Triệu Quảng Hữu nhớ rõ nhiều năm trước gã đi tới Thiên Bảo Tinh muộn nên luôn ở bên ngoài phong hải, nhưng từ xa thấy trận giết chóc điên cuồng.
Tu sĩ Thiên cảnh bị diệt vong, tu sĩ giống như gã có mấy người chết, trừ cường giả Vị Giới trung kỳ ra dường như mọi người ở trước mặt Tô Minh đều đi về phía cái chết.
Cảm giác từ thợ săn biến thành con mồi mang đến sợ hãi làm tinh thần Triệu Quảng Hữu rung động, nếu không phải gã phản ứng cực nhanh, dứt khoát rời đi ngay, vội vàng lao ra khỏi Thiên Bảo Tinh thì e rằng năm đó gã đã chết.
Đặc biệt là sau đó Thiên Bảo Tinh vỡ thành bốn, năm mảnh, hóa thành bụi trần. Nhưng với một kích khủng bố đến thế mà không lâu sau Mặc Tô xuất hiện ở Tây Hoàn tinh vực, việc này khiến Triệu Quảng Hữu cực kỳ rung động. Cộng thêm gã là số ít người trông thấy Tô Minh ra tay mà còn sống. Vậy nên khi Tô Minh bị bức vào Tây Hoàn dị địa thì gã lựa chọn đến Xích Hỏa Tinh.
Triệu Quảng Hữu trông thấy thân thể mạnh mẽ của Tô Minh, gã muốn tìm ra nguyên nhân đối phương cường đại, trong Xích Hỏa Tinh gã nghe nói hành động hắn sưu tầm đá màu xanh để hấp thu, cũng thử làm nhưng đều thất bại.
Tuy nhiên, Triệu Quảng Hữu là cường giả thứ nhất đi đến Xích Hỏa Tinh, cũng là người thứ nhất bắt nhốt Nhạc Hoành Bang. Sau này có không ít cường giả đi tới Xích Hỏa Tinh muốn tìm ra nguyên nhân Tô Minh cường đại nhưng giống như gã, không ra đáp án.
Ngàn năm trôi qua, người tới dần ít đi, đặc biệt mấy trăm năm gần đây không một ai đến, dường như cái tên Mặc Tô đã bị lãng quên.
Triệu Quảng Hữu cũng không ôm hi vọng gì, bắt nhốt Nhạc Hoành Bang chỉ vì để lại một hi vọng cho mình, mình sâu trong lòng gã không quá chú ý chuyện này nữa. Nếu không thì Triệu Quảng Hữu đã không chỉ để đệ tử của mình canh giữa, dù sao chuyện nên làm gã đã làm, vẫn không có đáp án.
Triệu Quảng Hữu thậm chí nghĩ rằng Xích Hỏa Tinh không tệ, manh nha ý định lâu dài sống tại đây, gã xây dựng sơn môn, nhận đệ tử.
Nhưng Triệu Quảng Hữu không hề nghĩ đến có một ngày gã lại lần nữa đối diện Mặc Tô năm đó khiến gã thấy khủng khiếp, nó chưa từng xuất hiện trong đầu gã. Triệu Quảng Hữu cho rằng người bước vào dị địa gần như chết hết, hiếm có người sống trở ra được, dù có đi ra thì ít nhất là mấy ngàn năm, thậm chí là mấy chục ngàn năm.
Cho dù đối phương đi ra thì cũng phải chú ý cẩn thận, dù gì thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới còn chưa dỡ xuống treo giải, năm đó giết chóc có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thậm chí là càng nhiều.
Nhưng bây giờ chỉ mới qua ngàn năm.
Nhưng bây giờ người này dám đường đường chính chính xuất hiện ở Xích Hỏa Tinh!
Khi kịp phản ứng lại, Triệu Quảng Hữu biến đổi sắc mặt, thân hình định bay ra khỏi đại điện khựng lại, chuyển hướng lùi ra sau.
Ầm!
Triệu Quảng Hữu không bay ra khỏi cửa mà thụt lùi, vọt lên nóc đại điện, trong tiếng nổ vọt ra từ bên trên đại điện.
Ánh hoàng hôn rơi rụng, Triệu Quảng Hữu xuất hiện trên nóc đại điện, đầu tiên là gã thấy phía xa rậm rạp mấy ngàn tu sĩ vòng quanh. Ngay sau đó, Triệu Quảng Hữu trông thấy Nhạc Hoành Bang không chỉ vết thương lành lặn mà tu vi còn tăng tiến.
Sau đó Triệu Quảng Hữu trông thấy bóng dáng khiến tinh thần gã rung động mãnh liệt, phá hủy một chút hi vọng may mắn cuối cùng.
Mặc áo trắng, tóc xám, đứng đó mặc kệ gió núi thổi áo phất phơ, diện mạo tuấn tú toát ra tang thương, chính là người Triệu Quảng Hữu không thể quên, chôn sâu trong trí nhớ, người năm đó khiến gã sợ hãi, Tô Minh!
