Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Đạo của hắn sai rồi.
- Chúng sinh có một đường sống, nếu thật sự có…
Tô Minh không nói tiếp.
Mắt Liệt Sơn Tu chợt lóe tia sáng, chậm rãi nói:
- Sai cũng tốt, đúng cũng được, ngươi thừa nhận cũng thế, không thừa nhận thì tùy, nếu ngươi trở thành người ngăn cản một đường sống này thì… Dù ngươi là ai đều sẽ là kẻ địch của Liệt Sơn Tu ta.
Người Liệt Sơn Tu bùng phát ra khí thế mạnh mẽ.
Tô Minh nhìn Liệt Sơn Tu, nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Mặc kệ khí thế trên người Liệt Sơn Tu kinh khủng cỡ nào, ở trong mắt Tô Minh nó yếu ớt như ngọn nến leo lét phất tay dập tắt.
Liệt Sơn Tu nhắm mắt lại, khi mở ra đã đốt cháy chiến ý, lắc người, chớp mắt tới gần Tô Minh. Liệt Sơn Tu giơ nắm đấm tay trái cách không đấm về phía Tô Minh. Cú đấm đánh xuống, tinh không ầm vang, hư vô vặn vẹo như biến tinh không thành biển cả, sóng dâng trào lao về phía Tô Minh, muốn nhấn chìm hắn.
Tô Minh không nhúc nhích, mặc kệ tinh không vặn vẹo tới gần. Khoảnh khắc sóng sắp đụng vào người thì cơ thể Tô Minh như trở thành trong suốt, không có gì thay đổi.
Con ngươi Liệt Sơn Tu co rút, lại lắc người, phút chốc xuất hiện bên tay phải Tô Minh. Tay trái co lại vọt về phía Tô Minh, bàn tay xuyên thấu thân thể hắn, chỉ đụng tới hư ảo. Tô Minh rõ ràng đứng trước mặt Liệt Sơn Tu, là chân thật nhưng trở nên hư ảo trước thuật pháp thần thông của gã.
Tô Minh nhắm mắt lại rồi mở ra, khẽ nói:
- Đạo của hắn… Cũng được, nếu ngươi kiên trì theo đạo của hắn, kiên trì có một đường sống, vậy ta có thể cho ngươi rời đi, có thể cho ngươi đi theo Diệt Sinh lão nhân, truy tìm đạo của hắn. Sau ba trăm năm, nhìn xem rốt cục ngươi và ta, ai sai.
Biểu tình Tô Minh lộ ra mệt mỏi, giơ tay phải lên vung một cái, trong tinh không gần đó xuất hiện hố đen vòng xoáy, nó đi thông Thiên Khuyết giới. Tô Minh mệt mỏi rồi, lòng mệt, người mệt, tất cả đều mệt mỏi. Tô Minh nhìn Liệt Sơn Tu cố chấp, nhìn người này rõ ràng không phải kẻ địch nhưng hôm nay ra tay với hắn. Tất cả làm Tô Minh cực kỳ mệt mỏi, hắn vẫn nhớ lúc xưa trên Hắc Mặc Tinh, trên vách núi Liệt Sơn Tu rời đi, hắn cảm ngộ tia do dự từ gã.
Giờ phút này, rốt cục Tô Minh đã hiểu Liệt Sơn Tu chần chờ cái gì, là do dự về đạo của Diệt Sinh lão nhân. Khi Liệt Sơn Tu lựa chọn rời đi, có lẽ sâu trong lòng gã đã tin tưởng Diệt Sinh lão nhân.
Liệt Sơn Tu ngừng lại, yên lặng thu tay phải, phức tạp nhìn Tô Minh, xoay người đi về phía vòng xoáy. Trong lòng Liệt Sơn Tu đâu muốn xuống tay với Tô Minh, nhưng gã tin tưởng lựa chọn của Diệt Sinh lão nhân là chính xác, bởi vậy gã… Không thể không ra tay.
Giây phút bước vào vòng xoáy, Liệt Sơn Tu ngừng bước, không quay đầu lại, chậm rãi nói:
- Ngươi làm việc không có gì phải hổ thẹn, Man Thần của Man Tộc, thấy ngươi trưởng thành đến bây giờ, ta rất vui. Nếu sau ba trăm năm chứng minh ta đã sai…
Liệt Sơn Tu im lặng, không nói tiếp, nhấc chân đi vào vòng xoáy, biến mất. Cùng biến mất còn có tầng tinh không này và Tô Minh.
