Giây phút thanh âm truyền ra, cô gái người chấn động, xoay người, thấy phía sau mình, vị trí thiếu niên đứng xuất hiện một người.
Người ấy mặc áo trắng, thoạt trông bộ dáng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, diện mạo rất tuấn tú, chỉ có vết sẹo dưới đôi mắt là khiến khuôn mặt trông tà dị. Vẻ tang thương trong mắt khiến người thấy thì như chìm đắm trong năm tháng.
Hắn đứng đó, yên lặng nhìn.
Bộ dạng so với thiếu niên mới rời đi năm đó có năm, sáu phần giống nhau, khiến cô gái trong chớp mắt hoảng hốt.
Hai người ánh mắt giao nhau, thời gian dần trôi qua, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Lát sau, cô gái biểu tình hoảng hốt biến mất, khóe miệng lộ nụ cười, mắt tỏa ánh sáng.
- Ta biết đó là giả.
Cô gái hé mở môi son, tay ngọc nâng lên vén sợi tóc, lại bỗng nâng tay phải, lập tức hiện ra vài luồng sáng âm u ở khoảng cách gần tia chớp lao về phía Tô Minh.
Ánh sáng âm u tỏa khí lạnh lẽo, khoảnh khắc tới gần Tô Minh, cô gái ra tay làm hắn ngẩn ra, nhưng thuật pháp này đối với hắn bé nhỏ không đáng kể. Hắn không né tránh nhưng người chợt lóe ánh sáng vàng nhạt, lập tức tiếng bùm bùm vang vọng. Trước người Tô Minh, ba sợi tóc bị ngưng tụ giữa không trung, vỡ nát.
Cô gái đứng dậy, lùi vài bước, đôi mắt mang theo sát khí và giận dữ trừng Tô Minh.
- Ngươi rốt cục là ai??
- Ta là Tô Minh.
Tô Minh nhìn cô gái, bỗng nở nụ cười.
- Tô Minh không khả năng có tu vi như vậy.
Cô gái cau mày, lại lùi vài bước.
- Chỗ này là Nam Trạch đảo, có cường giả bảo vệ, dù ngươi am hiểu biến ảo, không biết tại sao biết bộ dạng Tô Minh, nhưng loại diễn kịch này thật quá vô sỉ!
Cô gái lạnh lùng nói.
Tô Minh nhìn cô gái trước mắt, nụ cười càng rạng rỡ. Hai mươi năm không gặp, đối phương thay đổi không nhỏ, nhìn như bình tĩnh nhưng người có thể sống qua tai kiếp chắc chắn có lòng đề phòng rất cao, không dễ dàng tin người ngoài. Dù là chính tai nghe, tận mắt thấy, có một vài lúc sẽ là giả dối.
Hiển nhiên loại ý thức này tồn tại trong suy nghĩ của cô gái.
- Vậy nàng cho rằng tại sao ta phải biến thành bộ dạng người khác, đi tới trước mặt nàng?
Tô Minh cười cười, tiến tới một bước.
Hắn bước ra một bước, cô gái lập tức lùi, định lùi đến cửa nhưng không bước ra mà nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt giận dữ ngày càng đậm.
- Có thể biến ảo ra bộ dạng của hắn chắc chắn rất hiểu ta, nếu ngươi không phải là từ trước kia gặp ta thì chắc chắn liên quan Tử Yên sư tỷ.
Cô gái vừa nói lại lùi một bước, khoảnh khắc chân đạp xuống, mặt đất quanh Tô Minh khoảnh khắc hiện ánh sáng trận pháp.
Trận pháp tràn ngập ý sắc bén, nhưng chớp mắt xoay nhanh, biến thành chín đạo băng nhẫn xuất hiện, xoay tròn lao về phía Tô Minh.
Tô Minh tiến tới trước, mặc kệ những binh khí ập đến, ở ngoài người bùm bùm nổ, khiến lầu các lập tức khí lạnh nhiếp người.
Nhưng khoảnh khắc Tô Minh đi ra một bước này, đất dưới chân lại lần nữa xuất hiện một trận pháp. Trận pháp này không phải một cái mà vòng quanh hắn, rõ ràng là chín cái!
Trận pháp chớp lóe ánh sáng, khí lạnh bốn phía bỗng đảo vòng, bị trận pháp này nhanh chóng hấp thu, vọt mạnh ra. Khí lạnh đậm đặc khiến Tô Minh có cảm giác máu thịt đông lại, có thể thấy nó mạnh cỡ nào!
