- A Công, không phải con muốn như vậy, mà là bọn chúng khinh người quá đáng, bọn chúng đã đoạt đi Tiểu Hồng.
Tô Minh nói thầm.
- Bọn chúng?
A Công ngẩn ra.
- Một tên có tu vi Ngưng Huyết tầng hai, tên còn lại có tu vi Ngưng Huyết tầng ba.
Tô Minh đem nắp bình nhỏ đậy lại, đặt trên bàn bên cạnh.
- Bộ lạc Hắc Sơn? Ngươi làm sao chạy thoát được?
Hai mắt A Công chợt lóe, trong đồng tử ẩn chứa hàn quang.
- Con không có trốn, bọn chúng chết cả rồi!
Tô Minh ngẩng đầu nhìn A Công.
A Công sửng sốt, theo đó động dung, sau khi trầm ngâm một lát, ông không hỏi kĩ quá trình xảy ra, đối với ông mà nói, Tô Minh giống như con cháu trong nhà, ông đã nhìn hắn lớn lên nên hiểu rõ tính cách của hắn.
- Gặp bọn chúng ở Hắc Viêm phong phải không, tin tức lần trước ngươi truyền về, có tác dụng trọng yếu với bộ lạc, việc này cần phải thưởng, bất quá vì ngươi che giấu việc trở thành man sĩ, nên hủy bỏ phần thưởng. Ngươi cũng đã trở thành man sĩ, như vậy nên ở lại đây, ta sẽ nói cho ngươi biết một ít kinh nghiệm tu man của ta, đồng thời ta còn muốn giúp ngươi chỉnh lý lại huyết mạch trong cơ thể.
A Công liếc mắt nhìn Tô Minh một cái, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
- A Công…
Tô Minh gãi gãi đầu, do dự một chút sau đó mở miệng nhẹ giọng nói:
- Con biết sai rồi, sao người không hỏi con làm thế nào trở thành man sĩ?
- Hỏi nhiều như vậy làm gì, mỗi người đều có bí mật của mình, A Công chỉ cần biết Tô Minh nhà ta rốt cục đã trở thành man sĩ, như vậy đã đủ rồi!
A Công cười nói, bộ dáng rất thoải mái.
Trong mắt Tô Minh có một chút ướt át, hắn nhìn A Công, thầm gật đầu, hắn sẽ không quên ân tình của A Công đối với mình, sẽ không quên Ô Long Tiên chảy trong cơ thể mình, sẽ không quên tất cả những tình cảm này, những điều này sẽ mãi khắc sâu trong trí nhớ, trong tâm hồn hắn.
- A Công, chỗ này của ta có một ít… Đan dược…
Tô Minh nhìn A Công, nhẹ giọng mở miệng.
- Đan dược?
A Công ngẩn ra sau đó lắc đầu nở nụ cười.
- Ngươi nói là thảo dược hả, A Công biết đúng là ngươi có một vài loại thảo dược khác thường, bất quá A Công thân là Man Công của bộ lạc Ô Sơn, trừ một ít loại cực kỳ hiếm thấy, còn có loại thảo dược nào mà chưa từng… Di!
Không đợi A Công nói xong, Tô Minh đã lấy ra hai cái bình nhỏ, sau khi mở nắp liền đặt ở trước mặt A Công.
Trong hai cái bình nhỏ kia đều chứa cùng một loại đan dược màu xanh, từng trận dược hương lượn lờ bốc lên, bên trong có hơn mười hạt.
Hai mắt của A Công lộ ra tia sáng, thần sắc thoáng cái ngưng trọng hẳn lên, cầm lấy bình nhỏ chứa đan dược, nhìn kỹ đồ vật khác với trong nhận thức của ông, sau đó đem ngửi thử, thần sắc lập tức thay đổi.
- Dược tính rất kỳ lạ, chỉ mới ngửi một hơi liền làm cho máu huyết trong cơ thể dường như vận chuyển nhanh hơn.
A Công thì thào, ngưng thần nhìn kĩ, một lát sau, ông nhắm mắt lại lâm vào trầm tư, hồi lâu khi ông lần nữa mở mắt, hai mắt liền nhìn về phía Tô Minh.
