Trong nháy mắt, hai bên đã tới gần, tạo ra một tiếng nổ vang động. Tay phải của Tô Minh cùng chiến phủ của Cổ Thần kia va chạm với nhau.
Bên trong tiếng nổ vang này, thân thể Tô Minh chấn động, rút lui ba bước, nhưng toàn thân Cổ Thần run rẩy, chiến phủ trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy. Thân thể hắn kia liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước, vượt qua mấy ngàn trượng.
- Ha ha, thật thoải mái. Đến đây, chúng ta lại đến!
Cổ Thần ngửa mặt lên trời rống một tiếng, thân hình lại căng phồng lên, bảy tinh điểm ở mi tâm lập lòe mãnh liệt, không chút do dự tiến về phía Tô Minh.
Giờ phút này, ở trên bầu trời cách xa chỗ giao chiến, ở bên trong một mảnh hư vô mà không ai biết được, có một nam tử trung niên đang khoanh chân ngồi. Toàn thân nam tử này mặc áo bào màu đen, thần sắc chết lặng, mặt không có chút biểu lộ nào.
Hắn lẳng lặng khoanh chân ngồi, dường như thân thể của dung hợp cùng với trời xanh này, khiến cho người ngoài không nhìn thấy bất kỳ một khí tức biến hóa nào.
Thậm chí ở trên người nam tử trung niên này không có nửa điểm sinh cơ, giống như là một khôi lỗi vậy. Lúc khoanh chân hắn vẫn không nhúc nhích, duy chỉ có cặp mắt của hắn thỉnh thoảng hiện lên một tia u quang.
- Đã tìm thấy Đạo Không, có triển khai kế hoạch thay thế địa vị không?
Hắn nhìn Tô Minh giao chiến cùng Cổ Thần trên chiến trường phía xa, nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên u quang trong mắt hắn chớp động nhanh chóng hơn. Ở bên trong khu vực Liên Minh Tiên Tộc, ở chỗ hạch tâm Tiên Tộc đằng kia, từ rất nhiều năm trước đột nhiên xuất hiện một màn sương mù nồng đậm, lượn lờ tràn ngập tinh không. Trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy có một cột sáng vừa thô vừa to từ hư vô phía trên phủ xuống, đã tồn tại qua nhiều năm. Hầu như cứ cách một thời gian là đều có một vệt tàn ảnh lập lòe phủ xuống từ trong đó.
Giờ phút này, có mấy ngàn tu sĩ Tiên Tộc khoanh chân ngồi xung quanh bên ngoài cột sáng này, trong đó có ba người ở gần cột sáng nhất.
Một người trong đó là nữ tử mặc áo trắng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Cô gái này có thần sắc lạnh lùng. Cô có thể dùng bộ dạng lạnh như băng này nói chuyện nhu hòa cùng Tô Minh, ý đồ muốn mê hoặc Tô Minh. Cô là… Bạch Phượng, thánh nữ Phượng Môn!
Đứng bên cạnh cô là một người mặc đồ đen. Khí tức toàn thân người này mờ ảo, như khói mỏng bay vờn quanh, dường như không hợp với cái trời xanh này nhưng cưỡng ép ở lại giới này.
Bề ngoài của hắn thoạt nhìn không khác lắm so với người áo đen mà Tô Minh đã gặp, nhưng rõ ràng tu vi của hắn lại vượt qua những người áo đen kia rất nhiều. Ở trên người hắn có một luồng uy nghiêm mà những người áo đen trước không có. Đó là uy áp do nhiều năm ở địa vị cao hình thành.
Ở bên cạnh hắn là một lão giả, tóc hoa râm, mặc trường bào màu xám. Cho dù hắn già nua nhưng nếu Tô Minh ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra bộ dáng lão giả này giống Đế Thiên trong trí nhớ của hắn. Rất giống nhau, chỉ là giờ phút này, người này đã già đi quá nhiều.
Trên người của hắn đã không có đế bào, cũng không có đế quan. Nhưng lúc đứng ở nơi đó, từ trên người hắn lại tràn ra một luồng uy áp mãnh liệt hơn người áo đen kia. Thần sắc không giận mà uy nghiêm, trong mắt thâm thúy như ẩn chứa càn khôn trời xanh.
Ở bên trong cột sáng cực lớn trước bọn hắn, giờ phút này có sáu hình ảnh xuất hiện. Trong sáu hình ảnh này có Đạo Hóa, có Đạo Lâm, cũng có Tô Minh!
Ba hình ảnh khác là ba nam tử trung niên. Ba người này hình dạng lạ lẫm nhưng tu vi tràn ra từ trên người bọn hắn đều rất mạnh. Giờ phút này, ngoài Tô Minh ra, năm người khác cũng đều theo sau đại quân tu sĩ Đạo Thần Tông, đang triển khai hỗn chiến cùng với tu sĩ Liên Minh Tiên Tộc.
Duy chỉ có Tô Minh là đang ở nơi đây đánh một trận cùng với Cổ Thần.
- Ba vị điện hạ hành tẩu tại quang minh, ba vị ẩn điện hạ giấu ở trong âm u, đây là sáu vị điện hạ Đạo Thần Tông sao?
