Phân thân này nhìn từ xa cực kỳ giống người đàn ông cao to vạm vỡ. Thân thể cao hai trượng, không có tóc, người đen thui tỏa ra sát khí.
Sát khí là những bọ cánh cứng đen tỏa ra, cùng lúc đó, trong sát khí tồn tại cực đậm đặc sức sống, cùng với dày đặc tử khí bị che giấu.
Đây là dung hợp sinh và tử, có thể gọi là hoàn mỹ, đủ khiến người nhìn thì tinh thần chấn kinh.
Đây không phải khôi lỗi bình thường, thậm chí có thể nói là có rất nhiều chỗ khác với khôi lỗi Nhiếp Hồn Vu Tộc bình thường, thậm chí bởi vì nguyên anh của Tô Minh tồn tại khiến phân thân thoạt trông không khác gì người thường!
Theo Nguyên Anh phân thân tiến lên, dưới chân hắn khói đen cuồn cuộn, có tiếng ù ù quanh quẩn. Nếu có người đứng dưới đất nhìn lên chắc chắn sẽ kinh sợ.
Bộ lạc Hắc Hạc cách sơn mạch động phủ không tính xa, lấy tốc độ của Nguyên Anh phân thân rất nhanh đã tới gần, ở trên trời nhìn phía xa, núi bộ lạc Hắc Hạc khói bếp lượn lờ. Giờ là buổi trưa, tất nhiên tộc nhân bộ lạc đa số đốt lửa nấu ăn.
Có vài đứa con nít đang chơi đùa, chiến sĩ bộ lạc Hắc Hạc bốn phía không phải ai cũng cảnh giác mà lười biếng tản ra.
Trên đỉnh núi, tượng đá như con hạc ở ánh nắng thì có cái bóng chiếu mặt đất, theo thời gian trôi qua, cái bóng từ từ di chuyển.
Bộ lạc một mảnh an tường, nhưng sau khi Tô Minh đến thì an tường hóa thành từng tiếng kinh hãi kêu gào. Đám con nít chạy vội về nhà, những chiến sĩ lười biếng ai cũng biến sắc, hoảng sợ nhìn bầu trời.
Nguyên Anh phân thân cuốn khói đen ngập trời xuất hiện phái trên bầu trời bộ lạc Hắc Hạc. Khuôn mặt đen thui, toàn thân sát khí khiến Tô Minh xuất hiện làm bộ lạc Hắc Hạc xáo động.
Lạnh lùng nhìn trong bộ lạc nhỏ dưới chân đám chiến sĩ Vu Tộc căng thẳng, Tô Minh nhoáng người lên, trực tiếp bay xuống đạp trên đỉnh chóp núi, trên con hạc to lớn.
Đứng tại đó, Tô Minh phát ra thanh âm trầm thấp.
- Vu Công bộ lạc Hắc Hạc, đi ra đây!
Giây phút Nguyên Anh phân thân thốt lời thì bên dưới bộ lạc có vài ông lão lập tức lao ra khỏi phòng ốc của mình, đặc biệt trong đó có một ông lão gầy gò. Lão cầm cốt trượng, mặt xanh trượng nhìn chằm Tô Minh, trong lòng hơi kinh sợ.
Lão không thấy Cơ Vân Hải, bây giờ nhìn bộ dạng Tô Minh, đặc biệt là toàn thân sự sống và tử khí, hung ác, khiến ông lão như ngửi thấy mùi máu tanh.
- Người là ai? Lão phu chính là Vu Công bộ lạc Hắc Hạc!
Ông lão tiến lên một bước, cốt trượng gõ mặt đất, trầm giọng nói.
Nguyên Anh phân thân cười nhạt, không lên tiếng mà nâng tay phải chỉ xuống dưới. Lập tức sau lưng hắn xuất hiện cái xác khô bay về phía ông lão. Oành một tiếng rơi trên mặt đất, chính là gã đàn ông tộc trưởng bộ lạc Hắc Hạc.
Giây phút thấy cái xác thì Vu Công bộ lạc Hắc Hạc con ngươi co rút. Tộc nhân bên cạnh lão cũng nhìn về phía cái xác, biểu tình ai nấy biến đổi.
- Ngươi có ý gì? Người này là ai? Lão phu chưa từng gặp.
Vu Công bộ lạc Hắc Hạc cắn răng, trầm giọng nói.
