Hai mắt Hạc Trọc Lông sáng ngời, tựa như đang mơ tới ngày cả người mình biến thành linh thạch, nó nhớ tới thủ đoạn mà Tô Minh biến hóa ra linh thạch. Nhất thời Hạc Trọc Lông quên mất mình chỉ là hư ảo. Giờ phút này, nó chỉ cảm giác toàn thân sôi trào nhiệt huyết, cả người run run kích động, kiêu ngạo kêu lên.
Ở trong mắt Hạc Trọc Lông, không thần thông nào ở trên thế gian này có thể mạnh bằng thuật pháp mà Tô Minh vừa thi triển, năng lực biến hư vô trở thành linh thạch. Đây là thần thông nó ước mơ tha thiết. Đây là thần thông nó cảm thấy mạnh nhất ở trên thế giới này.
Ngay cả Tô Minh mình cũng không ngờ rằng thuật pháp này của hắn lại khiến cho Hạc Trọc Lông rung động mạnh mẽ như vậy. Dường như thuật pháp này có thể khiến cho Hạc Trọc Lông trở nên liều lĩnh tới mức có thể liều mạng để đạt được khát vọng.
Tô Minh vội ho một tiếng. Hắn cố ý hiển lộ ra thần thông này ở trước mặt Hạc Trọc Lông là bởi vì hắn muốn làm oán khí của nó tiêu tán. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Hạc Trọc Lông không ngừng kích động, Tô Minh cũng mơ hồ cảm giác được mình đã kích thích nó hơi quá, khiến cho Hạc Trọc Lông đưa ra yêu cầu muốn biến thành linh thạch.
Cho nên Tô Minh vội vàng dời ánh mắt đi, không tiếp tục đề tài này. Hắn nhìn về phía bình chướng cản trở Đạo Thần chân giới và Minh Hoàng chân giới, đột nhiên hai mắt hắn lóe lên tia sáng sắc bén.
Đôi mắt của Tô Minh vừa lóe lên, lập tức Hạc Trọc Lông phát hiện ra, nó xoay người một cái nhìn về phía bình chướng. Con ngươi trong mắt nó xoay chuyển. Nó thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt để nịnh bợ Tô Minh, chỉ cần khiến cho Tô Minh cao hứng, thì mỗi ngày sẽ biến cho mình một chút linh thạch, đó sẽ là hạnh phúc lớn nhất trong đời nó. Nghĩ tới đây, Hạc Trọc Lông đè nén kích động vừa rồi, thay vào đó là vẻ mặt a dua.
- Chính là nó sao? Nó dám ngăn cản cước bộ của Tô Minh đại nhân sao? Chết tiệt, nó lại dám ngăn cản Tô Minh đại nhân vĩ đại, không gì không làm được, có thể biến ra linh thạch. Ta… Ta cùng nó liều mạng!
Hạc Trọc Lông hiển lộ ra lửa giận mãnh liệt, gào thét đưa lưng về phía Tô Minh, không ngừng nháy mắt với Tiểu Hoàng. Theo như ý nghĩ của nó, nếu Tiểu Hoàng cũng phối hợp cùng mình biểu lộ ra vẻ tức giận thì hẳn là hiệu quả sẽ tốt hơn. Dù sao Hạc Trọc Lông cũng cảm giác Tiểu Hoàng là người hầu của nó, là đồng bọn trong Hắc Hạc Song Sát năm đó.
Tiểu Hoàng ngây người, theo bản năng nói.
- Đây là… Có ý gì?
Tiểu Hoàng vừa nói, vừa mở to mắt nhìn Hạc Trọc Lông.
Thật sự nó không có hiểu Hạc Trọc Lông có ý gì, làm sao đang từ bộ dáng rất kích động lại đột nhiên biến thành tức giận như vậy. Nhìn vẻ mặt của Hạc Trọc Lông biến hóa, Tiểu Hoàng co cổ lại. Nó cảm thấy Hạc Trọc Lông rất đáng sợ, nhất là cuộc sống ở bên trong túi trữ vật. Mỗi ngày nó đều bị Hạc Trọc Lông ngược đãi để giết thời gian, càng cảm thấy đầu óc của mình không theo kịp được suy nghĩ của Hạc Trọc Lông.
Hạc Trọc Lông vừa nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác này của Tiểu Hoàng, lập tức nổi giận. Đang chuẩn bị gầm thét thì đột nhiên Tô Minh bước về phía trước một bước. Trong phút chốc, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở bên cạnh bình chướng, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào bình chướng vô hình kia.
- Vỡ vụn.
Tô Minh nhàn nhạt nói. Trong tích tắc tay phải của hắn chạm vào bình chướng, lập tức một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang vọng nửa Đạo Thần chân giới, nửa Minh Hoàng chân giới.