Người mặc áo bào đen truyền ra tiếng nói khàn khàn, tựa như đang cười, nhưng đó là tiếng cười đầy khinh miệt.
- Trừ hắn ra, những người còn lại đều là phế vật.
Người mặc áo bào đen nâng tay phải khô héo lên, chỉ vào cột sáng. Lập tức hình ảnh Tô Minh trong đó hiện rõ ở trước mặt ba người.
- Nắm giữ sáu vị điện hạ này chẳng khác nào là nắm giữ Đạo Thần Tông. Mặc dù đây là con tốt Đạo Thần Tông thả ra thì cũng không có quan hệ, cùng lắm chỉ là thất bại mà thôi.
Bạch Phượng lãnh đạm mở miệng.
- Vị Tô Hiên Y của Đạo Thần Tông kia khiến cho lão phu rất tò mò. Mục đích của hắn là cái gì? Là muốn cỗ thi thể kia, là muốn đem trọn Đạo Thần chân giới biến thành Tố Minh chân giới sao? Hay là muốn khiến Nghịch Thánh trận doanh ta giao chiến cùng Ám Thần trận doanh?
Người mặc áo bào đen lắc đầu.
- Cũng không phải. Nếu như hắn muốn cỗ thi thể kia, đã vô số tuế nguyệt ta không ở đó, hắn đã có thể tới lấy đi. Nếu muốn biến thành Tố Minh… Chuyện này không thực tế. Ta rất muốn biết, nếu là muốn khiến cho chúng ta giao chiến thì vì sao hắn phải sắp xếp kế hoạch hủy diệt con đường truyền tống của Ám Thần trận doanh, khiến cho hôm nay chỉ có Nghịch Thánh trận doanh ta phủ xuống? Lão bằng hữu của ta, tha thứ cho việc ta quên tên ngươi. Ta gọi ngươi là Đế Thiên Hiên Tôn, ngươi không ngại chứ?
Lúc người mặc áo bào đen nói, quay đầu nhìn về phía lão giả Đế Thiên.
- Cái tên này không tồi.
Đế Thiên nhàn nhạt mở miệng.
- Như vậy ngươi với tư cách là lão bằng hữu của Tô Hiên Y. Vị tộc nhân Tố Minh Tộc này cưới một tộc nữ Ám Thần, sau đó toàn bộ tộc đàn đều đã từng thuộc về Ám Thần trận doanh. Mục đích của Tô Hiên Y là cái gì? Ta rất khó hiểu. Lúc trước hắn luôn bỏ mặc chuyện ta phủ xuống, vì sao hôm nay lại muốn phản công toàn diện như vậy?
Người mặc đồ đen nhíu mày.
- Còn nữa, vị Đạo Không điện hạ này là người nắm giữ Đệ Ngũ Hỏa Lô. Có phải hắn là con nối dõi của Tô Hiên Y không?
- Đạo Hải Linh Tiên nói với ta rằng hắn không phải. Về phần ý tưởng của Tô Hiên Y thì… Hắn là một người điên. Cho dù ta cùng hắn chiến đấu hơn nửa đời người nhưng ta vẫn khó có thể đoán được ý tưởng của một người điên. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là quật khởi Tố Minh Tộc mà thôi.
Đế Thiên trầm mặc một lát, lắc đầu.
- Đạo Hải Linh Tiên đã nói như vậy… Như vậy Đạo Không này chính là đứa con giả do Tô Hiên Y tạo ra rồi, muốn dùng hắn để khiến cho chúng ta chú ý, do đó có thể bảo vệ được con nối dõi chính thức của mình. Khó trách chuyện của Đạo Không này ở Đạo Thần Tông bị truyền xôn xao.
Người mặc áo bào đen lắc đầu.
- Tô Hiên Y có ý kiến hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần một vị Đại Thiên Tôn của Nghịch Thánh trận doanh phủ xuống, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Bạch Phượng nhàn nhạt nói.
- Bức tường ngăn cách Tam Hoang đại giới không phải dễ dàng mở ra như vậy. Qua nhiều năm xâm nhập cùng chuẩn bị như vậy, hôm nay tối đa chỉ có thể để đại năng Không Kiếp phủ xuống. Nhưng nếu như các ngươi có thể chiếm cứ toàn bộ Đạo Thần chân giới, như vậy có thể giảm bớt độ khó khi Nghịch Thánh ta phủ xuống. Thậm chí ba vị tồn tại chí cao vô thượng của Nghịch Thánh cũng đều rất hứng thú đối với việc phủ xuống ở nơi đây.
Người mặc áo bào đen mỉm cười.
- Tốt rồi, đã có thể xác định Đạo Không này không phải là con nối dõi của Tô Hiên Y, không phải là người Tố Minh Tộc. Như vậy tính cả hắn vào, cùng nhau triển khai kế hoạch thay thế địa vị. Đương nhiên trọng điểm vẫn là Đạo Không này. Ta cảm thấy rất hứng thú đối với người này.
