- Không… Không lớn…
Cơ Mộng không rảnh để ý tới mặt mũi, ông lão trước mắt khiến bà thấy khủng bố. Khủng khiếp đến nỗi bà kiềm không được nghĩ tới một truyền thuyết. Truyền thuyết về ba cường giả cửu trọng Đạo Thần trong Cổ Táng Quốc. Thứ nhất là Đế Hoàng, khí thế hùng hồn, thiên địa bái lạy, dựa vào huyết mạch, truyền thừa hoàng tộc, chú ý là hoàng ân mênh mông, không chiến mà thắng mười ngàn chiến. Người thứ hai, bà không quá xa lạ, chính là thái thượng lão tổ của Tu La Môn, Tu La. Dựa vào bá ý cao thượng làm thiên địa khuất phục, chúng sinh kính sợ. Cảm giác bá đạo kia tràn ngập Tu La Môn.
Người cuối cùng người ta không biết tên nhưng phụ thân của bà là một trong đại trưởng lão Tu La Môn, lúc sống từng thấy lão tổ Tu La, nghe giảng dạy biết một số bí ẩn người ta không biết. Ví dụ như tên của cường giả cửu trọng Đạo Thần thứ ba gọi là Cô Hồng! Cuộc đời người này cô độc, tính cách quái dị, vui giận thất thường như mây hay thay đổi. Cô Hồng phóng đãng không kiêng kỵ. Khi Tu La nói đến người này thì vẻ mặt không thể bình tĩnh, cảm xúc dao động. Tu La đánh giá vị cửu trọng Đạo Thần thứ ba chỉ có một câu.
- Cực kỳ vô sỉ!
Giờ phút này, mỹ phụ Thanh Hàn tiên tử Cơ Mộng run rẩy, lòng kinh hoàng, trong óc hiện ra cái tên Tu La lão tổ từng nói. Người ngang hàng với Đế Hoàng Đạo Thần, Tu La Đạo Thần, có tên Cô Hồng Đạo Thần!
- Không lớn?
Ông lão ngẩn ra, vẻ mặt nghi ngờ, khi thốt lời thì tay trái rất là xấu xa thò vào đạo bào của Cơ Mộng, bóp mông. Ông lão trợn to mắt như sờ trúng thứ gì không thể tin.
- Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi dám gạt ta! A, không, không, khụ khụ, ta cần sờ kỹ mới biết là thật hay giả. Ngươi đừng mơ lừa được lão phu!
Ông lão vốn đang tức giận nhưng dường như nghĩ tới điều gì, mắt lóe sáng, vội ho khan thò tay trái vào đạo bào của Cơ Mộng vuốt ve. Lúc này Cơ Mộng không rảnh xấu hổ, cỡ tuổi như bà có chuyện gì chưa trải qua? Bà có mâu thuẫn về hành động này hay không thì phải coi người đó là ai. Đặc biệt khi suy đoán ra thân phận của ông lão, nỗi lòng kinh khủng làm bà quên phản kháng hay thậm chí là… Không muốn.
Ông lão vội sờ vài cái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói:
- Hừ! Hừ! Quả nhiên nàng lại lừa lão già ta, nhưng ta làm người rất có đạo lý. Vầy đi, để ta nghiên cứu lần nữa để xem nàng nói thật hay dối.
- Ủa? Sao không có cảm giác cái gì… Ài, lớn tuổi rồi, không được, vì trả lại trong sạch cho cô nương mông to, ta phải nghiên cứu cẩn thận.
Ông lão vui vẻ chơi đùa, Tô Minh tự động lờ đi mọi thứ. Ông lão chơi đùa như thế nào cũng không liên quan gì đến hắn, Tô Minh cứ giơ búa lên lại chém xuống, chặt củi thành hai nửa.
Qua nửa tiếng sau, khi mặt Cơ Mộng dần đỏ hồng ông lão mới lưu luyến rút tay ra khỏi đạo bào, trừng mắt làm như muốn nổi giận.