Lão liếc mắt liền nhận ra cái xác chính là tộc trưởng bộ lạc Hắc Hạc, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể thừa nhận. Lão nhìn ra ra gã đàn ông đen trước mắt rốt cục là Cơ phu nhân phái ra hay là chu nhân sơn mạch. Nhưng mặc kệ là ai thì lão chọc không nổi, cho nên cắn răng không thừa nhân.
- Ngươi có nhận ra hay không, không quan trọng.
Mắt Nguyên Anh phân thân lóe tia sáng lạnh, tay phải từ từ nâng lên. Bộ lạc Vu Tộc này khiến hắn trước đó gặp nguy hiểm trong nửa năm, tất cả nếu không phải vì năm đó hắn không muốn gây phiền phức, không xuống tay giết chết bộ lạc mà chỉ hơi dạy bài học thì có lẽ sẽ không như vậy. Tuy nói Hồng La xuất hiện, cùng với hàng loạt phát triển sau này có ý nghĩa cực lớn với Tô Minh, nhưng cũng vì hắn dựng nhiều kẻ địch tại Vu Tộc. Không thể nói đáng giá hay không, căn nguyên dẫn đến mọi thứ nếu không trả giá lớn thì sao Tô Minh bỏ qua được?
Khoảnh khắc Tô Minh nâng tay phải lên, Vu Công bộ lạc Hắc Hạc phát ra tiếng rít sắc nhọn, vọt mạnh ra. Sau lưng lão, các cường giả bộ lạc Hắc Hạc cũng bay lên xông về phía Tô Minh.
Khác với bộ lạc Bạch Ngưu nhẫn nhịn, bộ lạc Hắc Hạc lựa chọn là ra tay!
Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt. Tuy hắn chưa hoàn toàn thích ứng thân thể này, nhưng phối hợp bọ cánh cứng đen trên người thì có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh mẽ.
Khoảnh khắc người bộ lạc Hắc Hạc vọt tới, Tô Minh hừ lạnh một tiếng. Lập tức người phát ra tiếng ù ù điếc tai, chỉ thấy thân thể hắn như phân giải. Đám bọ cánh cứng đen từng con bay ra hình thành khói đen, rít gào hung ác vọt về phía người bộ lạc Hắc Hạc.
Cùng lúc đó, bộ dạng Nguyên Anh phân thân lộ ra, thân thể gầy gò, đôi mắt xám, khiến người nhìn thấy đều kinh sợ.
Lập tức truyền ra từng tiếng hét thảm, những người vọt đến bị một mảnh bọ cánh cứng đen phủ trùm thân thể, máu bắn khắp nơi, chúng không xông tới nữa mà nhanh chóng rút lui.
Nguyên Anh phân thân đứng trên hạc quan, lạnh lùng nhìn mọi thứ. Nâng tay phải lên ấn pháp quyết chỉ về phía trước. Lập tức lực lượng thiên địa ập đến, ở trước người hắn ngưng tụ thanh kiếm. Kiếm to nâng lên nhanh chóng lao xuống dưới.
Vu Công bộ lạc Hắc Hạc gầm lên, đôi tay mạnh đẩy ra ngoài, cách không đụng vào kiếm to sắp đến. Thân thể lão run rẩy, mặt tím đỏ nhưng thanh kiếm cũng bị đông lại giữa không trung.
Nguyên Anh phân thân biểu tình không chút biến đổi, chỉ lạnh lùng nói một câu.
- Bạo!
Lời vừa thốt ra, kiếm to bỗng nổ tung, dấy lên gió lốc quét bốn hướng. Vu Công bộ lạc Hắc Hạc hộc máu, bắn ngược ra sau.
Nhưng khoảnh khắc lão lùi thì Nguyên Anh phân thân tiến lên một bước, chớp mắt biến mất. Vu Công bộ lạc Hắc Hạc thấy vậy lòng bất an, xoay mạnh người, con ngươi co rút. Lão thấy một ngón tay đang nhanh chóng chỉ về phía trán lão. Nguy hiểm sống chế, Vu Công bộ lạc Hắc Hạc cắn đầu lưỡi miệng hộc máu, thân thể lập tức khô héo, lập tức già mấy chục tuổi, mặt đầy nếp nhăn, hơi thở yếu ớt. Khi trán lão bị Nguyên Anh phân thân đâm vào ngón tay thì thân thể chậm rãi tản ra, hiển nhiên chỉ là ảo ảnh.
