Hồn Tô Minh không nhúc nhích, Hạc Trọc Lông thì rất hồi hộp. Nó cảm thấy từ cây vàng toát ra hơi thở khiến nó vừa sợ vừa ghét, hình thành áp lực vượt qua Phong Thần trận, thậm chí dưới áp lực này khiến ký ức của nó mơ hồ thác loạn. Nó lờ mờ cảm thấy cây vàng này quen quen nhưng nghĩ không ra.
Theo tiếng rống vang vọng, tùy theo trong thanh âm truyền ra tiếng kêu khẽ sửng sốt, phù văn bàng bạc do mạch lạc tổ thành lóe lên, ý chí khổng lồ quét tám hướng, lướt qua chỗ Hạc Trọc Lông che giấu Tô Minh.
Lần lượt quét qua, nói Tô Minh không hồi hộp là không thể nào, điều này liên quan đến kế hoạch hắn đoạt xá cái cây vàng trở thành phân thân có thành công hay không. Nếu thuật biến hóa của Hạc Trọc Lông bị đối phương phát hiện thì càng sớm phát hiện khả năng Tô Minh thành công càng nhỏ.
Ngược lại, nếu thời gian phát hiện chậm, chỉ cần cho Tô Minh tranh thủ đến tám trăm giây là hắn có thể thành công rồi.
Hạc Trọc Lông dốc hết sức khống chế thuật biến hóa của mình che giấu hơi thở Tô Minh, để thuật biến hóa bao phủ một chỗ dù nhìn sao cũng không khác gì mạch lạc vàng cả.
Thời gian trôi qua vài giây sau, có tiếng hừ lạnh truyền ra từ ý chí mạnh mẽ.
- Tuế Trần Tử chết tiệt, ngươi chết thì chết đi, để lại quy tắc dám bao trùm bên trên ta. Chết tiệt, chết tiệt, nếu không phải thế thì ta sớm diệt tên dám định đoạt xá ta rồi! Tuế Trần Tử, ngươi chết cũng chẳng đáng tiếc, ngươi chết cũng xứng đáng, nếu không phải năm đó ngươi dám phản kháng thì sao ta có thể như vậy, sao ta như vậy được chứ!!
Trong ý chí truyền ra tiếng gầm điên cuồng, dần tán đi.
- Ha ha, thành công rồi, Hạc gia gia lợi hại quá, chồi cây nho nhỏ này cũng dám đối kháng với Hạc gia gia ta hả. Một biến hóa nhỏ xíu xiu của ta mà nó không phát hiện ra, ha ha.
Hạc Trọc Lông phát ra hồn âm hưng phấn, đắc ý hình như quên đi mới nãy còn sợ hãi và căng thẳng.
- Tô tiểu tử, đừng quên linh thạch ngươi đã hứa với ta nhé, lần này ta dốc hết sức lực rồi đấy, không giữ lại chút gì đâu, mệt chết ta luôn. Ngươi nhìn nè, tay chân ta gầy nhỏ đi…
Hạc Trọc Lông vội cường điệu vất vả và công lao của mình.
Tô Minh im lặng, hắn không thấy Hạc Trọc Lông tay chân teo gì cả, đối với một kẻ chỉ là hồn ảo ảnh tổ thành, nếu hắn cần cũng có thể biến thành người khổng lồ tay chân to tướng.
Thời gian gấp gáp, khi ý chí bàng bạc tán đi, Tô Minh lại thi triển hồn lực khuếch tán, không ngừng chiếm cứ mạch lạc vàng. Một giây, lại một giây trôi qua…
Mỗi giây qua đi là khả năng thành công của Tô Minh sẽ lớn hơn một chút, đối với hắn thì đây là một loại tranh đoạt, tranh cướp thời gian.
- Mau, mau, mau hơn một chút nữa!
Lòng Tô Minh rống gầm, hồn không ngừng khuếch tán, từ mười bốn phần trăm đến mười sáu, mười tám, hai mươi phần trăm.
Phạm vi bị hồn hắn phủ lên cùng lúc bị Hạc Trọc Lông dùng thuật biến hóa bao phủ, khiến màu đen biến thành màu vàng, ý chí cái cây không thể phát hiện ra.
Mãi đến khi khuếch tán được hai mươi tám phần trăm thì thời gian đã qua gần trăm giây, loại tốc độ này đã rất nhanh nhưng Tô Minh vẫn thấy chậm. Hiện tại cảm giác của hắn như là đến nhà người ta ăn trộm, chủ nhân tùy thời sẽ phát hiện ra, phải mau hoàn thành mới càng thành công hơn.