- Chết tiệt, nàng… nàng… nàng… nàng quả nhiên lừa ta, mông cỡ này mà nhỏ sao? Ông trời có thấu chăng, có còn vương pháp không vậy? Ban ngày ban mặt, dưới nắng giữa trưa, ông trời đang nhìn kìa, nàng dám nói mông mình nhỏ?
Ông lão tức giận cực kỳ, vừa nói vừa chỉ lên trời.
Nhưng lúc này trời đã là… Đêm khuya.
Không thấy ban ngày ban mặt, không thấy mặt trời giữa trưa gì, nhưng ông lão mặc kệ những điều này. Ông lão gầm rống làm Cơ Mộng run cầm cập, hơn một nửa tu vi bị lão hút đi, cảm giác thân thể bủn rủn làm mắt bà lộ ra vẻ van xin. Bà cực kỳ hối hận, chỉ hận mình không nên đi tới sơn thôn quái dị này gây chuyện với Tô Minh, nếu không thì đã chẳng gặp sự tồn tại làm bà sợ hãi.
Cơ Mộng há mồm:
- Ta…
Ông lão lửa giận xông tận não, rống to về phía Tô Minh:
- Tô Minh, Tô Minh, tiểu tử nhà ngươi đừng chẻ củi nữa, hừ hừ, cô nương mông to này dám gạt ta! Rõ ràng mông của nàng rất to vậy mà nói nhỏ, chết tiệt, chết tiệt, không lẽ tay của ta quá nhỏ? Không được, đây là chuyện cực kỳ nghiêm túc, phải có người chứng kiến. Nào nào nào, ngươi quăng cây búa đi, lại đây sờ xem sau đó nói cho ta biết là lớn hay nhỏ.
Ông lão gầm lên, Tô Minh vốn tưởng tinh thần mình đã bình tĩnh nhưng lúc này chợt rối loạn. Tô Minh khựng lại, quay đầu cười khổ nhìn ông lão.
Ông lão nở nụ cười ‘hiểu mà, ta thông cảm chứ’ rất là phóng khoáng nói với Tô Minh:
- A? A? Nụ cười này, tiểu tử, không lẽ ngươi cũng thích cô nương mông to? Ha ha ha! Xem ra hai ông cháu ta rất là có duyên, không uổng lão già ta cho ngươi ăn uống, cho ngươi hai con chó trắng. Thôi thôi, lão già ta luôn rất rộng rãi, có nghĩa khí.
- Năm đó thằng nhóc Cổ Thái còn cùng ta đi… Khụ khụ, chuyện quá khứ không nói nữa. Tô tiểu tử, ngươi yên tâm, tối nay sẽ cho ngươi vào nhà ngủ, hai chúng ta cùng cô nương mông to này cùng nhau trải qua cuộc tình ái oanh oanh liệt liệt, vui buồn lẫn lộn!
Cơ Mộng nghe vậy mặt trắng như giấy nhưng không quá sợ hãi chuyện này, điều bà sợ nhất là không có cách nào chạy thoát khỏi ông lão.
Tô Minh đang định giải thích hiểu lầm thì bỗng ánh mắt của hai con chó trắng và ông lão xoay người lại giao nhau. Tim Cơ Mộng rớt cái bịch, mặt trắng bệch, kinh khủng đến nhích người né tránh.
Ông lão rối rắm.
Vẻ mặt ông lão do dự, rối rắm nhưng lão đúng là rất có nghĩa khí, sảng khoái. Ông lão vung tay áo, vẻ mặt rõ ràng rất để ý nhưng giọng điệu không thèm quan tâm hét to:
- Thôi thôi. Hai con chó trắng các ngươi thật may mắn, hừ hừ, tối… Tối nay chờ hai ông cháu chúng ta làm xong cũng cho các ngươi nếm mùi thử.
Mỹ phụ Thanh Hàn tiên tử Cơ Mộng kinh khủng hơn trước nhiều, sốt ruột hét chói tai:
- Cô Hồng tiền bối!
Cơ Mộng tin tưởng lấy thân phận, tu vi của ông lão nếu đã nói ra thì chắc chắn sẽ làm được.
