Tô Minh lặng lẽ đi trong thành đá của bộ lạc Phong Quyến. Trước mặt hắn, tộc nhân chỉ đường luôn lộ ra vẻ cao ngạo, Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
- Hắn đích thực có tư cách kiêu ngạo.
Tô Minh nhìn tòa thành trước mắt, nhìn từng gian nhà đá, trong đầu hiện ra lều da bộ lạc mình, căn bản không thể so bì.
Đặc biệt là trên đường, Tô Minh nhìn thấy rất nhiều tộc nhân bộ lạc Phong Quyến. Mười sáu năm nay hắn chưa từng thấy nhiều người Man Tộc như vậy, cực kỳ náo nhiệt. Trong đám người có cả nam lẫn nữ, xem như là mặc da thú cũng tốt hơn áo Tô Minh đang mặc gấp mấy lần.
Trong đó có không ít người mặc áo vải gai thô chỉ A Công mới có, những người này, không ngoài ý muốn đều là man sĩ có khí huyết cực kỳ mạnh.
- Bộ lạc cỡ trung.
Tô Minh nhìn tất cả, lại nhìn phương xa ngoài tường thành. Hắn nhớ lúc ở giữa không trung từng thấy xung quanh thành đá có sáu bộ lạc giống như Ô Sơn, hiển nhiên bọn họ không có tư cách cư ngụ lâu trong thành, chỉ có thể ở bên ngoài.
Đi một đường, Tô Minh còn nhìn thấy rất nhiều gian nhà buôn bán giao dịch. Hàng hóa tuy nói không nhiều nhưng mỗi người ra ra vào vào đều khiến tinh thần Tô Minh chấn động.
Trên mặt đất không phải đất bùn mà là trải đá. Không biết dùng cách gì nghiền ép làm đá bằng phẳng, khi đi đạp lên rất cứng khiến Tô Minh quen đi trên đất mềm hơi khó chịu.
Bốn phương tường thành, Tô Minh còn nhìn thấy vài cung to cỡ mười trượng, toàn thân đen thui tỏa ra sát khí, khiến người nhìn lòng mát lạnh.
- Nhìn đủ chưa?
Một thanh âm chói tai cắt đứt ánh mắt Tô Minh, người nói là tộc nhân bộ lạc Phong Quyến dẫn đường. Giờ phút này gã ngoái đầu nhìn Tô Minh, mỉm cười.
Nụ cười kia ẩn chứa kiêu ngạo giờ đây hóa thành châm chọc. Không phải châm chọc Tô Minh mà bởi những người bộ lạc nhỏ tới đây gần như đều ngơ ngác như thế.
- Đừng nhìn nữa, ngươi sẽ ở đây một đoạn thời gian, có thể tùy thời xem, đặc biệt là buổi tối. Ta đề nghị ngươi đừng ở trong phòng mà nên đi ra ngoài. Buổi tối ở bộ lạc Phong Quyến ta hơn xa bộ lạc Ô Sơn của ngươi. Hiện tại mau đi theo ta, đừng để Man Công chờ lâu.
Tộc nhân bộ lạc Phong Quyến vỗ bả vai Tô Minh, xoay người đi nhanh.
Tô Minh trầm mặc, vội vàng theo sát sau lưng.
Vị trí trung tâm thành đá trong tế đàn ngũ giác to lớn có ba gian mật thất. Giờ phút này, trong một gian mật thất, Man Công bộ lạc Phong Quyến, người đàn ông áo tím tu vi Khai Trần kỳ ngồi xếp bằng, đối diện là Man Công bộ lạc Ô Sơn Mặc Tang sắc mặt bình thản.
Giữa hai người có một bàn cờ. Quân cờ chế từ xương thú, thoạt nhìn rất thô ráp. Bàn cờ thì do tảng đá lớn khắc thành.
Trừ bàn cờ ra, bên cạnh hai người còn có ly đá to cỡ nắm tay, bên trong tỏa khói nóng mang theo mùi hương trầm lượn lờ xung quanh.
- Mặc Tang, năm đó ngươi ra ngoài trở về tặng cho ta bàn cờ này, dạy ta cách chơi cờ, chắc bởi vì không muốn cô đơn, muốn có người cùng ngươi giải buồn.
Người đàn ông áo tím cầm lấy quân cờ xương thú đặt ở một vị trí, ngẩng đầu cười.
- Bàn cờ này ta lấy từ bộ lạc Thái A, nghe nói từ nơi xa xôi phỏng chế ra. Đáng tiếc, ta đã nhiều năm không đụng vào, không đấu lại ngươi.
A Công cầm lấy một quân cờ đặt một chỗ, khẽ nói.
- Mặc Tang, kỳ thật ta luôn hâm mộ ngươi.
Người đàn ông áo tím khẽ thở dài, nhìn Mặc Tang già nua trước mặt, trong đầu hiên ra lúc hai người tuổi trẻ.
