Bóng dáng Tô Minh như cầu vồng lao trong tinh không, đi qua đâu là không gian sau lưng hắn nở rộ ánh sáng rực rỡ, như vòng sáng ma sát tinh không, hỗn loạn tiếng rít sắc nhọn, khiến nơi hắn đi qua kinh thiên động địa.
Không cố ý che giấu hơi thở, không đặc biệt phát tán ý chí, Tô Minh bình tĩnh đi trong hư vô, vẻ mặt lạnh nhạt đi về phía giới của Hồn Tộc miêu tả trong ngọc giản bản đồ Ám Thần trận doanh ở trong đầu hắn.
Tô Minh muốn đi tới Hồn Tộc, nơi mẹ của hắn sinh ra và lớn lên, không vì lý do gì khác, chỉ muốn nhìn chỗ đó một cái. Đây không phải lá rụng về cội, bởi vì nguồn cội của Tô Minh không tại đây, cũng không là chân giới thứ năm. Nguồn cội này từng ở Man Tộc, nguồn cội này từng ở Đệ Cửu Phong, nhưng bây giờ nguồn cội của Tô Minh là trong lòng hắn. Nơi Tô Minh ở chính là nguồn cội tồn tại, không có cố định, không phải héo rũ, đó là một loại ý cảnh.
Giới của Hồn Tộc ở rất xa, với tu sĩ bình thường bay tới đó thường cần bay mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm mới có thể xuyên qua từng giới, dù sử dụng truyền tống trận thì linh thạch hao phí cũng là con số thiên văn.
Bởi vậy tu sĩ có tư cách xuyên qua từng giới không có nhiều trong Ám Thần trận doanh, cũng không cần thiết xuyên qua các giới. Có nhiều tu sĩ tu hành cả đời chỉ ở trong hai, ba giới.
Nhưng tu vi đạt tới Bất Khả Ngôn rồi thì mọi chuyện khác đi, tuy không thể làm đến động tâm niệm là vô tận nhưng muốn xuyên qua các giới thì đơn giản. Đại năng Bất Khả Ngôn còn như vậy thì càng đừng nói tới Tô Minh, hắn bước ra một bước là vượt hơn phân nửa giới, thường hai bước là đi qua một giới.
Mãi khi trước mặt Tô Minh xuất hiện một bình chướng, theo ngọc giản bản đồ trong đầu miêu tả thì đó là giới của Hồn Tộc.
Tô Minh đứng ngoài bình chướng, không bước vào ngay, nhắm mắt cảm nhận. Một lát sau Tô Minh mở mắt ra, nhấc chân tiến tới trước. Khoảnh khắc đụng vào bình chướng thì Tô Minh biến mất ở bên trong, Hạc Trọc Lông một đường đi theo, cùng hắn vào trong giới của Hồn Tộc.
Khi bóng dáng Tô Minh biến mất, tinh không phía xa lăn tăn sóng gợn, bóng dáng Thương Tam Nô lập tức hiện ra, trong mắt mang theo sát khí, biểu tình không giận mà uy. Thương Tam Nô vung tay áo, biến thành cầu vồng đụng vào bình chướng giới, bình chướng nổi sóng gợn, bóng dáng lão biến mất.
Hồn giới, trong tinh không trôi nổi một tảng băng to lớn, trong băng, nữ nhân mà Tô Minh từng thấy ở Tam Hoang đại giới chợt mở mắt ra. Từ khi Tô Minh đi vào vòng xoáy Âm Tử thì nữ nhân cũng rời đi, từ lỗ hổng Tam Hoang trở lại Ám Thần trận doanh, trở lại Hồn Tộc, bế quan tại đây. Nếu đã cho Tô Minh thanh kiếm kia, không thể từ chỗ hắn thu lại lực lượng Hồn Tộc thì cô dứt khoát từ bỏ, không làm gì nữa. Mọi chuyện trừ liên quan đến thánh nữ đời trước ra, quan trọng nhất là Tô Minh thức tỉnh Diệt Long của Hồn Tộc.