Giờ phút này, Hạc Trọc Lông đã bỏ qua ý định gây phiền toái cho Tiểu Hoàng. Nó mang trên mặt một vẻ dữ tợn, lập tức lao mạnh đầu vào bình chướng. Vì thể hiện mình, vì để cho Tô Minh biến ra linh thạch, Hạc Trọc Lông phải liều mạng.
Nhưng dường như trong tích tắc nó đụng vào bình chướng… Hay nói cách khác là gần đụng vào bình chướng thì đột nhiên bình chướng giữa Đạo Thần chân giới và Minh Hoàng chân giới này biến ảo, từ vô hình dần dần hiện ra một tầng như màn sáng lưu chuyển. Màn sáng này nhanh chóng run rẩy, trong nháy mắt truyền ra tiếng ken két, từng cái khe lấy vị trí mà vừa rồi tay phải của Tô Minh đụng chạm làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Tô Minh đứng yên, tóc dài tùy ý bay, trường sam màu trắng cũng bay phấp phới. Thần sắc hắn lạnh nhạt nhìn bình chướng này trong nháy mắt xuất hiện vô số khe hở, tầng tầng tràn ngập thật giống như một chiếc võng. Sau đó, ầm một tiếng, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay về hướng Minh Hoàng chân giới.
Xa xa nhìn lại giống như tuyết bay. Dường như mọi mảnh nhỏ trên bình chướng này đều có thể chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ. Giờ phút này, ở trong tinh không nơi này dường như có tinh hải bay tới.
Ở trong hai giới này thỉnh thoảng mới xuất hiện lỗ hổng rất nhỏ, nhưng bình chướng lại chưa bao giờ bị tan vỡ. Nhưng hôm này đã vỡ vụn hoàn toàn, không chỉ là một khu vực này mà là cả bình chướng, ở trong tích tắc này… Đồng loạt nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Nói ra thì dài nhưng trên thực tế là chỉ xảy ra trong nháy mắt. Hạc Trọc Lông đánh tới, nó còn chưa đụng vào bình chướng kia thì bức tường đó đã bị vỡ vụn.
- Đi thôi, ngươi có thể cướp đoạt được bao nhiêu linh thạch ở Minh Hoàng chân giới này thì ta sẽ biến ra cho ngươi gấp đôi.
Tô Minh mỉm cười nhìn Hạc Trọc Lông. Hạc Trọc Lông đã đi theo hắn hơn ngàn năm, có thể nói rằng đã trở thành người thân của hắn. Tô Minh trọng tình, Hạc Trọc Lông cũng giống như vậy.
Hạc Trọc Lông vừa nghe được lời nói này của Tô Minh, lập tức nó lại kích động mạnh. Thân thể nó run run, sau khi lớn tiếng gào thét mấy câu, thoáng một cái đã xuất hiện ở trên người Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng bị hù dọa tới mức tâm thần run lên, nhưng ngay sau khi Hạc Trọc Lông nói mấy câu với Tiểu Hoàng, lập tức hai mắt của Tiểu Hoàng sáng lóe lên.
Tia sáng kia không giống như ánh sáng trong suốt trong mắt Hạc Trọc Lông. Tô Minh cảm giác luồng ánh sáng này có chút tà ác.
- Lão đại, lời ngươi nói… Là thật hả?
Tiểu Hoàng kích động, run rẩy hỏi.
- Nói nhảm, đương nhiên là thật. Hạc gia gia lừa gạt ngươi bao giờ chưa.
Hạc Trọc Lông lập tức bảo đảm nói.
- Thật sự là cho ta tất cả các mẫu long sao? Tốt, ta liều mạng!
Hai mắt của Tiểu Hoàng đỏ lên, hét lớn một tiếng rồi mang theo Hạc Trọc Lông lao nhanh về phía Minh Hoàng chân giới.
Hạc Trọc Lông vô cùng hưng phấn. Lúc đi ngang qua Tô Minh, nó lập tức vung móng vuốt lên.
- Ngươi nói là ta cướp đoạt bao nhiêu thì ngươi sẽ biến thành nhiều hơn gấp đôi. Ngươi chờ xem, nếu Hạc gia gia để cho chân giới này còn sót lại một khối linh thạch thì sẽ là không có bản lĩnh.
Trong lúc lời nói của Hạc Trọc Lông còn vang vọng thì thân ảnh của nó và Tiểu Hoàng đã gào thét đi về phía xa. Nó muốn rời khỏi Tô Minh, một mình đi cướp đoạt linh thạch. Sở dĩ như vậy là bởi vì nó sợ lại bị Tô Minh đưa vào trong túi trữ vật.
Tô Minh nhìn Hạc Trọc Lông rời đi, khẽ mỉm cười. Tô Minh nhìn ra tất cả những tâm tư của Hạc Trọc Lông. Nhưng với tu vi của Tô Minh hôm nay cũng yên tâm để mặc Hạc Trọc Lông đi chơi đùa, mặc dù nơi này là Minh Hoàng chân giới.
