Tô Minh mắt chợt lóe, nhấc chân đi về phía Nhật Nguyệt Đồng Huy trong ánh mắt mọi người dưới quảng trường!
Mãi đến bóng dáng của hắn biến mất trong pho tượng nắm giữ mặt trời thì người trong quảng trường ai nấy biểu tình mong chờ.
Đặc biệt là Ngọc Trần Hải, gã có cảm giác đang nằm mơ, gã sợ mọi thứ không chân thật, theo bản năng nhéo mạnh cánh tay, thở gấp, đôi mắt sáng ngời.
- Mấy năm nay người có thể xông qua cửa thứ hai đều dùng gần nửa tháng, không biết người này sẽ thành công hay thất bại.
Ông lão tóc đỏ khẽ nói.
- Nhị ca còn đang tiếc nuối năm đó thất bại sao? Đại ca thành công xông qua cửa thứ hai nhưng ngươi thì không.
Người đàn ông trung niên ở một bên mỉm cười nói.
- Chuyện cũ đừng nói nữa, ta ngược lại hi vọng người này thành công. Lão tổ bế quan vẫn rất lâu, ngài ấy trước khi bế quan từng nói nếu có ai xông qua cửa thứ ba thì ngài sẽ xuất quan. Bây giờ thời gian qua quá lâu, Ngọc gia ta ở Hắc Mặc Tinh phát triển không mấy thuận lợi, Liệt Sơn gia tộc nổi lên khiến chúng ta rất bị động.
Ông lão tóc đỏ lắc đầu nói.
- Tu sĩ tên Tô Minh, tu vi của hắn hơi khó đoán, ngay cả ta cũng nhìn không ra manh mối. Nhưng ta cảm thấy cửa thứ hai chính là cực hạn của hắn, năm đó ta trải qua cửa thứ hai đến nay vẫn khó quên, không có can đảm lại xông một lần. Ta sợ lạc lối. Còn cửa thứ ba là không thể nào.
Người đàn ông trung niên thở dài.
- Lạc lối, ài.
Ông lão tóc đỏ thầm than.
- Còn về Liệt Sơn gia tộc, hừ, nếu không phải lão tổ bế quan thì sao Liệt Sơn gia tộc có thể xưng bá? Về lai lịch của Liệt Sơn Tu có rất nhiều tin đồn, gia tộc điều tra rất nhiều năm mà vẫn không thể tra ra lai lịch thật sự của hắn.
- Dùng sức của bản thân trong mười ngàn năm sáng lập ra một gia tộc uy hiếp đến Ngọc gia ta, không thể xem thường người này. Nhưng ta nghe nói khả năng hắn đến từ Thần Nguyên tinh hải khá lớn.
Ông lão tóc tím mắt chợt lóe, từ từ nói.
- Tám phần là như vậy.
Người đàn ông trung niên gật đầu.
Trong khi hai người nói chuyện thì trên bầu trời, trong pho tượng Nhật Nguyệt Đồng Huy, Tô Minh mở mắt ra.
Đôi mắt hắn trước khi bước vào pho tượng khi bị ánh sáng chiếu vào mắt, hắn nhắm mắt lại, bây giờ mở ra, trông thấy biển mênh mông. Tiếng sóng vỗ mặt biển vang bốn phía, từng cơn gió biển ập vào mặt, mùi biển tanh tràn ngập tám hướng.
Tô Minh đang đứng ở một vách đá cheo leo bên góc biển, đưa mắt nhìn trên biển rộng có hai pho tượng, nửa thân dưới đáy biển, nửa thân trên tựa núi phá biển mà ra.
Hai pho tượng này chính là Nhật Nguyệt Đồng Huy lúc trước Tô Minh thấy.
- Ngươi… Muốn cái gì…
Một thanh âm hùng hồn như sấm vang lên, quanh quẩn bốn phía, truyền vào tinh thần Tô Minh. Thanh âm ồm ồm phát ra từ nhật tượng.
- Tín phụng thần nhật nguyệt, ngươi có thể đạt được mọi thứ mình muốn.
Thanh âm dịu dàng phát ra từ miệng nguyệt tượng, rất là dịu dàng, khiến người thả lỏng toàn thân.
- Sinh linh có thể đi đến cửa thứ hai thì chắc chắn có sự cứng cỏi hơn người, không lạc lối ở cửa thứ nhất, có thể được Môn Đạo Tộc ta che chở.