Ngoài mười mấy trượng, ông lão lộ ra thân thể, mặt xám như tro tàn, vẻ mặt sợ hãi. Xung quanh lão vang tiếng hét thảm không dứt, chiến sĩ cả bộ lạc đều bị bọ cánh cứng đen đánh không chết bao quanh. Loại trùng này là thứ kỳ dị năm đó Cơ Vân Hải lấy bản thân tế luyện bồi dưỡng, có thể nói là con trùng thành tựu sát danh của gã tại Vu Tộc.
Người bộ lạc nhỏ sao có thể giết chết đám trùng? Phải biết rằng coi như là Tô Minh trước kia, phải chai cắt thân thể Cơ Vân Hải mới khiến đám trùng ngủ say.
- Hắc Hạc Thánh Tổ, lấy máu thịt lão phu thức tỉnh người!!
Vu Công bộ lạc Hắc Hạc thấy chiến sĩ trong tộc từng người chết, mắt đỏ thẫm, dữ tợn xé rách lồng ngực. Lão ở trước mặt Tô Minh không để ý máu chảy, không để ý sức sống trôi mất, túm lấy trái tim mình, trái tim còn đang đập bị ông lão giơ lên cao.
Tô Minh biểu tình nghiêm túc, lập tức bên tai vang nhiều thanh âm cùng loại. Tộc nhân đấu với bọ cánh cứng đen có không ít người biểu tình điên cuồng, bắt chước động tác ông lão xé rách ngực mình, móc ra trái tim giơ lên cao.
- Hắc Hạc Thánh Tổ, hãy nhận lấy tế phẩm của ta, xin người thức tỉnh, giáng thánh phạt vào người này!!
Vu Công bộ lạc Hắc Hạc hộc máu, khoảnh khắc thốt lời lập tức hạc điêu to lớn trên đỉnh núi bộ lạc Hắc Hạc xuất hiện từng khe hở, tiếng két két quanh quẩn thành vô số mảnh vụn bắn bốn phía. Cùng lúc đó, từng bóng đen bay ra khỏi tảng đá vỡ, ở giữa không trung hóa thành một con hạc đen to cỡ mười trượng!
Con hạc đen rít lên, thân thể hóa thành vệt đen vọt về phía Vu Công bộ lạc Hắc Hạc, cắn trái tim nuốt vào trong. Vệt đen lại chớp lên, mấy lần chớp mắt đã nuốt hết trái tim hiến tế, mới dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Minh.
- Một khôi lỗi Man Hồn kỳ bình thường không xứng đại nhân ta ra tay, còn không mau cút? Nếu không thì bổn đại nhân không ngại giữ lại ngươi làm đồ chơi giải buồn!
Thanh âm lạnh lẽo phát ra từ miệng con hạc đen, khí thế cực kỳ cường đại từ người con hạc khuếch tán. Khí thế mạnh mẽ khiến trời đất như biến sắc, khiến tầng mây như tối tăm.
Tô Minh con ngươi co rút, nhìn con hạc đen, lòng thắc mắc.
- Thánh tổ đại nhân, không thể để hắn đi!
Ông lão mất trái tim nhưng quái lạ là không chết, ngã ở một bên vùng vẫy nói.
- A? Tốt thôi, cho ngươi mười giây, nếu ngươi còn không đi thì bổn đại nhân đổi ý, giữ ngươi lại, phải biết rằng bổn đại nhân đã mấy chục ngàn năm không giết người.
Khí thế trong người con hạc đen lại lần nữa tăng cường nhìn Tô Minh, lấy tư thế nhìn xuống chậm rãi nói.
Mắt Tô Minh chớp lóe, thần thức tản ra bao phủ bốn phía, quét qua con hạc đen, cuối cùng ngưng tụ tượng đá trên núi bị vỡ chỉ còn lại phân nửa.
- Thần thức!!
Con hạc đen biến sắc, khi thấy mắt Tô Minh nhìn nửa tượng đá thì mắt lập tức hoảng loạn nhưng chốc lát biến mất, hóa thành âm u.
- Còn không đi? Vậy ở lại đi!
Khi con hạc đen mở miệng thì khí thế trên người lại tăng cường, trời đất vang tiếng ầm ầm, gió mây cuồn cuộn, thân thể lại biến khổng lồ hóa thành mấy trăm trượng, thanh âm như chuông truyền khắp tám hướng.
Nhưng Tô Minh nhắm mắt làm ngơ, không thèm liếc nó đi về phía chỗ nửa tượng đá, nâng tay phải lên ấn vào nó.
- Ngươi… Ngươi làm gì? Dừng tay!! Có lời gì từ từ nói, huynh đệ.