Tô Minh khẽ kêu a một tiếng, toàn thân tỏa ánh sáng vàng, cất bước, bước ra khỏi khí lạnh. Khoảnh khắc hắn đi ra, sau lưng vang tiếng két két, một băng khối to lớn bị ngưng tụ ra.
Cô gái biểu tình nghiêm túc, lòng kinh sợ. Trận pháp trong lầu các này là cô chuẩn bị cho Vân Lai, chuẩn bị nhiều năm như vậy là vì phút cuối có thể giết chết Vân Lai!
Giết một cường giả Man Hồn trung kỳ, theo nhiều người thấy thì con gái yếu đuối như cô căn bản không khả năng, nhưng cô cho rằng không phải không thể!
Tuy nhiên, thấy người biến thành Tô Minh không tổn hao lông tóc gì tránh hai sát trận đầu của cô, niềm tin bắt đầu dao động. Theo cô tính thì hai trận pháp đầu dù không thể giết Vân Lai nhưng có thể khiến hành động gã khựng lại, có thể thi triển thủ đoạn kế tiếp. Nhưng tất cả hôm nay khiến lòng cô chấn kinh, không chút do dự nâng tay phải lên chỉ tới trước. Lập tức quanh Tô Minh lại xuất hiện trận pháp, lần này là ba mươi sáu cái, gần như chiếm toàn bộ mặt đất lầu các. Khí lạnh bùng nổ, cô gái mượn khí lạnh cuốn nhanh chóng thụt lùi, mãi đến rời khỏi lầu các, bước chân thụt lùi của cô như trải qua tính toán kỹ càng, vừa lúc là mười ba bước.
Giây phút bước thứ mười ba đạp xuống, đất dưới chân cô bỗng nhô lên, bị cô đạp xuống, trong sân ngoài lầu các, mặt đất tỏa ánh sáng lấp lánh khiến ngoài lầu các hình thành trận pháp to lớn!
Trận pháp ầm ầm chuyển động, hình thành vô số lửa đen, lửa vòng quanh bốn phía ngưng tụ thành một hỏa long đen, lao về phía lầu các. Cùng lúc đó, khí lạnh trong lầu bùng nổ, chớp mắt biến thành một khối băng to lớn. Khối băng và hỏa long đụng chạm, lạnh và nóng va nhau, sinh ra lực lượng kinh người. Ầm một tiếng nổ, thanh âm vốn nên quanh quẩn tám hướng nhưng giờ quái dị bị hạn chế trong núi này, không tản ra.
Lầu các tan vỡ, khối băng bùng nổ, lửa đen cắn nuốt tất cả. Nhưng cô gái không chút thả lỏng, cô ở trong lầu các khối băng nổ tung lại thụt lùi, như bị trùng kích đẩy ngược ra ngoài mười trượng. Tay ngọc nâng lên, trong tay có một đầu lâu ngọc thạch, ngồi xếp bằng, đôi tay ấn trên đầu lâu, ánh mắt lóe tia sáng âm u.
Khi tia sáng lóe nơi đáy mắt cô, đôi tay ấn đầu lâu ngọc thạch chợt đổi màu, từ trắng biến thành đen, sau đó nguyên núi chấn động.
Từ chín mươi chín vị trí trên núi có chín mươi chín luồng sáng đen bốc lên khỏi đất, mang theo khí thế mãnh liệt lao tới nơi này. Chín mươi chín luồng sáng đen, mỗi một luồng đều có lực lượng Tế Cốt sơ kỳ, giờ nó đến gần, bộ xương trong tay cô gái lại lóe ánh sáng âm u, phút chốc chín mươi chín luồng sáng đen khí thế tăng vọt, có lực lượng Tế Cốt trung kỳ, chớp mắt lao về phía nơi vốn là lầu các giờ đã nổ tung.
Tô Minh vừa ra khỏi nơi khối băng tan vỡ, mặt đầy bất đắc dĩ nhưng chớp mắt vẻ mặt nghiêm túc. Chín mươi chín luồng sáng đen trong mắt hắn không mạnh nhưng tốc độ và vị trí của nó phong tỏa tất cả khu vực có thể né tránh. Nhưng những điều này không khiến Tô Minh nghiêm túc, mà vì hắn cảm nhận nguy hiểm đến từ… Bầu trời!
Giây phút nguy hiểm bị Tô Minh phát hiện thì mắt cô gái lộ sát khí, môi khẽ phun một chữ.
- Tô!
Giây phút cô thốt ra một chữ, hoàng hôn trên trời luôn bị cô gái bình tĩnh nhìn, thậm chí ngày thường phần lớn thời gian đều chỉ nhìn, vĩnh viễn xem không đủ bỗng nhiên tỏa sáng gấp vài lần!
