Diệt Long màu đen trôi nổi trên bầu trời. Tô Minh đứng đối diện với Diệt Long, nhìn đối phương mà cảm thấy dường như nó đột nhiên biến mất.
Đây không phải là loại cảm giác không có mà nó lắng đọng trong tâm thần Tô Minh, hóa thành loại cảm giác không cần chú ý. Vốn nó là như thế. Con Diệt Long này là một bộ phận hồn của Tô Minh biến thành.
Trong trầm mặc, Tô Minh quay đầu, ánh mắt đảo qua cơn lốc bốn phía băng đóng băng vào năm trăm ngàn tu sĩ kia. Cuối cùng Tô Minh nhìn về phía nguyên thần của lão già gầy còm kia.
Nguyên thần này giờ đã tan vỡ. Tan vỡ này không phải do Tô Minh tạo thành mà trong một chớp mắt khi đóng băng, lão già này đã lựa chọn tự bạo nguyên thần.
Tô Minh trầm mặc một lát, tay phải vung lên, bốn phía liền vỡ vụn ken két, trở thành một đám băng rơi xuống tinh không.
Cùng lúc đó, tầng băng bên ngoài thân thể năm trăm ngàn tu sĩ bốn phía cũng biến mất trong chớp mắt. Nhưng cự mộc dưới người bọn họ, sau khi khối băng biến mất cũng vỡ vụn rồi hóa thành tro bụi. Năm trăm ngàn tu sĩ kia giờ sắc mặt trắng xám, nhao nhao cúi đầu dưới ánh mắt của Tô Minh, không dám nói nửa câu.
Sự cường đại của Tô Minh đã đánh tan nội tâm bọn họ hoàn toàn…
- Đưa hồn ra, nhận dấu ấn của Tô Minh ta, trở thành đệ tử của Đệ Cửu Phong hoặc là chết!
Tô Minh lạnh nhạt nói. Lời nói vang vọng, khiến năm trăm ngàn tu sĩ kia trầm mặc. Dần dần có người cúi đầu trước hắn. Thời gian dần trôi qua, khi tất cả mọi người đều đã thần phục, Tô Minh nhìn về phía Hứa Tuệ lúc này sắc mặt trắng bệch và Đức Thuận ở phía sau.
Nhìn Hứa Tuệ, lông mi Tô Minh nhíu lại, đang muốn quan sát cẩn thận thì bỗng nhiên trong nội tâm máy động, ngẩng đầu nhìn về hướng nguyên thần của lão già bị đóng băng.
Bởi hắn phát hiện ra dù tu sĩ bốn phía lúc này đều cúng bái nhưng cũng có một số như vô tình mà lại cố ý, nhìn lướt qua nguyên thần bị đóng băng kia.
Tô Minh nhìn một chút, bỗng nhiên khóe miệng lộ nụ cười lạnh. Hắn nhận thấy vẻ quyết đoán và không cam lòng trong mắt nguyên thần của lão già gầy còm này, cũng thấy nguyên thần kia tan vỡ, không phải là lực tự bạo mà dùng bản thân tan vỡ để hợp thành một trận pháp. Đó là truyền tống trận.
Trận pháp này không phải dùng để bỏ chạy mà dường như có người nào đó muốn mượn truyền tống trận này tới đây.
- Đây chính là chỗ dựa cuối cùng của các ngươi sao?
Tô Minh lạnh nhạt nói, tay phải giơ lên, cách không nhấn vào một khối băng, hai mắt lóe sáng.
- Khí tức Cổ Thần…
Hắn mỉm cười, bàn tay hóa thành chỉ, điểm một cái về phía lão già bị đóng băng kia. Dưới một chỉ này, lập tức khối băng biến mất. Trong nháy mắt khi nó biến mất, nguyên thần của lão già kia bỗng nhiên tiếp tục tan vỡ. Tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, trong nháy mắt đã khuếch tán ra, hợp thành một truyền tống trận lớn tới mấy ngàn trượng.
Trong chớp mắt khi truyền tống trận thành hình, lập tức một tiếng gầm giống như sấm sét vang lên. Cùng lúc đó, một bàn tay lớn đột nhiên thoáng hiện ra trong truyền tống trận. Đó là một cánh tay thô ráp. Cánh tay này lớn tới ngàn trượng. Ở sâu trong đó, cánh tay này túm lấy truyền tống trận, xé mạnh một cái. Trận pháp ầm một tiếng liền tan vỡ. Sóng gợn tràn ra bốn phía. Tu sĩ bốn phương đồng thời bị đẩy ngược lại. Một quái vật khổng lồ xông mạnh ra khỏi truyền tống trận.
Thân thể cao chừng mười ngàn trượng, làn da thô ráp, khí thế giống như cự nhân, còn cả bảy tinh điểm lóe sáng trên mi tâm. Đây đúng là một thất tinh Cổ Thần!
