Phút chốc xung quanh Tô Minh bị vô số Đề Đào thú bao vây, từng con Đề Đào thú phát ra tiếng gầm chói tai, thanh âm như có thể xuyên thấu tinh không, vang vọng tám hướng. Thậm chí trong số những con Đề Đào thú có một ít cao trăm trượng mang theo điên cuồng, tham lam nhào về phía Tô Minh.
- Ngu xuẩn!
Hứa Tuệ biến sắc, vội na di đi cứu Tô Minh.
Hứa Tuệ biết tu vi của đối phương có thể chống được một lúc, nhưng Đạo Không không trải qua nhiều máu me giết chóc, không qua sinh tử tồn vong thì tựa như đóa hoa trong nhà ấm, ở trong gió lạnh chắc chắn sẽ héo tàn.
Hứa Tuệ kết luận hành động mới nãy của Tô Minh là xúc động trong phút chốc, điều này không phù hợp với tính cách của Đạo Không nhưng chắc do nhiệt huyết. Dù miệng Hứa Tuệ mắng là ngu nhưng sâu trong lòng cô bất giác thay đổi chút ít cái nhìn về Tô Minh. Còn có chín ông lão cũng biến sắc, định vội vàng na di đi qua, nhưng có người tốc độ còn nhanh hơn bọn họ là miêu nữ. Giây phút Tô Minh bị Đề Đào thú bao vây thì miêu nữ dốc hết tốc độ, chớp mắt xuất hiện trong bầy Đề Đào thú.
- Thiếu chủ!
Miêu nữ xuất hiện sốt ruột mở miệng, chuẩn bị mang Tô Minh lao ra khỏi vòng vây thì bỗng khựng lại.
Miêu nữ nhìn thấy Tô Minh nhưng hắn không có biểu tình gì là kinh hoàng, mặc dù vẫn âm trầm lại rất bình tĩnh. Hắn mặc kệ các Đề Đào thú bao vây, mặc kệ chúng nó nhào lên dùng móng vuốt sắc bén cào người hắn, như muốn xé rách thân thể.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến miêu nữ ngừng lời giữa chừng, lý do chân chính là ả thấy Đề Đào thú cào Tô Minh, móng vuốt lúc trước sắc bén đến xé rách thân hình tu sĩ nhưng khi đụng chạm vào hắn thì phát ra tiếng sắt thép va nhau. Có tiếng hét thê lương vang lên, phát ra từ miệng các Đề Đào thú định xé rách Tô Minh.
Vuốt của chúng nó chớp mắt cùng vỡ ra, tựa như chúng nó dùng sức xé Tô Minh bao nhiêu thì bị lựa phản chấn sẽ cắt vuốt nhọn bấy nhiêu. Dường như cơ thể Tô Minh cứng rắn là vách tường vuốt của chúng nó không thể xé rách.
Thậm chí có con Đề Đào thú to trăm trượng rít gào tới gần, thân thể khổng lồ của nó so với Tô Minh thì tựa như con kiến. Đề Đào thú trăm trượng cũng dùng vuốt sắc bén của mình cào hướng thân thể Tô Minh, cái vuốt to lớn bằng với cả thân hình Tô Minh, như muốn bóp lấy hắn.
Hình ảnh này chỉ có miêu nữ xông vào bầy Đề Đào thú trông thấy, người ngoài không thể phát hiện. Khi con ngươi miêu nữ co rút, Tô Minh ngẩng đầu, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, sát khí trong mắt tựa như dẫn động tinh không xung quanh, khiến chỗ này chớp mắt khí lạnh nhiếp người.
Ầm!
Tô Minh không né tránh, mặc kệ vuốt của Đề Đào thú trăm trượng cào trúng người, nhưng hình ảnh khiến miêu nữ rung động vào khoảnh khắc này xuất hiện.
Đề Đào thú trăm trượng vẻ mặt ngơ ngác, mặt nổi gân xanh. Nó đã dùng sức lực lớn nhất, nhưng hoảng sợ phát hiện tu sĩ này nhìn như yếu ớt mà nó dùng hết sức lại không thể bóp nát hắn, dường như dưới vuốt của nó không phải tu sĩ mà là một khối đá lạnh không cách nào bị tổn hại. Càng khiến tiếng gào của nó khựng lại là Tô Minh chậm rãi giơ tay lên.