- Ngươi nói gì? Ngươi kêu ta là cái gì? Chết tiệt, đây là bí mật. Ngươi… Ngươi… Ngươi… Tên của lão phu là chuyện bí mật. Tức chết ta, tức chết. Tô Minh, sao ngươi còn không qua đây chứng minh nhìn xem mông của nàng có lớn không?
Đầu ông lão như có khói bốc lên, mắt đầy tơ máu nhìn Tô Minh, làm như hắn không tới sờ là lão sẽ bùng nổ, cho rằng hắn xem thường lão.
Tô Minh lặng im chợt nở nụ cười, vẻ mặt hắn trở lại hờ hững, liếc nhìn Cơ Mộng, chậm rãi nói:
- Như lúc trước lão đã nói, nữ tu này thật sự là nói dối.
Ông lão nghi ngờ nhìn Tô Minh:
- A? Ngươi không sờ mà biết?
Tô Minh vẻ mặt thong dong cười nói:
- Cuộc đời Tô mỗ sớm đạt tới trình độ không cần sờ, chỉ nhìn liền biết rồi. Tiền bối còn cần rèn luyện nhiều.
Ông lão nghe vậy ngây ra, hồi lâu sau ánh mắt nhìn Tô Minh nhiệt tình chưa từng có, như gặp người cùng chí hướng.
Ông lão vội nói:
- Khụ khụ, có thể nói cho ta ngươi… Làm sao nhìn ra không? Dạy cho ta đi, không bằng chúng ta trao đổi? Chỗ ta có nhiều thứ tốt, còn có mớ khẩu quyết linh tinh.
- Chỉ cảm nhận được chứ không nói được.
Ông lão theo bản năng định gật đầu, nói:
- Có lý, rất có lý, cực kỳ có lý, quá có… A? Bà nội nó, ngươi lừa ta?
Nói đến một nửa ông lão kịp phản ứng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Tô Minh nhướng mày, ánh mắt chợt trở nên sắc bén rơi vào người Cơ Mộng, mấy giây sau lạnh nhạt nói:
- Tu đạo ba mươi tám ngàn bảy trăm chín mươi hai năm, ba mươi chín tuổi mất tấm thân trong sạch, có mười chín đạo lữ, mông rộng bốn bàn tay.
Tô Minh vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhưng khi nói xong ông lão vẻ mặt giật mình.
Cơ Mộng há mồm phản bác:
- Ngươi nói nhảm!
Nhưng lời nói của Cơ Mộng bị ông lão vẻ mặt đầy sùng bái cắt ngang:
- Cao nhân, cao nhân, không ngờ Tô tiểu tử ngươi là cao nhân!
Tô Minh mỉm cười nói:
- Cái này cần đa tạ tiền bối chỉ điểm.
- Chỉ điểm thì không dám, luận bàn với nhau mới đúng. Cái kia… Trời cũng tối rồi, lão phu không nói chuyện với ngươi nữa, cần tình thương mến thương với cô nương mông to.
Ông lão mắt sáng rỡ hưng phấn nắm tay Cơ Mộng chạy vào hướng gian nhà. Cơ Mộng không thể làm gì hơn mặc cho ông lão kéo vào trong.
Nhưng Cơ Mộng vội nói:
- Cô Hồng tiền bối, ta là đại trưởng lão của Tu La Môn, người… Người không thể như vậy, Tu La lão tổ sẽ…
Cơ Mộng chưa nói hết câu đã bị ông lão rống to:
- Chết tiệt, đừng nhắc tới thằng khốn Tu La! Lão tử muốn tìm cô nương mông to, toàn Cổ Táng Quốc có ai dám nói chữ không? Thằng già Tu La đó dám không? Mặc kệ là thằng già kia hay lão bất tử ở hoàng đô đều có nhà có gia tài, lão tử chỉ có một thân một mình, ai dám chọc ta?
Ông lão nói cực kỳ vênh váo, kéo theo Cơ Mộng trở vào nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.
- Ủa? Tô tiểu tử sao còn chưa vào? Vào đi.
Lát sau cửa lại bị mở ra, ông lão nhìn chằm chằm vào Tô Minh:
- Đây chính là tạo hóa của ngươi, hãy suy nghĩ kỹ có đi vào hay không.