Hạc Trọc Lông tuy tỏ ra hưng phấn nhưng lòng không hề giảm bớt căng thẳng, thời gian trôi qua thì nó càng hồi hộp hơn, kiềm không được hối thúc Tô Minh.
- Mau lên, mau chút nữa… Ngừng!!
Hạc Trọc Lông hét hồn âm chói tai, Tô Minh lập tức dừng khuếch tán hồn.
Khoảnh khắc hắn tạm dừng thì một tiếng gầm điên cuồng chất chứa ý chí khổng lồ đủ tiêu diệt hết thảy lại giáng xuống. Trong ý chí phát ra tiếng gầm vòng quanh nơi đây, không ngừng sưu tầm, thanh âm quanh quẩn.
- Đồ bò sát chết tiệt, ngươi còn đó, ta biết ngươi còn ở đó! Đồ tồi tệ vô sỉ nhà ngươi, không biết ngươi dùng cách gì ẩn núp nhưng ta chắc chắn có thể tìm ra ngươi, chắc chắn đấy!
Ý chí khổng lồ không ngừng quét nơi đây, theo thời gian trôi qua ý chí càng hùng hồn gấp mấy lần lúc trước, càng quét, tiếng nổ không dứt.
- Ta không tin không tìm thấy ngươi, cái thằng khốn!
Ý chí cây vàng gầm rống, bỗng nhiên mạch lạc vàng trong chớp mắt cùng vặn vẹo, từ hướng trái tim truyền ra tử khí ở vị trí trung tâm.
Hạc Trọc Lông vội dùng thuật biến hóa làm ra hành động tương ứng, trông như phạm vi bị hồn Tô Minh phủ lên cũng vặn vẹo, không khác gì nơi khác. Nhưng khi những mạch lạc vàng tới gần trái tim tràn ngập tử khí thì Tô Minh bỗng cảm nhận có nguy hiểm mãnh liệt. Trong tiếng gầm của cái cây, trái tim tràn ngập tử khí co rút lại!
Nó co rút rồi phình mạnh ra ngoài như là hoàn thành một lần nhảy.
Bùm!
Trái tim nhảy lên một lần thì sương khói tím vàng từ trái tim khuếch tán ra ngoài, sương khói đi qua đâu là lăn cuồn cuộn, chạm đến phạm vi bị thuật biến hóa của Hạc Trọc Lông bao phủ, Hạc Trọc Lông liền hét chói tai.
- Nó phát hiện rồi!!
- Thì ra là ở đây!
Ý chí cây vàng gào thét vang vọng, ý diệt sát ngập trời lao về phía Tô Minh.
Tô Minh không chút do dự, nếu đã bị phát hiện thì hắn không che giấu nữa, hồn lực nhanh chóng khuếch tán, phát ra hồn âm nói với Hạc Trọc Lông.
- Mười ngàn linh thạch!
Hạc Trọc Lông nghe Tô Minh nói vậy, thân thể vừa ngưng tụ hóa thành thành bộ dạng trọc lông liền run rẩy, run là tại vì bị câu mười ngàn linh thạch làm kích động. Nó ngửa đầu gầm lên, đôi mắt đỏ rực, bây giờ trong tinh thần chỉ có mỗi câu nói của Tô Minh vang vọng. Mười ngàn linh thạch đối với nó là sức hấp dẫn mãnh liệt hơn bất cứ chuyện gì trên thế gian, sức hấp dẫn đủ khiến nó phát cuồng.
- A! Mười ngàn linh thạch, mười ngàn linh thạch sáng lấp lánh, cộng thêm lúc trước Tô Minh hứa cho ta năm ngàn linh thạch, tổng cộng là mười năm ngàn. Liều mạng, liều, liều!
Khoảnh khắc này Hạc Trọc Lông không còn là Hạc Trọc Lông, nó là chiến sĩ không sợ sống chết, không sợ bất cứ cường giả nào trên cõi đời này!
Nó mang theo khí thế liều chết, không sợ trời đất, cố chấp với linh thạch, điên cuồng tiêu diệt bất cứ ai cản nó đạt được linh thạch, nó bất chất tất cả xông đến ý chí cái cây ập tới.
Hạc Trọc Lông yêu linh thạch, nó càng thích ghi hận, nó hận tứ đại chân giới đóng Phong Thần trận khiến nó không thừa cơ chặt chém Tô Minh được. Cái điều này khiến nó hận đến đang ngủ mà cũng nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ nó chĩa mục tiêu sang cái cây, không phải hận đối phương xuất hiện mà hận sao cái cây chết tiệt này cường đại thế.
