- Gốc Sâm Thiên Chi này phải thuộc về lão phu, bốn triệu linh thạch!
- Người nào không biết Sâm Thiên Chi có thể khiến đệ tử vãn bối ngưng thần hồn, thậm chí tránh đi tất cả bình cảnh dưới Địa cảnh. Ta ra bốn triệu năm trăm ngàn!
- Năm triệu!
Giọng cô gái chậm rã truyền ra từ gian phòng của Đạo Không.
- Bảy triệu!
Khi cô gái lên tiếng thì giây tiếp theo từ gian phòng khác có thanh âm lạnh nhạt quanh quẩn trong phòng đấu giá.
Giá cả vừa ra, những người kêu giá đều im lặng. Dùng giá cao như vậy mua Sâm Thiên Chi thì hơi cao, dù là gian phòng của Đạo Không cũng im lặng.
Tô Minh nhíu mày.
- Là người Âm Thánh chân giới.
Ngọc Nhu khẽ nói.
Tô Minh không lên tiếng, mày giãn ra, biểu tình lại quay về bình tĩnh. Tô Minh biết chuyện này không thể sốt ruột, trừ phi Đạo Không trong một tháng này không đấu giá bất cứ vật phẩm gì, nếu không thì gã sẽ rơi vào kế hoạch Tô Minh sắp đặt.
Trong gian phòng Đạo Không ở, gã mặc Tinh Thần Thánh Bào, biểu tình không lộ vui buồn. Gã ngồi trên ghế dài, trong tay cầm một ly rượu, lắc lư rượu sóng sánh, ánh mắt rơi vào phòng đấu giá bên ngoài màn sáng ảo trước mặt.
Sau lưng Đạo Không, chín ông lão khoanh chân tĩnh tọa, từ người họ phát ra tu vi dao động tràn ngập căn phòng.
Còn thiếu phụ tai nhọn thì quỳ bên cạnh Đạo Không, cúi đầu lộ ra cái cổ mềm mại.
- Mới là ngày thứ nhất mà đám Âm Thánh chân giới đã nhịn không được muốn tranh cao thấp cùng bổn công tử sao?
Đạo Không cười khẽ, uống cạn ly rượu.
Đạo Không giơ tay lên, có thể thấy trên ngón trỏ tay phải có một vòng tròn màu đen. Vòng tròn không phải thực vật mà giống như có sợi tơ dính vào ngón tay, đây là một truyền tống trận, chỉ cần Đạo Không động ý niệm là bên cạnh gã sẽ lập tức có ba ngàn tử sĩ truyền tống đến ngay.
- Đáng tiếc, thật là tiếc.
Đạo Không nở nụ cười âm u, đặt ly rượu xuống, nhắm mắt lại.
Thời gian dần trôi qua, chớp mắt ngày thứ nhất đấu giá hội Hắc Mặc Tinh đã đến hoàng hôn. Từ khi Đạo Không kêu giá đến sau này gần như mỗi cách mấy vật phẩm là trong phòng gã sẽ có tiếng thiếu phụ kêu giá. Kêu giá đa số không cao không thấp, thuộc loại không người đi theo ra giá thì thì có lợi, nếu ai gọi giá thì miễn cưỡng theo, nhưng nếu họ tiếp tục kêu giá thì chỗ Đạo Không sẽ im lặng. Gã sẽ không ra giá lần thứ hai với cùng vật đấu giá.
Nhìn bầu trời bên ngoài đã là hoàng hôn, Tô Minh biểu tình bình tĩnh. Đấu giá hội Hắc Mặc Tinh không phải chỉ tiến hành vào ban ngày, mà buổi tối cũng có mở ra, liên tục một tháng.
Đối với người thường thì không có sức lực kéo dài, e rằng chỉ chống đỡ hai, ba ngày là sẽ vô cùng mệt mỏi. Nhưng đối với tu sĩ thì một tháng không ngủ không nghỉ thì rất bình thường. Vậy nên khi hoàng hôn trôi qua, buổi tối buông xuống, từ trong phòng đấu giá tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng giao nhau ở trên bầu trời, trong thời gian ngắn khiến trời đất sáng như ban ngày, phía xa có thể thấy tinh không.
Chỗ họ ở sáng ngời cùng tinh không phía xa tồn tại hoàn mỹ, vẽ ra hình ảnh tuyệt vời, khiến người nhìn không kiềm được tán thán.