Người mặc áo bào đen hất tay áo lên, lập tức hình ảnh Tô Minh ở bên trong cột sáng mờ đi.
- Thân thể của con trai Tô Hiên Y đã thiếu mất một cánh tay. Năm đó ngươi hứa với ta, để cho ta chuẩn bị đầy đủ hết những tài liệu kia, khi nào… Ngươi giúp ta đổi mệnh? Ta trở thành người Tố Minh Tộc, kế hoạch của Nghịch Thánh trận doanh các người sẽ tiến hành càng thêm hoàn mỹ.
Đế Thiên ngẩng đầu nhìn qua người áo đen, bình tĩnh nói.
- Đáng tiếc là lúc vừa mới bắt đầu, người ta chọn lựa là Tang, hắn có thể phù hợp hơn với thân thể kia. Nhưng với tư cách đã từng là Hiên Tôn, ngươi có tư cách này. Ba tháng sau, một vị đại năng của Nghịch Thánh ta sẽ phủ xuống. Người này tên là Cực Đạo Tôn, có thân phận giống lão phu, đều là chưởng tọa Bát Cực Đạo Tiên giới. Hắn mang theo chí bảo do ba vị Nghịch Thánh dung hợp mấy chục ngàn năm trước, phối hợp với sự chuẩn bị của ngươi, nắm chắc năm thành cho ngươi đổi mệnh, cho ngươi trở thành người Tố Minh Tộc! Nhưng ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thất bại nữa.
Người mặc áo đen nhàn nhạt nói. Thân thể hắn nhoáng một cái đã đi vào bên trong cột sáng, khoanh chân ngồi xuống, không nhúc nhích.
Cùng lúc đó, hai mắt Bạch Phượng lóe lên, bàn tay như ngọc trắng nâng lên, bấm niệm pháp quyết, điểm một chỉ về phía về cột sáng. Lập tức sáu hình ảnh ở bên trong cột sáng này đồng loạt tràn ra ánh sáng chói mắt, xoay tròn quanh người mặc áo bào đen. Lúc này ở trong tấm hình Đạo Hóa, đột nhiên hai mắt của một vị tu sĩ Đạo Thần Tông bên cạnh lóe lên, cả người lập tức tan vỡ, hóa thành một đám sương mù khuếch tán ra bốn phía, đưa tới một mảnh hỗn loạn. Thân thể Đạo Hóa run lên, trong mắt của hắn lập tức lộ ra một ánh sáng kỳ dị.
Cảnh này cũng xuất hiện ở trong tấm hình Đạo Lâm và ba vị ẩn điện hạ. Bọn hắn cũng xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn mà người khác khó có thể nhận ra, giống như thay đổi một người nhưng cũng khôi phục lại ngay lập tức.
Chỉ là người ngoài không biết được, bọn hắn… Đã không còn là bọn hắn. Thậm chí loại biến cố đột nhiên xuất hiện này khiến cho bọn hắn ngay cả áo bào Thịnh Thế Liên Hoa phòng hộ trên người còn chưa kịp mở ra, đã bị đoạt xá, thay thế.
Cuối cùng chỉ còn duy nhất một hình ảnh không biến hóa là hình ảnh Tô Minh đang đánh một trận cùng Cổ Thần. Hình tượng này vờn quanh người mặc áo bào đen, dường như người mặc áo bào đen này đang chần chờ một chút.
- Mà thôi, chuyện Cổ Thần chết trận đã có Nghịch Thánh Tiên Tôn câu thông cùng Cổ Tôn. Lão phu ở Tam Hoang xa xôi, cũng không cần băn khoăn nhiều. Dù sao thì khi tu sĩ Tiên giới ta chết, Cổ Thần cũng không tới nhìn xem.
Người mặc áo bào đen thì thào, nâng tay phải lên, chỉ vào tấm hình Cổ Thần.
Cùng lúc đó, ở trên chiến trường Chiến Đường giao chiến cùng Liên Minh Tiên Tộc, hai mắt của người có thần sắc chết lặng, khoanh chân ngồi ở trong hư vô kia đột nhiên lóe lên một tia sáng âm u, lập tức biến mất ở trong hư vô trong.
Ngay sau đó, lúc Tô Minh đụng vào Cổ Thần, tiếng nổ đang vang vọng, Cổ Thần kia phun ra một ngụm máu tươi, đẩy lui được Tô Minh, đồng thời thân thể của hắn cũng lui về phía sau. Từ trong mắt hắn bộc phát ra chiến ý mãnh liệt hơn. Hắn đang gào rú muốn cất bước thì đột nhiên, thân thể của hắn run lên mãnh liệt. Dường như tại thời khắc này, có thần thông kỳ dị vô hình nào đó phủ xuống thân thể của hắn.
Trong lúc run rẩy, từ mi tâm của hắn truyền ra tiếng ầm ầm. Một ngôi, hai ngôi, ba ngôi… Cho đến toàn bộ bảy tinh điểm vỡ vụn, hóa thành một luồng lực tự bạo hủy diệt. Trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi cùng tức giận. Trong nháy mắt, thất tinh Cổ Thần này đột nhiên… Tự bạo!