Trong trí nhớ, đối phương năm ấy là cỡ nào oai phong anh khí, ngạo thị thiên địa. Trong thế hệ bọn họ, không ai không biết. Nhưng hôm nay ai mà ngờ được, người năm đó oai phong một cõi hiện tại biến thành ông lão xế chiều.
- Ngươi không nên sinh ra ở bộ lạc Ô Sơn. Nếu năm đó ngươi đồng ý với Man Công trở thành Kỳ Man Tử, vậy hiện giờ Man Công bộ lạc Phong Quyến không phải ta mà là ngươi. Hơn nữa ngươi cũng sẽ không khó tăng tiến tu vi, sẽ sớm tăng tiến tu vi nhanh hơn ta, bước vào Khai Trần kỳ. Thậm chí năm đó Man Công từng nói, ngươi là người có khả năng trở thành cường giả Tế Cốt kỳ nhất hắn trông thấy!
Nói đến hai chữ ‘Tế Cốt’, người đàn ông áo tím hai mắt sáng ngời, bên trong ẩn chứa khát vọng.
- Tế cốt! Tế cốt. Tế tự khối xương sống lưng thứ mười ba, đánh thông phong ấn vận mệnh, khiến sống lưng thứ mười ba thành khối man cốt chân chính, trở thành cường giả như thời kỳ Tiền Man!
Người áo tím nói xong, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm.
- Ta làm không được.
Mặc Tang trầm mặc, nghe đến hai chữ ‘Tế Cốt’ thì trên mặt hiện ra vẻ cay đắng và nhớ lại.
- Nếu năm đó ngươi đồng ý yêu cầu của Man Công, lấy Văn Yên làm vợ, gia nhập bộ lạc Phong Quyến, Man Công sẽ vận động toàn bộ lạc giúp ngươi tế cốt! Một khi ngươi đạt đến Tế Cốt kỳ thì bộ lạc Phong Quyến ta đây sẽ có quy mô lớn hơn xa bây giờ.
Người áo tím cười khổ.
- Kinh Nam, chuyện đã trôi qua.
Mặc Tang chậm rãi nói.
- Đúng vậy, đều đã qua.
Người áo tím nghe Mặc Tang rốt cục gọi tên mình, lắc đầu thở dài.
- Lần này ngươi chịu gặp bạn cũ ta đây chắc là vì đứa bé đứng bên cạnh ngươi lúc nãy, phải không? Chắc nó chính là đứa trẻ con năm ấy ngươi ôm trở về.
Man Công bộ lạc Phong Quyến, Kinh Nam nhìn Mặc Tang, chậm rãi nói.
- Đây là chuyện thứ nhất!
Mặc Tang cầm lấy ly đá thổi một hơi, đợi hơi nóng tản ra chút ít mới chậm rãi nhấp một ngụm.
- Ta có thể cảm nhận được mấy ngày trước huyết nguyệt có liên quan với bộ lạc Hắc Sơn. Tất Đồ của bộ lạc Hắc Sơn.
A Công đặt ly đá xuống.
- Ta không giấu ngươi, hắn tùy thời có thể bước vào Khai Trần kỳ! Mặc Tang, nếu ngươi yêu cầu ta ra tay đẩy hắn xuống, việc này…
Kinh Nam do dự một chút, lắc đầu.
- Ta không thể làm việc này, nếu hắn bước vào Khai Trần kỳ, sẽ trợ giúp rất lớn cho bộ lạc Phong Quyến của ta, dù ngươi đồng ý yêu cầu năm đó của ta thì ta cũng không làm được.
- Không sao.
A Công mỉm cười, ông sớm biết sẽ như thế. Kinh Nam trước mắt không thân thiện như bề ngoài, khúc mắc giữa hai người ai mà chẳng hiểu?
- Ngươi có nan đề của ngươi, việc này ta hiểu, nhưng chuyện giữa ta và hắn, sớm muộn sẽ có kết thúc! Lần này ta tiến đến là muốn làm giao dịch với ngươi!
- A? Nói đi.
Man Công bộ lạc Phong Quyến, Kinh Nam ánh mắt bất giác lóe lên, từ từ mở miệng.
A Công khẽ thốt ra một câu, âm thanh rất nhỏ, chỉ có Kinh Nam nghe được. Ông ta nghe xong sắc mặt bình thản nhưng nhắm mắt lại như đang suy nghĩ.
A Công không thúc giục, cầm lấy ly đá chậm rãi nhấm nháp.
Thời gian dần trôi qua, trong mật thất hoàn toàn yên tĩnh. Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài mật thất truyền đến giọng nói cung kính.
- Bẩm Man Công, đã mang Tô Minh đến.
- Để hắn vào.
Kinh Nam vẫn nhắm mắt, không mở ra.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến trong mật thất yên lặng. Tô Minh rất căng thẳng, từng bước một tiến lên. Nơi này đèn không sáng, mơ hồ hơi tối tăm, theo hắn tiến lên, nơi tận cùng hắn trông thấy A Công và người đàn ông áo tím ở trong mật thất.
