Mười năm sau.
Mười năm không dài, thậm chí những tu sĩ tuổi thọ dài lâu thì nó thường chỉ là một lần tĩnh tọa ngắn ngủi, khó có thể tùy ý hoang phí năm rộng tháng dài, dù là mười năm, trăm năm hay càng nhiều hơn.
Điều này khiến người thường hâm mộ, hướng tới. Có lẽ trường sinh là điều mà chúng sinh khát vọng, truy cầu trở thành tu sĩ nhưng tuyệt đối không phải toàn bộ. Trừ trường sinh ra, có thể hoang phí năm tháng dài lâu mà không phí thời gian mới là lý do khao khát trở thành tu sĩ.
Đối với người bình thường, dù mười năm không là một đời nhưng cũng là hồi ức. Mười năm trước có lẽ bên cạnh ngươi có người làm bạn, mười năm trước, có lẽ ngươi là thiếu niên thỏa thê mãn nguyện, mười năm trước có lẽ ngươi không hiểu quý trọng, mười năm trước có lẻ người vui vẻ mở lòng, cười ngây thơ vô âu lo.
Nhưng mười năm sau.
Ngươi sẽ chỉ có thể nhìn trời xanh mây trắng, nhìn trời mọc trời lặn, cảm thán mình, cuối cùng vẫn là kẻ bình thường.
Mười năm có lẽ thay đổi người bình thường nhưng không thể thay đổi tu sĩ. Tuy nhiên, khiến ký ức đó dần chôn dưới đáy lòng, như là dây đàn dao động, nếu không có đôi tay chạm tới thì nó lặng lẽ không thanh âm.
Rung động mười năm trước ở một trăm ngàn bia đá chính là như thế, biến thành suy nghĩ dưới đáy lòng mọi người không muốn nhắc đến. Nhưng suy nghĩ ngưng tụ ở đôi mắt, có khi kiêng dè nhìn trong rất nhiều bia đá đứng sừng sững một tấm bia một trăm ngàn trượng khắc hai chữ Mặc Tô!
Mười năm trước một trăm ngàn bia đá vỡ mười ngàn, một trăm ngàn tu sĩ chết mười ngàn, chấn động nguyên dị địa, khiến mọi người hoảng sợ. Mười năm sau, kinh hoàng dù bị chôn dưới đáy lòng nhưng bia đá Mặc Tô, bia đá duy nhất tồn tại ở mười năm trước khiến nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm trong năm tháng qua.
Có ánh mắt của Chu Khang, có kẻ truy sát Tô Minh, có người khác vốn ở đây.
Có lẽ họ không cố chấp chờ đợi, có lẽ không nhiều lắm tò mò, nhưng tai kiếp mười năm trước mãnh liệt khiến họ cùng đoán tai kiếp chắc chắn liên quan đến bia đá của Mặc Tô.
Họ theo bản năng chờ, chờ đợi Mặc Tô mười năm vẫn không xuất hiện, khi hắn lộ mặt thì có lẽ đó là lúc họ tìm ra nguyên nhân tai kiếp mười năm trước.
Trong mười năm nay một trăm ngàn tinh không mà Ách Thương màu tím ở đã có một nửa không còn giới hạn, dung hợp cùng nhau. Tô Minh vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu thức tỉnh.
Lại là mười năm.
Một trăm ngàn tinh không đã hoàn toàn dung hợp, bước tiếp theo là khiến một trăm ngàn trái tim bị nhiễm đen dung hợp.
Mãi đến Tô Minh ngủ say sáu mươi năm, dần dần người trong dị địa đã quen với việc bia đá của Tô Minh đứng sừng sững lâu dài, quen với việc bia đá không có chủ nhân bước ra, quen với việc sáu mươi năm trước một trăm ngàn bia đá giờ chỉ còn chín mươi ngàn.
Thậm chí trong sáu mươi năm có vài ngàn người tiến vào, họ không biết tai kiếp sáu mươi năm trước, ánh mắt đầu tiên trông thấy là chín mươi ngàn bia đá, thế nên họ cho rằng chỗ này vốn chỉ có chín mươi ngàn bia đá.
Trong sáu mươi năm, một trăm ngàn trái tim đen dần hoàn toàn ngưng tụ, từ một trăm ngàn phần biến thành một, bềnh bồng trong tinh không khổng lồ, là sự tồn tại duy nhất.