Trong trời trăng luân phiên, lại qua ba ngày. Trong vòng ba ngày Tô Minh luôn chú ý từng hành động trong đấu giá hội, nhưng không chờ được Đạo Không đi vào bẫy. Ba ngày này Đạo Không giống như ngày đầu tiên, vẫn là cách mỗi vật phẩm sẽ ra giá nhưng rõ ràng không mua.
Những người trong đấu giá hội chậm rãi chú ý đến hành động của Đạo Không, dần không ai để ý gã nữa. Dù sao đấu giá hội Hắc Mặc Tinh tùy tiện lấy ra vật phẩm gì đều có điểm quý giá, thường là trừ lúc này ra ở nơi khác, thời gian khác rất khó có được. Vậy nên mỗi một vật đấu giá đều khiến nhiều người tranh giành.
- Hắn đang chờ cái gì.
Tô Minh nhắm mắt lại, Đạo Không không muốn vật phẩm khiến hắn không thể tiếp tục kế hoạch. Tô Minh im lặng, khiến tâm tình của mình tiếp tục bình tĩnh.
Thời gian bất giác trôi qua trong tiếng kêu la bên ngoài ngày càng sôi trào. Đấu giá hội Hắc Mặc Tinh càng tới sau này thì vật phẩm lấy ra càng hiếm hoi, dẫn đến chú trọng, quyết tâm lấy nó càng mãnh liệt hơn.
- Vật đó đến từ Thần Nguyên tinh hải, ngưng mười ngàn dặm tinh hải thành một giọt thần dịch. Dịch này thiên biến vạn hóa, tác dụng vô tận. Các vị đạo hữu, giọt thần nguyên tinh dịch này giá thấp nhất ba mươi triệu linh thạch. Ta có thể nói cho mọi người, lần đấu giá hội Hắc Mặc Tinh này thần dịch chỉ có năm giọt, đây là giọt đầu tiên!
Bảy ngày sau, khi đấu giá hội Hắc Mặc Tinh tiến hành đến đỉnh cao thì chủ trì đợt đấu giá này lấy ra bảo vật thứ nhất khiến mọi người tinh thần rung động.
Đây là bảo vật rất nặng ký trong đấu giá hội.
Khi người chủ tì đấu giá mới dứt lời thì liền vang lên từng thanh âm hoặc kích động, âm trầm hay cao vút.
- Ba mươi ba triệu linh thạch!
- Ba mươi bảy triệu!
- Bốn mươi triệu!
Thanh âm kia mãnh liệt, liên tục có nhiều người trong phòng cũng kêu giá. Dường như thần dịch xuất hiện khiến mọi người tại đây điên cuồng, chớp mắt giá cả tăng lên đến sáu mươi triệu.
Tô Minh nhìn trong phòng đấu giá ồn ào, biểu tình như thường. Thần dịch này không chỉ có năm giọt mà là mười, nhưng năm giọt khác đã bị hắn lấy đi, đang nằm trong túi trữ vật.
Thần nguyên tinh dịch, vật này có thể uống hoặc ngửi. Nếu ngửi thì một giọt thần dịch có thể ngửi trăm lần, mỗi lần ngửi một hơi thì tu vi sau khi hao hết lập tức hồi phục đến đỉnh, là vật tu vi tha thiết mơ ước. Có hiệu quả tương tự không chỉ mình thần dịch, nhưng vật khác rất hiếm có, tu vi cao thì hiệu quả sẽ giảm, còn thần dịch này khiến người có tu vi bên dưới Kiếp Dương sẽ hồi phục lại hết tu vi, thậm chí là lão quái Kiếp Dương nuốt vào hết nguyên giọt cũng sẽ được hiệu quả tương tự.
Vào phút mấu chốt một giọt thần dịch có thể cứu một mạng.
Nếu có người am hiểu luyện đan thì lấy dịch này làm chủ dược, có thể luyện thành Tinh Hải Đan, như vậy thì hiệu quả càng tốt hơn cho lão quái Kiếp Dương. Cho nên giá vật này tăng cao cũng không lạ.
- Ta muốn xem thứ này có làm ngươi động tâm không.
Tô Minh nhìn về phía gian phòng của Đạo Không, yên lặng chờ đợi.
Trong phòng Đạo Không, mắt gã sáng ngời nhìn màn sáng bình đài phòng đấu giá hiện ra thần dịch, bên tai nghe từng tiếng kêu giá, vẻ mặt có do dự.