Nhìn thấy A Công, Tô Minh thầm thở ra.
- Tô Minh, đến bên cạnh ta nào.
A Công vẻ mặt tươi cười, vẫy tay với Tô Minh.
Tô Minh vội tiến lên đứng sau lưng A Công, cúi đầu không nói lời nào.
- Hãy nói yêu cầu thứ hai của ngươi.
Chốc lát sau, Kinh Nam mở mắt ra, có tia sáng lóe lên trong đáy mắt, nhìn A Công Mặc Tang, chậm rãi nói.
- Ta muốn một giọt khí huyết của ngươi!
A Công cũng nhìn chằm chằm Kinh Nam, từ từ mở miệng.
Kinh Nam lập tức nhíu mày. Man sĩ ai cũng có khí huyết, nhưng ông là cường giả Khai Trần kỳ, khí huyết cực kỳ trân quý, mỗi lần ngưng tụ một giọt đều khiến ông tu dưỡng một đoạn thời gian mới khôi phục được. Coi như là tộc nhân trong bộ lạc, trừ một số người cực kỳ ưu tú ra, ông rất ít ban thưởng một giọt khí huyết.
Trầm ngâm, mắt Kinh Nam lướt qua Mặc Tang, nhìn Tô Minh.
Tô Minh cúi gằm mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt người áo tím nhìn mình, tựa như có kim đâm.
- Đưa cho hắn? Người này tư chất bình thường, một giọt khí huyết của ta rất khó dung hợp với hắn, sẽ lãng phí. Ngươi đổi yêu cầu khác đi.
Kinh Nam thu lại tầm mắt, bình tĩnh mở miệng.
- Hai yêu cầu, không thay đổi. Tiền Man thuật, thuật man khải chân chính, nếu ngươi đồng ý thì xong việc ta sẽ đưa ngươi!
A Công Mặc Tang đưa ly đá cho Tô Minh đứng sau lưng, ý bảo hắn uống.
Tô Minh cầm lấy, không do dự uống hết một ngụm, thoáng chốc có luồng nhiệt tản ra, rất thoải mái.
Kinh Nam cau mày, suy nghĩ chốc lát sau, nhìn A Công Mặc Tang, đột nhiên lên tiếng.
- Được, ta đồng ý hai yêu cầu của ngươi. Nhưng về khí huyết, ngươi cũng biết phần Đại Thử này tổng cộng ba cửa, mỗi cửa ba hạng đầu ta đều tặng khí huyết. Để tránh lãng phí, ta muốn thêm vào một điều kiện. Lần này Đại Thử nếu thằng bé đó có thể ở bất cứ cửa nào đạt được bốn mươi hạng đầu thì ta sẽ đưa hắn khí huyết! Nếu không làm được, ngươi phải đổi yêu cầu!
A Công trầm tư, cảm thấy đối phương hơi làm khó dễ. Suy tư thật lâu sau ông mới gật đầu, trong lòng nghĩ nếu đổi yêu cầu khác thì phải làm sao có lợi cho Tô Minh.
Tô Minh nghe những lời này, nhìn tóc bạc trên đầu A Công và khuôn mặt nếp nhăn, nhớ tới từ ngữ châm chọc của Man Công bộ lạc Ô Long, còn có Bắc Lăng lạnh lùng, thậm chí là hắn cả đời từ nhỏ đến lớn, nội tâm cô độc và một mình nhìn trời đêm mơ mộng, tất cả giờ phút này quanh quẩn trong đầu Tô Minh, hóa thành sự quyết tuyệt hắn chưa bao giờ có!
Sự quyết tuyệt này thậm chí càng mạnh hơn lúc trước hắn bái lạy man tượng!
A Công đứng dậy, ý bảo Tô Minh đi theo mình. Đang lúc ông muốn đi thì Kinh Nam khoanh chân ngồi nhìn chằm chằm A Công Mặc Tang, trong mắt có tia do dự, bỗng nhiên mở miệng.
- Mặc Tang, có một vấn đề ta chôn dưới đáy lòng hơn mười năm, luôn muốn hỏi ngươi. Hiện giờ, nếu ngươi đã tới bộ lạc Phong Quyến của ta, như vậy, ta hi vọng ngươi sẽ cho ta biết câu trả lời!
A Công không dừng bước chân, đi ở đằng trước. Tô Minh theo sau, nghe thấy người áo tím truyền đến tiếng nói.
- Ngươi rõ ràng chỉ có tu vi Ngưng Huyết tầng chín, vì sao mặc kệ là năm đó hay hiện tại ta đều cảm nhận được từ người của ngươi một khí thế yếu ớt, nhưng tuyệt đối thuộc về Khai Trần kỳ!?
Người áo tím vội mở miệng.
Ông không nói ra hết suy nghĩ trong lòng. Khí thế từ người đối phương thậm chí có một chút, ngay cả ông đều thấy kinh sợ.
Năm đó là thế, hiện tại vẫn là vậy!