Cổ Thần này vừa xuất hiện, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét. Thân thể cao lớn của hắn tỏa ra khí tức cường đại. Khí thế này mạnh hơn Cổ Thần lúc trước Tô Minh gặp, thậm chí ở mi tâm của Cổ Thần này còn có một tinh điểm đã ảm đạm bên cạnh bảy tinh điểm kia!
Đây là một bát tinh Cổ Thần mà Tô Minh chưa bao giờ từng gặp.
Chỉ có điều tinh điểm thứ tám kia giống như xuất hiện một vài vấn đề nên đã ảm đạm đi. Nhưng tu vi Cổ Thần này bộc phát ra vẫn gần giống như Diệt cảnh.
Cổ Thần như vậy, lực lượng thân thể nhất định đã vượt qua tu vi, có thể so với đại năng Diệt cảnh bình thường, thậm chí còn khó chơi hơn. Loại thân thể cường đại như vậy chính là thủ đoạn tốt nhất, nếu không thể phá được thân thể kia thì dù đại năng Diệt cảnh đối mặt với Cổ Thần này cũng phải quay đầu bỏ chạy.
Cổ Thần gầm khẽ, thần sắc mang theo vẻ dữ tợn, nâng tay phải lên ầm ầm đánh về phía Tô Minh. Tô Minh không né tránh. Hắn nhìn chằm chằm vào Cổ Thần trước mặt này, hai mắt lóe lên. Hắn nhìn thấy hai mắt của Cổ Thần dù có vẻ hung mãnh nhưng vẫn lộ vẻ trống rỗng.
Đây là một Cổ Thần đã mất đi thần trí.
Trong nháy mắt khi tay phải của Cổ Thần kia gào thét đánh tới, thân thể Tô Minh lập tức biến mất. Lúc hắn xuất hiện thì đã ở trên bầu trời, trên đỉnh đầu Cổ Thần kia. Cúi đầu xuống, Tô Minh có thể thấy có vô số ngân châm chằng chịt đâm vào thiên linh của Cổ Thần này, số lượng phải tới mấy trăm ngàn.
- Điều khiển Cổ Thần… Ta đã xem thường tu sĩ Nam Minh này rồi. Chỉ không biết muốn điều khiển Cổ Thần này cần mấy người đồng thời tiến hành.
Tô Minh thì thào, liếc mắt đã nhận ra một số dấu vết.
Ngay trong nháy mắt khi Tô Minh hiện thân, Cổ Thần đã ngẩng phắt dầu, gào thét mở to miệng, phát ra một tiếng gầm chấn động tinh không. Tiếng gầm to hóa thành sóng âm nổ vang, hóa thành vô số sóng gợn thực chất, ầm ầm chạy tới chỗ Tô Minh.
- Đây vốn là một bát tinh Cổ Thần, không hiểu tại sao lại rơi vào tay Nam Minh. Nếu là bát tinh Cổ Thần thì bọn họ không thể điều khiển được cho nên mới dùng thủ đoạn tạm thời áp chế tinh điểm của Cổ Thần này.
- Nhưng đánh một trận như thế thì không có ý nghĩa…
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, trong nháy mắt khi Cổ Thần gào thét lao tới liền không né tránh, thân thể tiến về phía trước một bước, đối kháng với sóng âm mà đại năng Diệt cảnh bình thường phải sợ hãi né tránh kia, trong chốc lát đã xuất hiện ở mi tâm của Cổ Thần, nơi có tinh điểm thứ tám kia.
Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, trong nháy mắt tới gần liền giơ tay phải lên, ngón trỏ bỗng nhiên điểm về phía tinh điểm thứ tám đang ảm đạm kia. Tốc độ một chỉ này cực nhanh, ngay lập tức đã đâm vào.
Tu vi của Tô Minh, Linh Tiên ý trong chớp mắt này bộc phát ra, ngưng tụ ở một chỉ này, đồng thời đâm vào, trực tiếp mở một lỗ hổng tại trận pháp phong ấn tinh điểm thứ tám này. Cùng lúc đó, Tô Minh đưa tay về phía sau thành chưởng, vỗ mạnh lên trán Cổ Thần.
Cái vỗ này khiến tiếng nổ ngập trời. Thân thể Cổ Thần chấn động mạnh, cuối cùng bị một cái vỗ này của Tô Minh đẩy lui mấy bước. Mười mấy chục ngàn ngân châm trên thiên linh bị chấn động bởi một đòn của Tô Minh mà đồng thời bay ra.
Cùng lúc này, Cổ Thần phát ra tiếng gào rú thê lương. Trong tiếng gào rú này, trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia thần trí, ẩn hiện ngưng tụ lại.
- Ngươi như vậy không phải là đối thủ của ta. Ta cho ngươi một cơ hội, hồi phục tinh điểm thứ tám, không để cho người điều khiển ý thức của ngươi có cơ hội nào nữa.