Khi Tô Minh bước vào Hồn Tộc, nữ nhân trong băng giá mở mắt ra, lộ vẻ do dự nhìn ra xa. Lấy tu vi của cô vốn không thể phát hiện ra Tô Minh, nhưng cô dù gì là thánh nữ của Hồn Tộc, trong hơi thở của Tô Minh có ý Diệt Long, tựa như ngọn đèn trong bóng đêm với cô, mới cho cô cảm ứng ngay. Dù sao cô cũng là thánh nữ, hơn nữa giới này là giới của Hồn Tộc, mấy năm qua sinh sản trong giới này khiến nó tràn ngập niệm Hồn Tộc vô tận.
Tô Minh đến khiến những niệm Hồn Tộc như sôi trào, cảm nhận từ người hắn có hơi thở Diệt Long chí cao vô thượng trong truyền thuyết của Hồn Tộc.
Nữ nhân im lặng, thì thào:
- Là hắn… Đến rồi sao?
Nữ nhân lắc người, biến mất trong khối băng.
Trong hồn giới có một tinh cầu không đặc biệt rực rỡ nhưng vô cùng thần thánh trong lòng các tộc nhân Hồn Tộc, tên của nó là Tử Tuệ. Tử Tuệ Tinh là nơi tộc trưởng, tộc công, thánh nữ các đời Hồn Tộc trở về, nơi đây chôn tổ tiên Hồn Tộc mấy năm qua, các đời có ai chết liền chôn tại đây.
Bầu trời xanh biếc, không có nhiều mây. Trên mặt đất là biển rộng mênh mông vô bờ, đây là tinh cầu bị mặt biển chiếm cứ, bên trên tồn tại nhiều đại lục, hòn đảo. Mỗi một hòn đảo chôn một đời tộc trưởng, tộc công cùng thánh nữ, rậm rạp như tinh không. Tộc nhân Hồn Tộc ngày đêm thủ hộ, tháng tháng năm năm, truyền thừa đến nay.
Giờ phút này, trên bầu trời tinh cầu, Tô Minh yên lặng đứng đó nhìn nước biển bên dưới. Sóng biển vỗ rì rào như bên trong có hải long lăn lộn. Khi bình tĩnh thì như gương, chẳng qua mặt gương không chiếu rọi bóng người mà là màu trời.
Theo tầm mắt của Tô Minh có một hòn đảo trong số nhiều đảo trên biển, đảo không lớn, xung quanh xanh ngắt đầy thảm thực vật. Bên trên có ba tòa tế đàn, giống như đảo khác. Mỗi một hòn đảo nơi đây đều là ba tế đàn xếp hình tam giác. Chính giữa là tộc công, phía bên phải là tộc trưởng, bên trái là thánh nữ các đời.
Tô Minh yên lặng nhìn, ánh mắt xuyên thấu cự ly nhìn thấy trên đảo nhỏ này, bia chôn thánh nữ bên trái trống rỗng. Trên hòn đảo khắp biển hễ có bia chôn thánh nữ đều viết tên họ, ghi chép cuộc đời của thánh nữ, chỉ mình nơi đây không có.
Trống rỗng, không phải nói bây giờ cô còn sống, vì người sống thì không lập bia, nếu đã chết rồi mà bia không có tên thì thật là kỳ lạ.
Thật lâu sau, Tô Minh nhấc chân đi tới, xuất hiện trên tế đàn bên trái đảo nhỏ, đứng dưới mộ bia chính giữa tế đàn, nhìn bia đá trống trơn. Bên trên không viết tên nào, chỉ có một vết hằn dường như tan trong hư vô. Vết hằn khiến Tô Minh cảm nhận lòng rung động, ngơ ngác nhìn bia đá, cảm nhận sự tồn tại của mẹ.
- Tại sao có bia không có tên, là không muốn khiến hậu nhân bộ lạc biết chính mình tồn tại hay là… Không muốn khiến ta…
Tô Minh im lặng, biểu tình buồn rầu, thật khó tả nỗi lòng hiện giờ, có phức tạp, than thở, cay đắng.
Tô Minh nhìn bia mộ, chậm rãi nói:
- Nói cho ta biết, tại sao?