- Thì ra là ngươi.
Tô Minh chắp tay sau lưng, bình tĩnh đứng trên đỉnh núi, bên tai vang vọng tiếng nóc nhà nổ.
Tô Minh nhìn người bay khỏi nóc đại điện, hắn từng thấy người này, một trong số tu sĩ ở Thiên Bảo Tinh bị hắn hù chạy.
Nghe Tô Minh nói, da đầu Triệu Quảng Hữu mát lạnh, gần như hồn lìa khỏi xác. Triệu Quảng Hữu nghe giọng của Tô Minh, đưa mắt nhìn qua, tinh thần chấn động, trong đầu trừ đôi mắt của hắn ra thì trống rỗng.
Đó là đôi mắt khiến gã hoảng sợ, dường như có thể hút đi linh hồn của Triệu Quảng Hữu, khiến gã mất hết ý chí. Gã thậm chí cảm giác dường như đối phương chỉ cần một ý niệm là đủ để khiến gã vạn kiếp bất phục.
Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt đến mức Triệu Quảng Hữu chưa từng cảm nhận được trước đây.
- Tu vi của hắn không phải là Vị Giới sơ kỳ, hắn… Hắn khác với ngàn năm trước. Ngàn năm trước hắn không có khả năng một ánh mắt khiến tinh thần ta run rẩy. Hắn… Rốt cục hắn ở trong dị địa có được tọa hóa gì vậy?
Người Triệu Quảng Hữu run lên, không chút do dự, thậm chí không có thời gian nói chuyện, lắc mạnh người hộc ngụm máu. Khi ngụm máu biến thành sương đỏ thì gã không đánh mà chạy. Đó không đơn giản trốn mà là bất chấp tất cả, thậm chí không tiếc thi triển huyết độn thuật. Chớp mắt Triệu Quảng Hữu đã ở cuối trời, điên cuồng bỏ chạy.
Thân là tu sĩ Vị Giới sơ kỳ đỉnh phong, Triệu Quảng Hữu làm hành động này lập tức khiến mấy ngàn người đứng xem náo động. Họ vốn tưởng sẽ có đại chiến, dù gì theo họ thấy Triệu Quảng Hữu ở Xích Hỏa Tinh gần ngàn năm nay luôn là vô thượng. Trong ý thức của họ Triệu Quảng Hữu cường đại là không cần nghi ngờ, nhưng tình hình hôm nay lập tức đảo điên nỗi lòng của họ.
- Triệu Tôn thế nhưng… Thế nhưng trốn?
- Chắc là hắn muốn ở trên trời thi triển thần thông cường đại thôi, không có khả năng chưa ra tay đã bỏ chạy ngay.
- Nói nhảm, rõ ràng là bỏ chạy. Không ngờ Mặc Tô đại nhân cường đại đến mức độ này, khiến cường giả Vị Giới sơ kỳ chưa chiến mà đã huyết độn bỏ chạy.
Tình hình này làm rung động không chỉ mấy ngàn tu sĩ xung quanh, còn có tám đệ tử của Triệu Quảng Hữu đứng trong đại điện. Tám người này trợn mắt há hốc mồm nhìn lỗ thủng trên nóc đại điện lộ ra bầu trời, Triệu Quảng Hữu hóa thành ánh sáng đỏ vội lao nhanh đi. Sư phụ vô cùng cường đại trong mắt họ cứ như thế chật vật bỏ trốn, thậm chí không dám nói câu gì, khiến tám người từ giật mình biến thành kinh hoàng. Đặc biệt là thanh niên canh giữ Nhạc Hoành Bang, mặt trắng bệch.
Mắt thấy Triệu Quảng Hữu sắp không còn bóng dáng, Nhạc Hoành Bang sốt ruột nhưng không dám lỗ mãng đuổi theo, không phải gã sợ Triệu Quảng Hữu mà là Tô Minh đứng bên cạnh chưa mở miệng.
- Cũng là một người nhanh nhạy đấy.
Tô Minh lạnh lùng nói.
Năm đó người này ở Thiên Bảo Tinh dựa vào nhanh nhạy thoát một kiếp, nhưng gã không nên mưu tính trên người Tô Minh.
Không thấy Tô Minh có hành động gì, mắt phải chợt lóe, lập tức trong mắt phải của hắn ấn ký bàn tay mà hắn cảm ngộ được biến mất khỏi mắt hắn.
Giây tiếp theo, bầu trời ầm vang, khung trời âm u cuồn cuộn lộ ra một màn làm người xung quanh trông thấy kêu lên thất thanh, tám đệ tử của Triệu Quảng Hữu thì mất hết sức lực, biểu tình tuyệt vọng.
Ngay cả Nhạc Hoành Bang trông thấy tình cảnh đó hít thở dồn dập, con ngươi co rút, trong lòng tràn ngập hoảng sợ và khó tin.