Nhưng Tô Minh vẫn ngủ say, vì tiếp theo là một trăm ngàn Ách Thương dung hợp, một trăm ngàn Ách Thương màu tím sẽ ngưng tụ ra thân hình to lớn.
Mãi đến lại sáu mươi năm.
Tròn một trăm hai mươi năm.
Mười năm tựa như ký ức, trăm năm là một truyền thuyết. Truyền thuyết là đối với người thường, với tu sĩ thì ở dị địa thì đặc biệt đơn điệu, hình ảnh trăm năm trước tùy theo họ lần lượt đi vào thế giới bia đá, khiến nó tăng trưởng, lần lượt khiến bia đá trở thành một trăm ngàn trượng thì dần bị quên lãng. Mọi thứ không có gì khác nhau, dù rằng một trăm ngàn bia đá trở thành chín mươi ngàn bia đá nhưng vẫn còn có thử thách một trăm ngàn trượng, còn có hành trình ký ức trong từng bia đá.
Khi năm tháng lại qua sáu mươi năm, người nhớ đến Tô Minh không còn nhiều.
Tuy nhiên, Chu Khang là một trong số ít đó, gã vẫn không thể quên Tô Minh, không quên người kia ở trong mắt gã thích im lặng, lại giúp gã báo thù đổi lấy việc gã truyền cho kinh nghiệm.
Khi sáu mươi năm lần thứ tư đi qua, hai trăm bốn mươi năm trôi qua thì thế giới của Tô Minh, trong tinh không khổng lồ tồn tại trái tim màu đen, bên ngoài nó ngưng tụ ra một cái cây cực kỳ to lớn chọc trời.
Cái cây chiếm hơn phân nửa tinh không, toát ra sự tang thương, toàn thân cây phủ một màu tím, mang theo uy nhiếp không thể hình dung. Nó, là sự tồn tại duy nhất hiện nay trong tinh không!
Trong cây tím này nếu nhìn kỹ sẽ mơ hồ thấy ẩn chứa ánh sáng vàng, thoạt trông là tím nhưng sự thật là hòa lẫn tím vàng.
Tím là căn bản vàng là thần nguyên!
Khi thân hình cây tím này hoàn toàn ngưng tụ, nó tỏa ánh sáng tím chói lòa, ánh sáng chiếu nguyên tinh vực, rồi nó dần thu nhỏ!
Đây không phải đơn thuần thu nhỏ mà là co rút, một loại trọng sinh gần như héo tàn nhưng không phải héo tàn. Dường như ở trong thân cây có một sinh mệnh sắp sinh ra, cần có chất dinh dưỡng của cây, vậy nên tùy theo sinh mệnh không ngừng ngưng tụ sự sống, cây mới thu nhỏ.
Quá trình này kéo dài sáu mươi năm!
Từ khi Tô Minh ngủ say đến bây giờ đã qua năm vòng sáu mươi năm, thời gian ba trăm năm đủ khiến người trong dị địa quên đi tai kiếp năm đó, đủ khiến ánh mắt thường liếc bia đá của Tô Minh giảm bớt đến nay chỉ còn có một.
Ánh mắt luôn chú ý đó thuộc về Chu Khang, ba trăm năm, gã mấy lần khiến bia đá lên hơn chín mươi ngàn trượng, mấy lần trải qua thử thách nhưng đều thất bại. Tuy nhiên, đó không phải điều quan trọng trong đời gã, hiện tại lý do gã luôn chú ý bia đá Tô Minh là vì muốn chứng kiến suy đoán của người vợ đã mất có chính xác hay không. Bởi vì tu vi của gã đã đạt tới Vị Giới hậu kỳ, sớm hiểu chìm đắm trong ký thức thế giới bia đá đều là giả dối, là quá khứ năm tháng, chỉ có suy đoán của vợ mới là chân thật.
Tô Minh không thân quen gì với gã, nhưng con đường hắn đi là gã chỉ điểm, tuyến đường của hắn là vợ gã suy đoán cho ra kết luận. Dù rằng vợ hắn đã chết, nhưng đó là điều chống đỡ Chu Khang đến nay, cột trụ duy nhất.
Lại mười năm qua đi.
Khi năm thứ ba trăm mười sắp trôi qua, trong dị địa không ai phát hiện có một loại biến đổi khác lạ tồn tại trong thế giới của họ.
Loại biến đổi này đến từ thế giới của Tô Minh. Hắn mở mắt ra.