- Cái này là đan dược?
Tô Minh gật gật đầu, chỉ vào một bình, bắt đầu giới thiệu phương pháp sử dụng cùng hiệu quả, A Công hít vào một hơi, khi ông nghe được một nửa, thần sắc lập tức đại biến.
Không chút chần chờ, A Công bỗng nhiên nâng tay phải vung về phía trước, lập tức ở trước người Tô Minh một man tượng hư ảo bất ngờ huyễn hóa ra, hình dáng của man tượng đúng là giống như bức tượng nửa người nửa thú của bộ lạc Ô Sơn!
Man tượng vừa xuất hiện, lập tức có một cỗ lực lượng nhu hòa tràn ngập bốn phía, lượn lờ toàn bộ gian nhà.
- Nói tiếp đi.
Tô Minh nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của A Công, trái tim đập mạnh một cái, chậm rãi nói ta toàn bộ hiệu quả của Thanh Trần Đan.
A Công dĩ nhiên từ trong khoanh chân đứng lên, nghe Tô Minh nói xong, liền đổ ra một hạt Thanh Trần Đan, tập trung quan sát một hồi, bỗng nhiên một hơi nuốt vào, ông tin tưởng Tô Minh, lại càng không có nhiều do dự, theo sau đó lấy ra một bình nhỏ màu tím hình gốc cây, uống hết những giọt nước thuốc còn lại không nhiều lắm bên trong.
Sau đó ông lại khoanh chân, rất nhanh trong cơ thể có lượng lớn huyết quang lóe ra, huyết quang này cực kỳ chói mắt, bao phủ cả gian phòng, Tô Minh lui về sau mấy bước, thần sắc lộ ra vẻ sùng kính.
Trên thân thể của A Công, sợi máu chằng chịt, nhất thời không thể nhìn ra có bao nhiêu sợi, một cỗ huyết khí cảm giác dường như còn cường đại hơn cả tộc trưởng của bộ lạc Ô Sơn tràn ngập khắp gian phòng.
Tô Minh hít vào một hơi, hắn nhìn man tượng đang tỏa ra ánh sáng ở giữa không trung của căn phòng, mơ hồ đoán được nếu không phải là hư ảnh của man tượng ở đây, chỉ sợ là quang mang do A Công tu luyện phát ra, sẽ khuếch tán ra khắp bộ lạc, cho dù ở khoảng cách xa cũng có thể nhìn thấy.
Tia sáng này đến nhanh mà biến mất cũng rất nhanh, một lát sau, A Công mở ra hai mắt, hồng mang toàn thân liền biến mất vô tung vô ảnh, hai mắt của ông ẩn chứa sự kích động, nhìn Thanh Trần Đan, thở ra một hơi thật sâu.
- Tô Minh, ngươi phải nhớ kỹ một việc!
A Công ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
Thần sắc Tô Minh nghiêm túc, cung kính lắng nghe.
- Những chuyện liên quan đến đan dược này, từ hôm nay trở đi, ngươi không được nói với bất luận kẻ nào, cho dù là ta có hỏi lại ngươi, ngươi cũng tuyệt không được nói! Từ nay về sau, ta cũng sẽ không hỏi lại ngươi bất cứ vấn đề gì có quan hệ đến sự việc này nữa! Mặc dù là trong bộ lạc, ngươi cũng phải nhớ lấy điểm này, dù là ai cũng không được nói ra! Kể cả Lôi Thần cũng thế!
A Công nhìn Tô Minh đầy thâm ý, ngưng trọng mở miệng.
Tô Minh có chút do dự.
A Công than nhẹ, ông hiểu Tô Minh, cũng biết tính cách của hắn thuần phác, liền lần nữa mở miệng nói một cách nghiêm túc:
- Tô Minh, phải nghe lời A Công, dù là ai cũng không được nói!
Tô Minh yên lặng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
- Trong bộ lạc… Không an toàn…
A Công thì thào, nhưng lời này của ông lại làm cho Tô Minh sửng sốt, nhất là nghĩ tới việc A Công che giấu huyết khí của mình trước mặt ba người tộc trưởng.