- Hãy nói ra khát vọng của ngươi, ta có thể cho ngươi có được nó.
Giọng pho tượng nhật nguyệt lại vang lên.
Mắt Tô Minh chợt lóe.
- Các ngươi là ai?
Tô Minh bình tĩnh hỏi.
- Chúng ta là thần!
Lần này hai pho tượng cùng nói, giọng nam nữ dung hợp hình thành âm luật kỳ lạ vang vọng, khiến cảm giác uy nghiêm càng mãnh liệt.
- Ta là thần Hạo Dương được Môn Đạo Tộc tín phụng trong năm tháng vô tận.
- Ta là thần Minh Nguyệt được Môn Đạo Tộc tín phụng trong năm tháng vô tận.
Tô Minh im lặng nhìn hai pho tượng thật lâu không nói.
- Nếu ngươi không có khát vọng thì ta có thể giúp ngươi lựa chọn. Thần Hạo Dương ta ban cho ngươi… Tu vi vô tận!
Pho tượng nhật thần mắt chợt lóe, tay phải nâng mặt trời tỏa ánh sáng chói lòa.
Khi ánh sáng tỏa ra thì người Tô Minh chấn động mạnh, cảm giác lực lượng bùng phát trong cơ thể, khiến tu vi của hắn khoảnh khắc này không chịu khống chế bùng phát. Tu vi của hắn vốn gần đạt tới Vị Giới trung kỳ đỉnh phong, theo lực lượng bùng phát trực tiếp đạt tới Vị Giới trung kỳ đỉnh phong.
- Ta còn có thể khiến ngươi mạnh mẽ hơn!
Giọng nhật thần ồm ồm vang lên.
Lực lượng Phệ Không phân thân của Tô Minh lại tăng vọt, tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong người hắn, từng gân xanh gồ lên. Tô Minh toát ra khí thế mạnh mẽ, từ Vị Giới trung kỳ đỉnh phong đạt tới Vị Giới hậu kỳ. Cảm giác tu vi Vị Giới hậu kỳ cực kỳ chân thật trong người Tô Minh, dường như nó thật sự tồn tại, khiến tinh thần hắn rung lên. Tô Minh nhìn bàn tay mình, có cảm giác một đấm có thể đánh vỡ khung trời.
- Còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Giọng nhật thần vang lên.
Người Tô Minh run bần bật, khí thế cực kỳ khủng bố tăng mạnh trong người, hơi thở bùng phát, Tô Minh kiềm không được ngửa đầu gầm lên. Xung quanh hắn đá núi tan vỡ, thân thể bay lên, tu vi trong khoảnh khắc đạt tới Vị Giới hậu kỳ đỉnh phong.
- Ta thậm chí có thể… Cho ngươi mạnh hơn nữa!
Giọng nhật thần lạnh nhạt cất lên.
Người Tô Minh ầm một tiếng, tu vi từ Vị Giới hậu kỳ đỉnh phong đạt tới Vị Giới viên mãn, chỉ kém một bước là có thể bước vào một cảnh giới mới.
Đó là… Cảnh giới Kiếp Nguyệt!
- Ngươi… Tin hay không?
Giọng nhật thần lạnh nhạt vang lên.
Tu vi của Tô Minh lại ầm một tiếng bùng phát, lần này tóc hắn không gió tự bay, người càng rung lắc dữ dội, hắn cảm giác máu trong cơ thể đang sôi sục. Tùy theo sôi trào, từng tơ khí huyết từ lỗ chân lông toàn thân hắn bốc hơi ra, ngưng tụ trên đỉnh đầu, hình thành mặt trăng màu máu.
Khi mặt trăng xuất hiện thì Tô Minh phát ra tiếng hú dài kinh thiên động địa, cả bầu trời đang run rẩy. Sức mạnh khổng lồ khó hình dung khiến Tô Minh trong khoảnh khắc cảm nhận được lực Kiếp Nguyệt. Hắn thậm chí có cảm giác mãnh liệt rằng chỉ cần hắn tin vào đối phương, vậy thì tu vi của hắn sẽ vĩnh viễn định ở đây, sẽ trở thành cường giả Kiếp Nguyệt.
- Ngươi còn có thể mạnh hơn nữa.
Giọng nhật thần vẫn thản nhiên, uy nhiếp tràn ngập.