Trong tầng tinh không thứ hai, Tô Minh khoanh chân ngồi trước mặt một người áo đen, mũ trùm đầu đã giở ra lộ một khuôn mặt hiền hòa, nét mặt vui mừng, hiền từ của trưởng bối với vãn bối. Nụ cười kia thật vui mừng, trong đời Tô Minh trừ A Công ra chỉ có Thiên Tà Tử mới có nụ cười đó.
Thiên Tà Tử mỉm cười nhìn Tô Minh, cảm thán rằng:
- Đã lớn lên rồi, không phải là thằng nhóc năm xưa ta mang đi khỏi Hàm Sơn thành.
Tô Minh ngơ ngác nhìn Thiên Tà Tử, nhìn sư phụ thật sự trong đời hắn. Là ông lão trước mắt này dạy hắn tĩnh tâm, là ông khiến hắn cảm nhận được tâm biến, nếu không có tâm biến thì thành tựu bây giờ của hắn tuyệt đối không phải là đẳng cấp như vậy. Là ông khiến Tô Minh cảm nhận mái nhà ấm áp, ông mang hắn đi nhìn cái gì là cường giả, ông mang hắn đi Vu Tộc, nói cho hắn cái gì gọi là săn giết. Cuối cùng khi Tô Minh mất tích ở Vu Tộc, ông nhiều lần bước vào đó tìm kiếm cho đến khi… Mất tích.
Không còn Thiên Tà Tử thì Đệ Cửu Phong không hoàn chỉnh, không còn ông, mấy sư huynh đệ Tô Minh luôn đau nhói tim.
Tô Minh nhìn Thiên Tà Tử, nghĩ tới trong Thần Nguyên tinh hải, một đường tìm Thiên Tà Tử, cho đến Đệ Ngũ Hải, tới giây phút cuối, Tô Minh mới hiểu thì ra Thiên Tà Tử ở đó nhưng hắn không phát hiện.
Mắt Tô Minh ướt nước thì thào:
- Sư phụ…
Thiên Tà Tử cười nói:
- Oán ta không đi tìm các ngươi sao? Ta biết đại sư huynh của ngươi đã có thể tự đương đầu một phía, nhị sư huynh của ngươi cần ma luyện nhiều, còn về Hổ Tử… Hắn còn nhỏ, nhưng tiềm lực lớn hơn đại sư huynh, nhị sư huynh của ngươi. Nhưng nếu không sửa đổi tính tình cứng rắn thì cuộc đời khó thể thành tựu. Chỉ có ngươi, vi sư không dự đoán được thành tựu của ngươi. Khi ta từ chỗ Diệt Sinh lão nhân biết ngươi trở thành người mạnh nhất kỷ nguyên này thì vi sư rất vui. Ta còn nhớ khi đó thầm tranh luận với Liệt Sơn Tu là ngươi thuộc về Man Tộc hay Đệ Cửu Phong của ta. Ta có thể thấy ra hắn cũng rất mừng, mừng vì Man Tộc có thể xuất hiện cường giả như vậy.
Biểu tình của Thiên Tà Tử hiền lành, vui mừng, không chút giả dối.
Tô Minh đã trưởng thành, tâm trí của hắn cao xa, tinh thần rộng hơn cả tinh không, đó là ám mà trời đêm không thể che đậy. Nhưng chỉ khi ở trước mặt A Công, Thiên Tà Tử thì Tô Minh như trở lại khi xưa, hắn vẫn là đứa con nít ở Ô Sơn, là tiểu sư đệ nhỏ nhất Đệ Cửu Phong.
Thiên Tà Tử khẽ nói:
- Đạo của Diệt Sinh lão nhân không chính xác như Liệt Sơn Tu đã nói, hắn cũng không quá chắc chắn đạo của Diệt Sinh có thành công hay không.
Vẻ mặt Tô Minh không có gì ngoài ý muốn. Thiên Tà Tử có thể cảm giác lời Liệt Sơn Tu nói, lúc trước khi hắn thấy Thiên Tà Tử thì đã hiểu ra. Khác với Liệt Sơn Tu, khí thế trên người Thiên Tà Tử không mãnh liệt nhưng cảm giác quái dị dù là Tô Minh cũng phải thận trọng, dù sao là Thiên Tà Tử sáng tạo ra tâm biến.
Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, biểu tình sâu sắc từ từ nói:
- Nhưng hắn không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng, vì nếu không tin thì tín niệm sẽ sụp xuống. Không phải ai cũng nhẹ nhàng trước cái chết, có lẽ không cần sinh mệnh của mình nhưng vì điều quý giá nhất trong lòng, hắn không thể đánh cược. Tựa như thứ quý giá nhất của ngươi là Đệ Cửu Phong, bộ lạc từng có của ngươi. Đối với Liệt Sơn Tu, thứ quý nhất của hắn là Man Tộc, là huyết mạch Man Tộc liên tục kéo dài. Cho nên Diệt Sinh lão nhân tìm đến hắn, khiến hắn hiểu rõ tất cả, nói ra có đường sống thì hắn chọn nghe theo. Liệt Sơn Tu rất thông minh, ngươi là một con đường của Man Tộc, hắn là con đường khác. Hắn không cần biết ai đúng ai sai, hắn chỉ để ý cuối cùng phải có một người là… Chính xác.