- Trong bộ lạc của chúng ta, có phản đồ! Việc này đến giờ chỉ có ta, ngươi và tộc trưởng biết được, không có người thứ tư, tên phản đồ này ẩn giấu quá sâu, chúng ta cũng không biết là ai…
- Hơn nữa từ những tin tức ngươi mang về, lão đối thủ thuộc bộ lạc Hắc Sơn của ta có lẽ thật có sự đột phá… Mấy ngày gần đây ta cảm giác không khí trời đất bốn phía có cái gì đó khác thường… Cảm giác giống như sắp có đại họa giáng xuống. Tô Minh, đan dược này của ngươi rất tốt, A Công giữ lại mấy viên này, không cần cho ta thêm nữa, nếu ta thật sự có thể đột phá, bao nhiêu đây đã đủ, còn nếu không đột phá được, thì có nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng… A Công không thiếu thảo dược, chỉ là đạt tới bình cảnh rồi, cái cần là cơ duyên…
A Công than nhẹ, lại nói với Tô Minh mấy lời, rồi đem kinh nghiệm tu man cả đời dốc túi truyền thụ, sau đó lấy ra một vật kỳ quái do một số dây gỗ kết thành, nhìn vật ấy, thần sắc A Công mang theo hồi ức.
Hồi lâu, ông trịnh trọng đem vật ấy đưa cho Tô Minh.
- Đây là vật khi A Công còn trẻ đi ra ngoài du lịch thu được, vật ấy gọi là mộc giản, chỉ trong bộ lạc lớn mới có thể nhìn thấy, mặt trên là bản ghi chép rất nhiều loại thảo dược cùng với tập tính, bộ dáng của chúng, ngươi cầm đi đi.
Tô Minh tiếp nhận vật ấy, nhìn thoáng qua có chút mới lạ, sau đó đem vật đó thu vào trong lòng, đang muốn chào A Công trở lại nơi ở của mình.
Đúng lúc này, đã thấy A Công nhìn Tô Minh, trong mắt lộ ra tia sáng, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
- Tô Minh, ngươi có thể trở thành man sĩ, A Công rất vui, nhưng ngươi phải biết rằng, sau khi bước vào con đường tu man, ngươi cùng với những tộc nhân bình thường sẽ có khác biệt, con đường tu man đầy khó khăn, thử thách, động một chút là sinh tử, điểm này trước kia ngươi ở Hắc Viêm phong chắc hẳn đã cảm thụ qua. Nhưng Man Tộc chúng ta há lại sợ hãi sinh tử, vì con đường phía trước khó đi liền từ bỏ sao? A Công biết mộng tưởng của ngươi, ngươi muốn ra khỏi đây, muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia. Điểm này, A Công ủng hộ ngươi!
Tô Minh yên lặng lắng nghe, gật gật đầu.
- Ngươi là đứa trẻ hiếu thảo, A Công nhìn ngươi nhiều năm như vậy, trong lòng hiểu rõ, chỉ là tu vi của A Công có hạn, không thể giúp được ngươi nhiều… Nhưng Tô Minh nhà chúng ta, nếu không thành man sĩ thì thôi, một khi bước chân lên con đường tu man, A Công sẽ dùng hết sức của mình để cho con đường của ngươi đi được bằng phẳng hơn…
Trên vẻ mặt nghiêm túc của A Công dần dần lộ ra ý cười, hướng Tô Minh vẫy tay.
- Đến đây, khoanh chân ngồi xuống trước mặt A Công, dựa theo cách tu luyện bình thường của ngươi, vận chuyển huyết mạch lực nào.
Tô Minh nhìn A Công, nhìn mái tóc lấm tấm điểm bạc, nhìn gương mặt mang nhiều nếp nhăn, đang hiền lành nhìn mình, mặc dù hắn biết mình cùng với A Công không có bất cứ quan hệ huyết thống gì, nhưng loại thân tình này lại vượt qua hết thảy.
- A Công…
Tô Minh thì thào.
- Còn không mau lại đây.
A Công ha ha cười.