Tu vi của Tô Minh lại bùng phát, lần này mặt trăng đỏ ngoài người hắn trở nên khổng lồ, từ trăng khuyết lấp đầy, đạt đến hình tròn hoàn chỉnh thì nó không còn là mặt trăng mà là mặt trời!
Đây là, Kiếp Dương!!
- Điều này không thể nào, nếu hắn thật sự có lực lượng như vậy thì Ngọc gia tuyệt đối sẽ không chỉ có bộ dạng hiện giờ, chắc chắn có thể xưng bá Hắc Mặc Tinh!
Trong lòng Tô Minh nói cho chính mình đây là giả, nhưng tu vi trong người chân thật biểu hiện rõ ra, tất cả là thật.
Bất cứ tu sĩ nào đều có truy cầu trí mạng, truy cầu này có lẽ là rất nhiều thứ nhưng cuối cùng tuyệt đối không trốn thoát hai thứ, một là bất tử, thứ là tu vi.
Sinh mệnh bất tử là khát vọng của tu sĩ, tu vi cường đại là mộng tưởng của tu sĩ.
Rất ít người có thể chống lại cám dỗ từ hai thứ này. Tô Minh chống được bất tử nhưng đối mặt tu vi tăng cao, dù lòng biết không thể tin nhưng mọi thứ không phải nói một câu ta không tin liền không tin.
- Thể chất của người Ngọc gia không thích hợp, đối với bọn họ ta không thể làm như thế này. Ngươi thì khác, ta có thể cảm nhận được hồn của ngươi, tất cả của ngươi không thuộc về… Khung trời này. Ngươi… Thuộc về quê hương của chúng ta, thuộc về… chân giới thứ năm chúng ta ở.
- Tín phụng ta, ta có thể cho ngươi cường đại! Thậm chí ta có thể cho ngươi đạt tới… Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Lời nói của nhật thần vang vọng.
Tu vi của Tô Minh lại bùng phát, lần này Kiếp Dương đỏ rực trên đỉnh đầu hắn như đốt cháy hóa thành một bàn tay đỏ, vỗ mạnh vào đỉnh đầu Tô Minh.
Đầu óc Tô Minh ù vang, hắn cảm nhận được hơi thở Chưởng Duyên Sinh Diệt, đó là sự cường đại vượt qua sức tưởng tượng của hắn, là một loại điên cuồng đối kháng cùng khung trời.
Tô Minh cúi đầu nhìn bàn tay mình, trong mắt hắn bàn tay đã biến thành màu đỏ. Hắn có cảm giác mãnh liệt là chỉ cần mình giơ tay lên liền có thể hủy diệt chúng sinh.
- Tín phụng ta, ngươi từ đây là đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt!
Một lần này giọng nhật thần vang lên có sức hấp dẫn càng lớn, không ngừng vang vọng trong lòng Tô Minh.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn pho tượng nhật thần.
- Ngươi cũng chỉ có thể khiến ta trở thành đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt thôi sao?
Sau khi Tô Minh thốt ra câu này, pho tượng nhật thần trên mặt biển đôi mắt tỏa ánh sáng rực rỡ, mặt trời trên tay phải càng phát ra ánh sáng chói lòa khiến thế giới biến mất.
- Ngươi không thỏa mãn?
- Ta có thể tín phụng ngươi, nhưng tu vi Chưởng Duyên Sinh Diệt… Còn chưa đủ cái giá cho ta tín phụng.
Tô Minh bình tĩnh nói.
Chưởng Duyên Sinh Diệt có lẽ đối với tất cả tu sĩ là khát vọng cả đời, nhưng với Tô Minh nó còn kém xa.
Hắn sao có thể vì tu vi Chưởng Duyên Sinh Diệt mà tín phụng?
Nhật thần im lặng.
- Như vậy, thêm vào cái này thì sao?
Nguyệt thần nửa ngày không lên tiếng vào lúc này cất giọng nói dịu dàng.
Theo câu này, trước mặt Tô Minh, trên mặt biển liền xuất hiện ảo ảnh mông lung. Những ảo ảnh bên trong đều là mọi người đã chết trong ký ức của Tô Minh.
Những người đó nhắm mắt, không nhúc nhích.
- Tín phụng ta, ta có thể khiến họ sống lại.
Tô Minh im lặng, lát sau hắn lắc đầu.
- Nếu tu vi của ta đủ, ta cũng có thể khiến họ sống lại, các ngươi trả giá vẫn còn thiếu, chưa đủ khiến ta tín phụng.