Nhưng sẽ rất nhanh, nơi này sẽ là nơi thuộc về Tô Minh.
Tô Minh vẫn nhớ về cảnh ý chí Tiên Tông ở bên trong Tang Tương đại giới sụp đổ, bị ý chí Tô Minh thay thế. Giờ phút này theo bước chân của Tô Minh tiến về phía trước một bước, trong phút chốc hắn đã bước vào Minh Hoàng chân giới.
Cả Minh Hoàng chân giới, trong giây lát chấn động mạnh. Theo chấn động này, trong tinh không trống rỗng bỗng xuất hiện vô số sóng gợn, tràn ngập cả hư vô tinh không. Cùng lúc đó, đột nhiên có một tiếng gào thét vang vọng khắp chân giới.
Tiếng gào thét mang theo một luồng điên cuồng, mang theo sợ hãi thật sâu và không cam lòng, tựa như sinh mệnh đang điên cuồng giẫy giụa trước khi chết, vang vọng cả chân giới. Tiếng gào thét, giãy giụa này mang theo luồng khí tức mãnh liệt.
Khí tức này không giống với tử khí, nó linh động hơn một chút, cũng có cảm giác hủ thực hơn một ít. Tựa như có thể làm tất cả sinh mệnh vạn vật dơ bẩn, làm cho cả Minh Hoàng chân giới truyền ra chấn động mãnh liệt.
Chấn động khiến cho toàn bộ sinh mạng tại Minh Hoàng chân giới trong chớp mắt này đều run rẩy tâm thần. Vô số tinh cầu có thú dữ đặc biệt tại Minh Hoàng chân giới, toàn bộ đều ngửa mặt lên trời gào thét, bò lổm ngổm trên mặt đất. Tựa như chúng cảm nhận được nguy cơ chết chóc đang tới gần.
Những tu sĩ tại Minh Hoàng chân giới lại càng hoảng loạn. Bất luận là đang làm chuyện gì, bất luận là có tu vi như thế nào, chỉ cần là sinh mệnh ra đời trong Minh Hoàng chân giới thì vào giờ khắc này, toàn bộ đều tâm thần không yên, toàn bộ tu vi hỗn loạn. Dường như máu trong thân thể cũng muốn trào ra.
Tu vi càng cao lại càng có cảm giác mãnh liệt. Minh Hoàng chân giới không có tông môn mà là lấy gia tộc làm mạch, hợp thành hoàng triều thống trị.
Trong đó địa vị tối cao là Minh Hoàng, dưới của hắn có tám đại Minh Vương, ba mươi sáu Minh Tướng cùng vô số tu sĩ thống trị Minh Hoàng chân giới. Mỗi Minh Vương đều có một gia tộc lớn, Minh Tướng cũng như thế.
Ở trên Minh Hoàng là Hiên Tôn. Trong tứ đại chân giới, chỉ có Hiên Tôn Minh Hoàng chân giới là tu sĩ có thể cúng bái. Cũng chỉ có ở Minh Hoàng chân giới, mới có Minh Tôn cung thuộc về Hiên Tôn.
Dường như chân giới vừa chấn động, tất cả các gia tộc ở bên trong Minh Hoàng chân giới này cũng đều chấn động tâm thần. Không ít cường giả mạnh mẽ truyền ra khí tức cường đại, quét ngang bốn phương, cố gắng tìm ra nguyên nhân chân giới chấn động.
Tại đại điện Minh Hoàng, người mặc hoàng bào chính là Minh Hoàng giới này. Đó là một nam tử trung niên, thần sắc không giận tự uy đang lạnh lùng nhìn mấy tu sĩ châm chọc nhau ở trong đại điện. Những người này đang đàm luận về chuyện Minh Hoàng chân giới bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh.
Nghe những người này càng lúc càng châm chọc nhau, Minh Hoàng nhíu mày.
- Đủ rồi, chuyện này là chuyện do Hiên Tôn đại nhân quyết định, các ngươi thảo luận lung tung ở đây là có dụng ý gì?
Minh Hoàng lạnh giọng nói. Tiếng nói vừa truyền ra, lập tức mấy tu sĩ phía dưới rối rít nhìn hắn.
- Nếu như có dị nghị, các ngươi có thể đi cầu kiến Hiên Tôn đại nhân, đừng để cho bổn hoàng nhìn thấy đám các ngươi hăng hái ở chỗ này!
Minh Hoàng cau mày. Ở đây chính là phân thân của hắn, bản thể của hắn đang Minh Hoàng Tinh. Không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, phân thân Minh Hoàng đứng lên, muốn rời đi đột nhiên thân thể của hắn chấn động mạnh, sắc mặt của mấy tu sĩ trong đại điện cũng lập tức biến hóa, chấn động mãnh liệt tràn ngập trong tinh thần của bọn hắn. Tiếng gào thét thống khổ vô hình truyền đến, như muốn phân tán đến từng thân thể sinh mệnh tại giới này.