Thanh âm này không phải hỏi bia đá trống mà đang hỏi bóng dáng xuất hiện sau lưng Tô Minh từ trong hư vô. Bóng dáng ấy không phải là Thương Tam Nô, đó là một phụ nữ, cô là thánh nữ đời này của Hồn Tộc, là nữ nhân hắn gặp tại Tam Hoang, tiểu di của hắn.
Nữ nhân xuất hiện sau lưng Tô Minh do dự một chút, lên tiếng:
- Trước khi hết tuổi thọ, nàng để lại di chúc, tộc bia của nàng không được viết chữ nào, bởi vì nàng cảm thấy… Hổ thẹn với Hồn Tộc. Nàng không muốn khiến hậu nhân biết tên của nàng, nàng…
Tô Minh giơ tay phải ấn trên bia đá. Hành động của Tô Minh khiến nữ nhân ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là tưởng Tô Minh muốn đánh nát mộ, biến sắc mặt định ra tay. Tô Minh giơ tay lên, tay hắn dính bụi đá, còn có dấu vết một lũ tàn hồn. Tô Minh nắm dấu vết ấn vào trán, người hắn lộ ra hơi thở năm tháng.
Hơi thở chỉ khoảnh khắc đã tan biến, Tô Minh xoay người bước đi, biến mất trong tầm mắt của nữ nhân, không biết đi về đâu. Nữ nhân liên tục thay đổi sắc mặt.
- Hắn…
Nữ nhân không nói tiếp, im bặt, đôi mắt phức tạp nhìn tế đàn đại biểu tộc công nằm chính giữa hòn đảo, thầm thở dài, xoay người rời đi.
Khi nữ nhân sắp đi thì chỗ Tô Minh biến mất hắn lại hiện ra, dường như chưa từng đi, chỉ có bóng dáng biến mất trong mắt nữ nhân. Đây là khi Tô Minh thi triển lực lượng năm tháng thì dung nhập mọi thứ vào cảm nhận, cho người ngoài gặp ảo giác, sự thật là hắn luôn ở đây.
Khi Tô Minh lộ người ra thì biểu tình âm trầm, đã bao nhiêu năm qua không thấy ánh mắt hắn giận dữ như vậy, không phải giận thường, là giận ngập trời.
Kẻ yếu giận dữ, thiên địa không sợ, cường giả giận dữ, liên lụy thương khung, tu sĩ tức giận, máu nhuộm bốn phương, đại năng tức giận… Thiên địa vô hoang!
Cơn giận của Tô Minh, người ngoài có thể thấy mặt hắn dữ tợn, mắt rực lửa như có thể đốt cháy chúng sinh, như núi lửa diệt thế sắp bùng nổ.
Tô Minh xoay người liếc nữ nhân, trầm giọng nói:
- Nói bậy bạ!
Nữ nhân biến sắc, cô cảm giác Tô Minh như biến thành hung thần hồng hoang, một câu nói, một ánh mắt khiến tinh thần nữ nhân chấn động sắp tan vỡ, theo bản năng lùi vài bước.
Nhưng khi nữ nhân mới lùi bước thì Tô Minh đã tới gần, tay bóp cổ cô.
Tô Minh lạnh lùng nói:
- Ta không giết ngươi.
Tô Minh siết tay phải, bùm một tiếng, mặt nữ nhân tái nhợt không thay đổi, nhưng trong tinh không cách nơi này rất xa, khối băng to cô bế quan quanh năm xuất hiện nhiều vết rạn, bùm một tiếng vỡ bốn, năm mảnh.
- Hủy tinh dưỡng sinh ngươi trừng phạt năm đó ngươi im lặng!
Dường như nữ nhân này muốn nói cái gì nhưng khi Tô Minh nói ra câu đó thì mặt cô trắng bệch, không nói gì nữa. Tô Minh thả lỏng tay, nữ nhân lùi vài bước, hộc ngụm máu, yên lặng nhìn bia đá trống trơn, mắt rơi lệ.
- Tỷ tỷ, xin lỗi…
- Tiếp theo đến lượt ngươi, ngươi cướp tộc vận vì muốn trường sinh, hôm nay… Ngươi chấm dứt trường sinh!
Tô Minh xoay người, ngẩng đầu nhìn ba tòa tế đàn trên đảo nhỏ này, mộ bia đại biểu tộc công Hồn Tộc đời trước.