Chỉ thấy trên bầu trời tầng mây cuồn cuộn, khung trời dao động, có một bàn tay to thay thế màn trời xuất hiện trong mắt mọi người.
Bàn tay vô biên vô hạn, hoàn toàn thay thế bầu trời, như là có một người khổng lồ đứng trong tinh không, đứng bên ngoài Xích Hỏa Tinh, giơ bàn tay đánh về phía tinh cầu.
Trời đất ầm vang, khung trời vặn vẹo, bàn tay to đó chính là cảm ngộ của Tô Minh. Hiện tại cảm ngộ ngưng tụ ra, bàn tay giáng xuống như bầu trời đổ sụp, đè ép, như có người ma sát hiện ra biển lửa thiêu đốt bầu trời.
Bàn tay nhanh chóng giáng xuống, bầu trời nổ ầm vang, Triệu Quảng Hữu bỏ trốn thân hình ngưng tụ trong ánh sáng đỏ, vẻ mặt hoảng sợ, vì kinh ngạc mà vặn vẹo. Triệu Quảng Hữu hét to, vội vàng đáp xuống đất, muốn tránh khỏi bàn tay chộp tới.
Tô Minh lắc đầu, hắn đạt được cảm ngộ vẫn không đủ, bàn tay chỉ có hình chứ không có uy lực quá cao thâm, căn bản không thể so sánh với đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt, nhưng hù người thì dư sức.
- Giết.
Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn bầu trời, lạnh lùng nói.
Nhạc Hoành Bang đứng bên cạnh mắt lóe sát khí, gã sớm chờ Tô Minh ra lệnh. Nhạc Hoành Bang ngửa đầu hét to, vọt lên, hóa thành cầu vồng lao nhanh về phía Triệu Quảng Hữu bị bàn tay trên bầu trời làm rung động, đang thụt lùi.
- Người này đã sợ vỡ mật, mặc dù tu vi mạnh hơn ngươi một chút nhưng có thể phát huy sức mạnh không đủ mười phần. Cho ngươi mười giây, nếu hắn không chết thì ngươi chôn cùng. Dưới tay Mặc Tô ta không cần kẻ yếu.
Tô Minh giọng bình tĩnh nhưng chất chứa lạnh lùng khiến lòng Nhạc Hoành Bang run lên.
Nhạc Hoành Bang không chút nghi ngờ tính chân thật của câu nói này, trông thấy sự cường đại của Tô Minh rồi gã lại biết thêm ấn tượng năm đó Tô Minh tạo cho gã.
Vui buồn thất thường.
Lòng run lên, Nhạc Hoành Bang nghiến răng, mắt tràn đầy tơ máu, gầm lên lao về phía Triệu Quảng Hữu. Nhạc Hoành Bang liều mạng, cuộc chiến này trong mười giây nếu không thể giết đối phương thì gã sẽ chết cùng Triệu Quảng Hữu. Nhạc Hoành Bang không thể lựa chọn, không thể không liều mạng, dù cho bị trọng thương cũng phải giết đối phương. Trong điên cuồng, sâu tận đáy lòng Nhạc Hoành Bang đối với Tô Minh trừ kính sợ ra còn có sợ hãi, nỗi sợ đi theo gã cả đời không nhạt nhòa.
- Đây chính là kẻ trên cao sao. Trong gia phả điển tịch Nhạc gia ta có trưởng bối kinh nghiệm từng ghi chép kẻ bề trên có một, thứ nhất là hào sảng, thứ hai là âm trầm. Lão tổ Nhạc gia ta là người âm trầm, người này dễ hầu hạ, người hào sảng dễ thân cận. Thứ ba vui buồn thất thường, thứ tư cũng là vui buồn thất thường. Trong đó cái thứ nhất là làm ra vẻ, cái thứ hai là trời sinh tính tình đã thế, dù đối phương là loại vui buồn thất thường nào thì đều rất khó đối phó.
Lòng Nhạc Hoành Bang chua xót, nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, mắt gã đỏ rực tới gần Triệu Quảng Hữu.
Tô Minh nhắm mắt, hắn không để ý cuộc chiến đấu trên bầu trời.
Thời gian trôi qua từng giây, tiếng nổ vang vọng, cuối cùng có tiếng hét thảm truyền ra, đúng lúc mười giây. Tô Minh mở mắt ra, Nhạc Hoành Bang xách cái đầu vẻ mặt tuyệt vọng trở lại đứng trước mặt Tô Minh. Người Nhạc Hoành Bang như có lửa thiêu đốt, khắp nơi máu thịt bầy nhầy, quỳ xuống thì hộc ngụm máu trên mặt đất, vẻ mặt uể oải.
Nhạc Hoành Bang đây là đốt cháy tu vi, dùng hết tất cả, thi triển thần thông mạnh nhất của tộc gã mới thắng.
Khi quỳ xuống đất, sâu trong đáy lòng Nhạc Hoành Bang tràn đầy bốn chữ.
- Vui buồn thất thường.