Đây không đơn giản là giơ tay mà thân hình ở trong cái vuốt khổng lồ từ từ nhấc tay. Tô Minh giơ tay phải lên thì vuốt bóp người hắn không chịu theo sự khống chế của Đề Đào thú trăm trượng từ từ thả ra, dường như sức mạnh của hắn vượt qua Đề Đào thú trăm trượng này.
Mãi đến khi Tô Minh bẻ ra từng ngón tay của Đề Đào thú trăm trượng, nắm đấm tay phải đánh vào móng vuốt sắc bén trước mặt.
Ầm!
Người Đề Đào thú trăm trượng run bần bật, vẻ mặt điên cuồng khoảnh khắc biến thành sợ hãi. Trong nỗi sợ của Đề Đào thú trăm trượng, móng vuốt tan vỡ, nhanh chóng lan đến cánh tay phải, lên trên người, toàn bộ thân hình của nó. Trong tiếng rống thê lương khủng bố của Đề Đào thú trăm trượng, toàn thân vỡ nát.
Khi thân hình Đề Đào thú trăm trượng tan vỡ thì có một điểm sáng lam nhạt bay ra khỏi thân hình tan nát, khi Tô Minh nhìn thấy thì người run lên.
Biểu tình của Tô Minh có vẻ kỳ lạ, lòng càng rung động hơn. Bởi vì Tô Minh thấy điểm sáng lam nhạt kia thì mảnh đá luôn ẩn giấu trong cơ thể, trong hồn hắn, đã từ rất lâu không lộ ra tác dụng gì khác, Diệt Sinh Chủng trong miệng Ách Thương, mới nãy một giây toát ra sức nóng cháy.
Lực lượng này tỏa ra từ mảnh đá dung nhập vào hồn Tô Minh, cũng xuất hiện trong cảm nhận mỗi phân thân của hắn, hóa thành sức hút yếu ớt, như muốn hút lấy điểm sáng lam nhạt kia. Tô Minh không xa lạ cảm giác này, rất nhiều năm về trước, hồi còn ở Man Tộc đại địa, tại Ô Sơn hắn tiến vào không gian mảnh đá, trước và sau đều có cảm giác tương tự.
Tinh thần Tô Minh rung động mãnh liệt, hắn đã mở vài cánh cửa không gian mảnh đá nhưng hiển nhiên còn có nhiều thứ mà hắn không cách nào mở ra. Cánh cửa lúc trước níu chân Tô Minh lại, đến nay hắn vẫn chưa chuẩn bị đủ đan dược. Không phải Tô Minh không có tài liệu luyện chế mà vì tu vi ngày càng cao, trải qua việc càng lúc càng nhiều, rất ít có thời gian yên tĩnh luyện chế đan dược.
Tô Minh mắt chợt lóe, có thể khiến mảnh đá của hắn phát ra lực hút, thậm chí có cảm giác như khi hắn tiến vào không gian mảnh đá, những điều này làm hắn nổi lên hứng thú rất lớn. Tô Minh có dự cảm mảnh đá của hắn hình như vì bầy thú lần này mà xuất hiện biến đổi to lớn.
Mắt Tô Minh chợt lóe, Đề Đào thú trăm trượng chết đi, điểm sáng lam nhạt xuất hiện chẳng những hấp dẫn hắn chú ý càng khiến các Đề Đào thú như phát điên lên rống gầm, thậm chí từ bỏ bao vây hắn mà lao về phía điểm sáng.
Dường như đối với chúng nó thì điểm sáng lam nhạt này càng hấp dẫn hơn mật Phong Thần Hoa, càng quan trọng hơn, hoặc nên nói nó… Càng thích hợp với tộc quần chúng nó.
Hình ảnh này chẳng những làm con ngươi Tô Minh co rút, miêu nữ cũng theo bản năng liếc sang. Chính lúc này, Hứa Tuệ và chín ông lão đều na di đến.