Thiên Tà Tử mỉm cười nhìn Tô Minh, không cần hắn hỏi thì lão đều nói ra hết:
- Còn ta là lúc tâm biến lần thứ chín, Diệt Sinh lão nhân tìm đến khiến nhiều niệm tâm biến bất ổn, trồng niệm không thể dung hợp. Cho nên ta muốn nhìn xem hắn có thể chính xác không, nếu đúng thì niệm của ta thông đạt, có thể thành đại đạo. Nếu hắn không chính xác thì niệm của ta vẫn thông đạt, thành đại đạo. Tu sĩ chúng ta tu là cái gì? Theo ta thấy thì tu chính là một ý niệm. Ám Thần, Nghịch Thánh giết chóc, dùng khuôn mặt ngươi đi ra. Liệt Sơn Tu giết, lòng không dấu vết, không nương tay, cũng không thể nhẹ tay, cái này liên quan đến tín niệm, nếu hắn đã đánh cược thì phải triệt để.
- Còn Lục Áp thì ta không thích mấy, kẻ quá âm trầm, lòng đầy hắc ám chẳng có gì nhưng hơi thở lạnh lẽo âm trầm khiến người ta chán ghét. Lục Áp giết người chẳng có gì e ngại, phù hợp ý của hắn, dù gì trước khi có ngươi thì hắn được tiếng là mạnh nhất kỷ nguyên này.
Thiên Tà Tử chậm rãi đứng dậy, lại nhìn Tô Minh:
- Nên làm sao, làm như thế nào, đường ngay dưới chân ngươi, không ai được quấy rầy. Kẻ nào quấy nhiễu, ngươi cứ giết.
- Vi sư sắp đi rồi, trở về chỗ Diệt Sinh lão nhân. Nếu hắn nhất quyết muốn ta tham gia lần tâm biến thứ chín thì hoặc là giết hắn, hoặc là giết ta, đây là chuyện của ta, ngươi đừng xen vào, cũng không cần nhúng tay. Sau ba trăm năm, nếu ta thất bại thì ngươi báo thù cho ta là được.
Thiên Tà Tử tiêu sái người, vung tay áo, xoay người đi về phía hư không.
- Nói cho đại sư huynh của ngươi đầu không phải là tiêu chí, không mọc ra chỉ vì bản thân không hợp nhau, không có đầu thì quan trọng lắm sao? Nói cho nhị sư huynh của ngươi, một chữ tình, hắn đã sớm qua tâm biến, dùng thân quỷ tuy dễ phạm tình kiếp nhưng hắn sẽ không như vậy, chỉ là một thoáng lòng đau. Kêu hắn đừng cứ rên rỉ, đôi khi vi sư trông thấy, cảm giác hắn thật là vô dụng không chịu nổi. Còn Hổ Tử, cứ để hắn ngủ tùy thích, nhập mộng là đại đạo của hắn. Nên uống rượu cứ uống, lúc cần ngủ cứ ngủ, thích rình rập thì cứ rình. Tại sao không tu hành mà thích giết chóc? Giết tới giết lui người đầy máu, cho rằng như vậy là hấp dẫn lắm sao?
Giọng Thiên Tà Tử vang bên tai Tô Minh, chậm rãi nét mặt hắn hiện ý cười. Tô Minh nhìn bóng dáng Thiên Tà Tử biến mất, bên tai còn vang dư âm, nụ cười càng nở rộ. Đây mới là Thiên Tà Tử, là sư phụ của ba sư huynh đệ họ. Từ ngữ không gò bó, cảm giác răn dạy như Đệ Cửu Phong khi xưa.
Bỗng nhiên Thiên Tà Tử nhô đầu khỏi hư không:
- Phải rồi, vi sư không thích Lục Áp, nếu ngươi có thể tiện tay giết hắn thì đỡ vi sư ra tay.
Nói xong câu đó Thiên Tà Tử biến mất.
Tô Minh ngẩn ra, càng cười vui vẻ. Tô Minh nhìn chỗ Thiên Tà Tử biến mất, biểu tình tràn ngập tình cảm sư môn, đệ tử đối với sư phụ.
- Sư phụ yên tâm, Lục Áp phải chết.