- Hai mươi ngàn, ngươi phải cho ta hai mươi ngàn linh thạch, thêm năm ngàn nữa thôi gom thành hai mươi ngàn linh thạch thì ta… Ta liều mạng!
Hạc Trọc Lông hét to trong điên cuồng, nó cần thêm năm ngàn linh thạch nữa.
- Ta cho ngươi ba mươi ngàn!
Tô Minh truyền ra hồn âm.
Hắn dốc hết sức, nhanh chóng phủ lên mạch lạc, còn kém một chút là sẽ khiến khuếch tán đến hai mươi chín phần trăm rồi.
Hạc Trọc Lông điên cuồng, nó giống như là chiến sĩ đụng vào ý chí cái cây.
Ầm!
Tiếng nổ điếc tai vang vọng, ý chí cái cây cực kỳ khủng bố đối với Tô Minh thế mà khi va chạm cùng Hạc Trọc Lông thì bắn ngược. Bên Hạc Trọc Lông thì tan vỡ ra, ở cách trăm trượng mới lại ngưng tụ.
Nó hú hét, trong ý chí cây phát ra tiếng gầm tức giận.
- Là ngươi!! Chết tiệt, ta nhớ ra rồi, kẻ thua cuộc nhà ngươi, còn dám xuất hiện trước mặt ta? Ngươi không xứng!!
Tiếng gầm của cái cây vang vọng.
Hồn Tô Minh đã chiếm đến hai mươi chín phần trăm, sau đó lên ba chục phần trăm!
Trong mạch lạc vàng phạm vi lớn có ba phần biến thành màu đen, tỏa ra hơi thở thuộc về Tô Minh. Đây là trong sinh mệnh vô tận của cái cây, mấy ngàn người định đoạt xá nó nhưng chưa từng có ai làm được cả.
Khi Tô Minh đoạt xá cây vàng đến ba mươi phần trăm thì hồn hắn ầm vang, trong tiếng nổ hồn xuất hiện một hình ảnh khổng lồ. Trong hình ảnh có một cái cây ở trong tinh không, cây này rất to, mắt thường không thấy tận cùng, tinh cầu so với nó thì cực kỳ nhỏ bé. Cái cây này có màu tím, toát ra uy nhiếp mãnh liệt, dường như chỉ một ý niệm liền khiến khung trời tan vỡ.
Cây to màu tím này không phải toàn thân màu tím, bên trong có ánh sáng vàng tỏa ra, khiến ánh sáng của nó trông như là tím vàng vậy. Khi Tô Minh chiếm ba phần mạch lạc thì trong hồn xuất hiện hình ảnh chớp mắt đã biết cây này là bản thể cây mà hắn đoạt xá!
Cây này không hoàn chỉnh, có nhiều chỗ héo tàn, dù trông nó cực kỳ khổng lồ nhưng toát ra tử khí, mục rữa. Nhưng dù là vậy thì nó đem đến cho Tô Minh rung động vẫn rất là mãnh liệt.
Hồn Tô Minh và Hạc Trọc Lông liên kết, nên hình ảnh hắn thấy thì nó cũng thấy. Vốn Hạc Trọc Lông còn đang hú hét, nhưng thấy cái cây này liền ngẩn ra, trong đầu óc vô số mảnh vụn ký ức trong chớp mắt xuất hiện tổ hợp ngắn ngủi.
- Ách Thương! Ngươi là Ách Thương, không ngờ ngươi không chết, không bị Tuế Trần Tử tiêu diệt cơ đấy, ngươi còn sống!!
Hạc Trọc Lông không biết tại sao nó nói ra những lời này, biểu tình của nó tràn đầy mờ mịt nhưng thanh âm thê lương, còn có chút sợ hãi.
- Nhớ ra ta rồi hả? Đồ bại trận nhà ngươi, Tuế Trần Tử chết tiệt đó không có tư cách tiêu diệt ta đâu. Ngươi vi phạm ý trời, đồ thất bại nhà ngươi, đồ phản đồ!
Ý chí cái cây gầm rống vang vọng.
Hạc Trọc Lông biểu tình càng mờ mịt nhưng thanh âm thì sắc nhọn.
- Ngươi không hoàn chỉnh, ngươi bị tổn hại nặng, Tô Minh, đoạt xá nó đi, để nó trở thành phân thân của ngươi! Nếu nó hoàn chỉnh, chưa bị tổn hại nặng thì không ai có thể đoạt xá nó, nhưng bây giờ thì… Ngươi có cơ may thành công! Ta giúp ngươi đoạt xá nó!
Hạc Trọc Lông biểu tình mờ mịt, hét chói tai nói.