Bọn họ cùng trông thấy rất nhiều Đề Đào thú có một Đề Đào thú cỡ mười trượng cách điểm sáng lam nhạt gần nhất, hai mắt đỏ rực, bất chấp tất cả nhào vào điểm sáng. Điểm sáng liền dung nhập vào người nó, trong thời gian ngắn con Đề Đào thú mười trượng này ngửa đầu gầm lên, thân hình máu me đầm đìa, đó là vì máu thịt tăng vọt mà bị xé rách. Nó thống khổ gào thét, thân hình nhanh chóng bành trướng, chớp mắt đã cỡ trăm trượng. Nó từ sức chiến đấu ngang ngửa Địa cảnh vọt lên Đề Đào thú trăm trượng có thể đấu với cường giả Vị Giới sơ kỳ.
Mắt nó đỏ thẫm, bỗng quay sang nhìn Tô Minh, trong đôi mắt lộ ra thù hận ngậm trời. Mắt nó lóe qua cảm tình có chút giống với Đề Đào thú đã chết.
- Grao!!
Đề Đào thú trăm trượng này gầm về phía Tô Minh, nhưng không tiến mà lùi lại, mãi đến ra đằng sau, như muốn bỏ chạy khỏi đây thật xa.
- Lần đầu tiên gặp loại truyền thừa như thế này.
Nhìn Đề Đào thú trăm trượng định bỏ chạy, mắt Tô Minh chợt lóe, lắc người đuổi theo.
Đề Đào thú khác xung quanh nó cũng tản ra, lại nhào về phía đám Tô Minh, rống gầm tới gần, dường như chúng nó đã quen, gần như trở thành bản năng.
Đề Đào thú dưới trăm trượng trước đó chết khá nhiều nhưng không con nào trong người có điểm sáng lam nhạt này, chỉ mình Đề Đào thú trăm trượng đó mới có điểm sáng làm Đề Đào thú khác điên cuồng.
Tô Minh con ngươi co rút nhưng không lên tiếng mà nhấc chân tiến tới, trong thời gian ngắn hắn xuất hiện bên cạnh Đề Đào thú trăm trượng định bỏ chạy, lại giơ tay phải lên, mắt lóe sát khí, ép ra thêm lực lượng mật Phong Thần Hoa trong cơ thể.
Ầm!
Một tiếng nổ điếc tai, Đề Đào thú trăm trượng bị Tô Minh cách không một chưởng chấn động, nó gầm rống ngoái đầu, biểu tình lộ ra điên cuồng. Nhưng xem như là nó lấy trạng thái kỳ lạ truyền thừa cũng không thể tránh đi một chưởng ẩn chứa mật Phong Thần Hoa của Tô Minh.
Trong tiếng nổ, người Đề Đào thú run lên, toàn thân tan vỡ trong chưởng phong. Khi thân thể nó vỡ vụn thì có một điểm sáng lam nhạt bay ra.
Không đợi Đề Đào thú xung quanh nhào tới, mắt Tô Minh chợt lóe, lắc người tới gần điểm sang lam nhạt, chộp lấy nó.
Phía xa Đề Đào thú mười ngàn trượng trên thiên thạch cong lên khóe môi, hiển nhiên nó cho rằng điểm sáng lam nhạt không phải tu sĩ có thể nắm giữ, đó là thứ chỉ có tộc Đề Đào thú chúng nó hấp thu được. Thậm chí trong ký ức của nó có nhiều tu sĩ ý định chiếm đoạt truyền thừa Đề Đào thú chúng nó, nhưng đều không ngoại lệ trong lúc hấp thu thì hình thần câu diệt.
Vậy nên lúc tay phải của Tô Minh đụng phải điểm sáng thì ý cười trên mặt Đề Đào thú mười ngàn trượng càng đậm hơn.
Nhưng ngay sau đó, biến dị nổi lên.
Điểm sáng lam nhạt trong tay Tô Minh chớp mắt bị hút vào người hắn. Tô Minh con ngươi co rút, hắn cảm giác rõ ràng mảnh đá tỏa ra nóng cháy đủ để đốt linh hồn hắn.