- Nếu ngươi có thể nắm bắt được thì ta có thể đánh với ngươi một trận. Nếu không nắm bắt được…
Thân thể Tô Minh lui lại phía sau, lạnh nhạt nói, tiếng nói vang vọng. Dư âm còn chưa nói hết, thần trí trong mắt Cổ Thần đã ngưng tụ lại, hiển nhiên hiểu lời Tô Minh. Giờ phút này hắn rống lên mãnh liệt, hai tay vỗ mạnh lên thân thể.
Một cái vỗ này khiến toàn thân Cổ Thần chấn động mạnh. Ngân châm trên thiên linh lại bay lên một ít nữa. Tinh điểm thứ tám trên mi tâm lập tức lóe hào quang. Nhưng tia sáng này giống như bị áp chế. Ngân châm trên thiên linh của hắn cũng phát ra tiếng vù vù, khiến Cổ Thần này phải phát ra tiếng gào rú thê lương.
- Ta là Cổ Thần. Ta là chiến sĩ cường đại của Cổ Thần Tộc. Các ngươi không thể, cũng không có tư cách điều khiển ta!
Cổ Thần gào thét, lần đầu phát ra tiếng nói. Trong lời nói kia ẩn chứa vẻ ngạo nghễ và điên cuồng. Dưới tiếng gào này, thân thể hắn đột nhiên bành trướng, tăng vọt lên mười ngàn trượng. Tay phải hắn nâng lên trong giây lát, vỗ mạnh lên trán mình. Dưới cái vỗ này, tinh điểm thứ tám trên mi tâm hắn bỗng nhiên sáng ngời. Tuy rằng nó ảm đạm đi rất nhanh nhưng ngân châm trên thiên linh của hắn đã bị bức ra non nửa.
- Thừa dịp thời điểm tinh điểm thứ tám của ta lột xác, các ngươi dùng Thần Hồn Hương làm ta mê man. Nhưng các ngươi sẽ phải chịu phẫn nộ của Cổ Thần. Ta là Cổ Thần, không thể bị mạo phạm. Các ngươi phải bái lạy Cổ Thần Tháp Gia!
Tháp Gia rống to. Lúc này đầu của hắn chấn động mạnh, ầm một tiếng liền bức ba phần ngân châm ra. Tinh điểm thứ tám trên mi tâm lại càng sáng ngời. Một luồng khí tức cường đại hơn trước kia mấy lần không ngừng ngưng tụ và bộc phát trên người hắn.
- Ta là…
- Om sòm. Gào thét như thế làm gì. Im lặng dùng một luồng không cam lòng kia đánh mở giam cầm đi!
Tô Minh lạnh lùng nói. Lời này nói ra khiến Cổ Thần kia lập tức sững sờ nhưng cũng ngậm miệng lại, mặt tím bầm nhưng khí thế trong người trong chớp mắt này lại nội liễm, giống như yên lặng trước cơn bão. Tuy nhiên thân thể hắn đang dần dần run rẩy.
Ước chừng mười hơi thở sau, một tiếng gào thét chưa từng có mãnh liệt truyền ra từ miệng Cổ Thần Tháp Gia. Tinh điểm thứ tám trên mi tâm hắn bỗng nhiên sáng ngời. Tất cả phong ấn trong đó đã bị phá hủy toàn bộ. Ngân châm trên thiên linh cũng bị bức ra rồi vỡ vụn toàn bộ.
Tám tinh điểm lóe sáng toàn bộ. Tháp Gia gào thét vang vọng. Khí tức của hắn dần dần bành trướng, chớp mắt đã vượt qua Sinh cảnh, tới gần Diệt cảnh rồi vượt qua, bước vào Diệt cảnh hoàn toàn, sau đó giống như đạt tới Diệt cảnh viên mãn. Thân thể hắn mạnh mẽ khiến trong thời khắc này co rụt lại, hóa thành lớn chừng ngàn trượng. Khí thế của hắn ngập trời, khiến cho cả tinh không này đều chấn động.
- Tam Hoang chết tiệt. Tu sĩ man hoang nguyên thủy chết tiệt. Trời xanh chết tiệt. Nghịch Thánh trận doanh chết tiệt. Tháp Gia ta rốt cục đột phá thất tinh Cổ Thần đạt tới bát tinh Cổ Thần rồi. Ta phải rời khỏi nơi này. Ta phải về Cổ Thần giới!
- Trước khi ta đi, ta muốn giết sạch tu sĩ Nam Minh. Ta muốn đánh cho chúng tan thành mây khói, ta muốn…
- Nói xong chưa?
Tô Minh lạnh nhạt đáp.
Tháp Gia quay phắt đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, bỗng nhiên nhếch miệng cười, lại có một cảm giác rất chất phác.
- Mà thôi. Tuy ngươi mạo phạm bản thần hai lần nhưng ngươi có ân với bản thần. Cứ như vậy là xong đi.
Tháp Gia vỗ ngực, lớn tiếng nói.
- Ta giúp ngươi là bởi ngươi có tư cách tới nghiệm chứng Man Thần Biến của ta một chút!
Trong mắt Tô Minh bỗng hiện lên chiến ý nồng đậm.