Trong hoàng hôn tồn tại mấy trăm thạch tệ chớp mắt vỡ, ánh sáng chói mắt mạnh bắn ra khi mặt trời tối xuống, chấn động thiên địa. Hình ảnh khiến tất cả người trong Nam Trạch đảo trợn mắt há hốc mồm xảy ra!
Ánh sáng chói mắt như hấp thu tất cả ánh sáng mặt trời mạnh ập xuống, tốc độ cực nhanh xông về phía núi cô gái ở, xông về phía người ở trong trận pháp, ở trong chín mươi chín luồng sáng đen, Tô Minh!
Một tiếng nổ ầm vang, nguyên ngọn núi run rẩy. Lúc trước vị trí là lầu các giờ sương khói mịt mờ, chỉ mơ hồ thấy một cái hố to hõm xuống, xem không rõ ràng.
Đây mới là sát chiêu của Phương Thương Lan, tất cả trước đó chỉ là quấy rầy tinh thần, dù là chín mươi chín luồng sáng đen thì chỉ có tác dụng đó thôi!
Có lẽ ánh sáng chói mắt này vẫn không thể giết được cường giả Man Hồn trung kỳ, nhưng hiển nhiên cô gái còn có hậu chiêu. Đôi tay cô ấn pháp quyết, định cắn đầu lưỡi thì bỗng xương ngọc thạch trong tay phải cô chớp lóe ánh sáng âm u. Cô bỗng biến mất, xuất hiện ngoài mười trượng, vị trí đứng không biết có phải là trùng hợp, chính là nơi hắn vừa đi qua.
Vị trí cô mới biến mất, Tô Minh bước ra một bước, vẻ mặt cười khổ, ánh mắt nhìn về phía cô gái thì tràn ngập tán thán.
Hắn không ngờ cô gái yếu đuối năm đó tuy bây giờ chỉ có tu vi Tế Cốt sơ kỳ nhưng sắp đặt sát cục kinh người như vậy. Sát cục này nếu là cường giả Man Hồn sơ kỳ bước vào, nếu không cẩn thận là sẽ bị trọng thương, coi như cường giả Man Hồn trung kỳ cũng sẽ trắc trở chút. Mỗi bước đều tính toán, mắt xích liền nhau. Tô Minh thậm chí có thể tưởng tượng nếu để mặc cô gái thi triển thì cuối cùng rất có thể nguyên Nam Trạch đảo bị cô sử dụng, xuất hiện biến đổi khó tưởng tượng.
Mắt thấy cô gái cách hơn mười trượng còn muốn tiếp tục, Tô Minh nhoáng người lên định tới gần, nhưng giây phút sắp đi ra thì cô gái từ bỏ thi pháp, lấy ra dao găm đen đặt trên cổ mình.
- Ngươi mà tiến thêm một bước nữa là ta sẽ tự vẫn! Chủy thủ này có kịch độc!
Hàn Thương Tử lạnh lùng nhìn Tô Minh, bình tĩnh nói.
- Tu vi của ngươi vượt qua dự đoán của ta, giết ngươi không chết, nhưng ngươi biến ảo bộ dạng của hắn chắc là muốn bắt giữ ta? Nếu ta chết rồi thì ngươi sẽ không được gì hết!
- Ta thật sự là Tô Minh.
Tô Minh cười khổ, nhưng chưa dứt lời thì Hàn Thương Tử đối diện ngồi xếp bằng dao găm rơi xuống đất, mắt chảy lệ, ngơ ngác nhìn hắn, lạnh lùng trong mắt trở thành nhu hòa.
- Tô Minh… Thật là huynh…
Trong mắt cô, Tô Minh thấy có từng hình ảnh lóe qua, trong hình ảnh tồn tại rõ ràng là ký ức hai mươi năm về Tô Minh!
Đây là công pháp đặc biệt của Hàn Thương Tử, hễ người khác đụng chạm, đi qua là cô có thể mượn đó thấy tất cả quá khứ của đối phương.
- Đương nhiên là ta, hai mươi năm không gặp, lần này gặp gỡ nàng khiến ta ký ức khắc sâu. Nàng không sợ thật sự độc chết mình sao?
Tô Minh cười khổ.
- Nếu huynh không phải Tô Minh thì ta thà chết, nếu huynh là Tô Minh thì tất nhiên sẽ không để ta chết.
Phương Thương Lan chớp mắt, vui vẻ cười nói.