Mãi đến khi thần dịch bị người dùng bảy mươi năm triệu linh thạch mua đi thì Đạo Không thở dài, gã từ bỏ đấu giá bốn giọt thần dịch còn lại.
- Mặc dù vật đó tốt nhưng cho dù ta mua nó có tặng cho trưởng bối trong tộc cũng không được ích lợi gì lớn. Ta tự sử dụng thì… Trong Đạo Thần Tông có đan dược cùng loại, dù sao tu vi của ta chỉ là Vị Giới trung kỳ, đan dược khác cũng sẽ cho tu vi của ta tiêu hao liền hồi phục, không cần tốn số tiền lớn mua nó.
Đạo Không im lặng giây lát sau lắc đầu.
Mãi đến khi bốn giọt thần dịch bị người mua đi thì Đạo Không vẫn không kêu giá, tình hình này làm Tô Minh nhíu mày.
Đã bảy ngày, đấu giá hội tiến hành một nửa nhưng Tô Minh không đợi được Đạo Không mua đồ chuyện này làm hắn nhíu mày, vẻ mặt suy tư.
Thật lâu sau, Tô Minh nhắm mắt lại, hắn tiếp tục chờ đợi.
Ngày thứ tám, ngày thứ chín, ngày thứ mười…
Mãi đến khi đấu giá hội qua đi mười năm ngày, đã tiến hành một nửa nhưng Đạo Không kêu giá đa số qua loa, không thật sự muốn mua thứ gì. Khi ngày thứ hai mươi đến, trong phòng đấu giá lại lấy ra một bảo vật áp trục khiến nhiều người chấn động, Tô Minh vẫn không chờ tới Đạo Không tranh giành.
Đạo Không nhìn từng vật phẩm bị mau đi trong hai mươi ngày, không phải gã không muốn mua mà là lần này tất cả linh thạch của gã không thể dùng tại đây. Gã và Hoa gia đã thầm giao dịch, sau khi đấu giá kết thúc dùng linh thạch cộng một ít danh ngạch để đổi lấy. Đây là nhiệm vụ khi Đạo Không tới Thần Nguyên phế địa, còn đấu giá hội chỉ là tham gia cho vui.
- Tiếc quá…
Đạo Không thở dài, lại cầm ly rượu uống một hớp.
Thời gian lại trôi qua, đến ngày thứ hai mươi ba, Tô Minh chậm rãi mở mắt ra. Còn có bảy ngày là đấu giá hội Hắc Mặc Tinh lần này sẽ kết thúc, dù nói bảy ngày cuối sẽ có nhiều bảo vật được đưa ra đấu giá, nhưng Tô Minh nhìn ra được Đạo Không căn bản không có ý định đấu giá. Bảy ngày sau căn bản không cần chờ. Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
- Nếu ngươi không tham gia đấu giá vậy thì ta sẽ buộc ngươi tham dự!
Tô Minh cười lạnh, giơ tay phải vỗ trên người, cơ thể hắn tỏa ánh sáng, một cầu vồng rực rỡ bay ra, lao về phía Ngọc Nhu.
- Cầm nó thêm vào danh sách đấu giá tiếp theo! Giá thấp nhất mười triệu linh thạch.
Tô Minh lạnh nhạt nói.
Ngọc Nhu ngẩn ra, nhìn vật rực rỡ trong tay, cúi đầu rời khỏi phòng.
Một lát sau, khi Ngọc Nhu trở về thì vừa lúc trong phòng đấu giá bên ngoài sau khi vật đấu giá được trao đi, chủ trì đấu giá giọng hơi kích động nói.
- Lần này đấu giá vật phẩm không phải là bảo vật của Thần Nguyên tinh hải, cũng không là kỳ vật của Tội Nghiệt phế địa, nó… Đến từ tứ đại chân giới!! Là bảo vật Đạo Thần chân giới chú trọng nhất, bảo vật này người ngoài khó thể có được. Thậm chí có thể nói là nếu người ngoài có nó thì sẽ dẫn đến sát khí của Đạo Thần Tông!! Bởi vì mỗi một bảo vật loại này đều đại biểu sự giết chóc máu chảy đầm đìa, đại biểu một tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông chết đi!!
Theo giọng của người chủ trì vang vọng, lập tức trong phòng đấu giá tĩnh lặng. Đạo Không ở trong phòng vốn nhắm mắt nhưng nghe thấy lời này thì đôi mắt vội mở ra, liếc nhìn.