Thế giới của Tô Minh, trong tinh không mênh mông, hiện tại cái cây đã mất, tồn tại là một thiếu niên có mái tóc đen dài, đôi mắt đen. Tóc dài tới gót chân, mặt tái nhợt gần như bệnh hoạn nhưng có sức sống dào dạt khiến người ta nghẹt thở. Ở trong người thanh niên như có bão tố thổi quét.
Ba trăm năm, Tô Minh rốt cục hoàn thành bước đoạt xá thứ ba của Tố Minh Tộc, biến mục nát thành thần kỳ, từ trong Ách Thương màu tím ngưng tụ ra phân thân thuộc về hắn.
Trong cả khung trời, trong năm tháng vô tận, đây là người đầu tiên đoạt xá sinh mệnh như Ách Thương ngưng tụ ra phân thân, đây là điều trước giờ chưa từng có. Phân thân này sẽ không nằm trong quy tắc khung trời, vượt qua pháp tắc trời đất, đây là phân thân mạnh nhất của Tô Minh.
Đây là, Ách Thương phân thân!
Hắn mở mắt ra.
Giây phút Tô Minh mở mắt, cả tinh không run rẩy, xuất hiện vô số khe nứt như là thần phục, hình như chỉ cần một ý niệm của hắn là cả tinh vực sẽ tan vỡ.
Trong đôi mắt hắn có ánh sáng vàng vô tận, có ảo ảnh phù văn chồng trong mắt phải, ảo ảnh thay thế con người toát ra uy nghiêm không thể tả. Nếu có người đối diện mắt hắn, vậy thì trong chớp mắt thì tinh thần sẽ tan nát. Tô Minh nắm giữ một phần thần nguyên của Tuế Trần Tử, ngưng tụ Ách Thương thành một phần thân hình hoàn chỉnh, phân thân của hắn khi ngưng tụ có được tu vi vượt qua sức tưởng tượng. Hoặc nên nói đây không phải tu vi mà là một loại bản năng, theo bản năng khống chế thần nguyên.
- Ta không biết phân thân này mạnh cỡ nào, nhưng ta cảm giác mình là chủ một trăm ngàn tinh không nơi đây. Cường giả Vị Giới trung kỳ đỉnh phong như Triệu gia lão tổ dù xuất hiện nhiều hơn nữa thì chỉ trong chớp mắt sẽ bị phân thân này tiêu diệt ngay. Có lẽ phân thân này có thể đấu với ý chí cổ xưa ở Âm Tử Chi Địa! Nhưng đó chỉ là bây giờ, ta cảm giác rõ ràng thân thể này tựa trẻ mới sinh, nó đang trưởng thành, mỗi giây mỗi phút đều cường đại hơn.
Tô Minh khẽ thì thào, mắt lóe tia sáng vàng rực rỡ như mặt trời.
- Từ nay trong dị địa sẽ không có bất cứ một bia đá nào đạt tới một triệu trượng, chín trăm ngàn trượng sẽ vĩnh viễn là cực hạn của họ. Bởi vì trong một triệu trượng có một trăm ngàn vĩnh viễn là thứ thuộc về một mình Tô Minh ta!
Tô Minh nhếch khóe môi, tay phải vung trước mặt.
Lập tức tinh không trước mặt hắn có sóng gợn vặn vẹo, nó nhanh chóng lan tràn ra ngoài, bên trong xuất hiện một thân thể dần bay đến trước mặt hắn.
Đó là Xích Mãng Phượng phân thân của Tô Minh, cũng là phân thân có xác thịt thứ nhất của hắn tu luyện Phệ Không Ảnh Thuật.
- Ách Thương phân thân, tu thần nguyên. Phệ Không phân thân, tu thân thể. Bổn tôn của ta ở Tiên Tộc tu hồn ta. Ta còn cần một phân thân để tu cảm ngộ. Hiện tại Phệ Không phân thân nên mạnh hơn.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng vàng, ngón trỏ tay phải chỉ vào Phệ Không phân thân.
- Ta là chủ của khung trời tinh vực dung hợp một trăm ngàn tinh không, một niệm ta nghĩ phân thân này… Trở nên mạnh mẽ!
Tô Minh dứt lời thì trong tinh vực mênh mông xuất hiện quy tắc, pháp tắc, tất cả đều tập trung vào Phệ Không phân thân của Tô Minh. Giây phút đó Phệ Không phân thân mở mắt ra, khí thế cường đại như thủy triều bùng phát trên người phân thân.