Tô Minh vâng theo lời đi tới trước mặt A Công, khoanh chân ngồi xuống hít một hơi sâu, chậm rãi vận chuyển khí huyết trong cơ thể, dần dần trên thân thể của hắn xuất hiện sáu sợi máu, sáu sợi máu này đồng thời tản mát ra hồng mang, có thể mơ hồ thấy được hư ảnh của sợi máu thứ bảy, dần dần ngưng tụ ra.
Sợi máu thứ bảy này, trong vòng một tháng qua Tô Minh không thể nào ngưng tụ ra được, thậm chí ngay cả hư ảnh cũng không thấy xuất hiện, việc này có quan hệ cực lớn với tổn thương ngầm trong cơ thể của hắn, nhưng giờ phút này tổn thương ngầm của hắn đã được A Công chữa khỏi, vận chuyết khí huyết hết sức tự nhiên, vì vậy mà thành công ngưng tụ ra sợi máu thứ bảy này.
- Ngươi đã đạt được truyền thừa từ man tượng, biết được man sĩ của Man Tộc ta, muốn đạt tới Ngưng Huyết tầng ba cần ngưng tụ ra mười sợi máu, Ngưng Huyết tầng bốn cần hai mươi năm sợi máu, Ngưng Huyết tầng năm cần năm mươi ba sợi máu, từ đó về sau cần ngưng tụ ngày càng nhiều… Cho đến khi đạt tới Ngưng Huyết tầng mười một, số lượng sợi máu là bảy trăm tám mươi mốt sợi.
- Nhưng ngươi không biết, số lượng sợi máu này cũng không phải đều cố định như thế với mỗi người, hầu hết man sĩ là như vậy, nhưng vẫn có một số người, bọn họ có thể đem số lượng sợi máu lần nữa đề cao, sợi máu càng nhiều thì cơ hội để đạt tới Khai Trần kỳ càng lớn!
- Từ xưa đến nay, theo như A Công biết, phàm là man sĩ có thể đạt tới Khai Trần kỳ, thì hầu như không có ai ở Ngưng Huyết kỳ có ít hơn chín trăm sợi máu! Ví như Man Công của bộ lạc Phong Quyến, ta cùng với hắn quen biết nhiều năm, biết số sợi máu của hắn năm đó có đến chín trăm mười bảy sợi!
- A Công nghe nói qua, ở một vài bộ lạc quy mô tầm trung, hoặc là trong một vài bộ lạc lớn, còn có người ở Ngưng Huyết kỳ vượt qua chín trăm ba mươi sợi máu.
- Đây chính là Ngưng Huyết kỳ của Man Tộc ta… Trong lịch sử của Man Tộc từng có một số người, đem sợi máu ở Ngưng Huyết kỳ khai phá đến chín trăm chín mươi chín sợi, những người này hầu hết đều trở thành người có thanh danh hiển hách.
- Thậm chí trong truyền thuyết, nếu có thể đạt tới một ngàn sợi, thì biểu thị Ngưng Huyết kỳ hoàn toàn viên mãn, chẳng qua cảnh giới viên mãn như vậy, ngoại trừ vạn cổ năm tháng trước kia vào thời đại Tiền Man, hiện giờ cực kỳ hiếm thấy, hoặc căn bản là không còn nữa, cụ thể thế nào A Công học thức nông cạn, cũng không rõ lắm.
Thanh âm của A Công tựa như mang theo lực lượng kỳ dị nào đó, trong lúc Tô Minh vận chuyển huyết khí trong cơ thể thì luôn quanh quẩn trong đầu của hắn.
- Sau Ngưng Huyết kỳ chính là Khai Trần kỳ, cái gọi là khai trần, chính là ngưng tụ tất cả sợi máu của bản thân, chuyển thành man huyết tinh thuần, ở trên người của mình, tự tay vẽ lên man văn thuộc về bản thân… Man văn này chính là suy nghĩ trong lòng, là ý niệm của bản thân… A Công rất chờ mong cùng tò mò, nếu một ngày ngươi thật sự có thể trở thành cường giả Khai Trần kỳ, man văn ngươi vẽ thuộc về mình, sẽ có hình dạng ra sao.