Thân thể Tô Minh khoanh chân bốn mươi năm lần đầu tiên mở mắt ra, đây là hắn mở mắt lần thứ hai sau khi xông qua mười tám trận trước. Dù là cuộc họp giữa các trưởng lão thì chỉ có ảnh thân Tô Minh đi, dù Điền Hà vũ nhục rất nhiều nhưng hắn chẳng hề mở mắt, dù tất cả đạo ảnh bị đập vỡ hắn cũng không mở mắt ra.
Chỉ có giờ phút này, đôi mắt nhiều năm qua nhắm chặt nay hé mở, lộ ra tia sáng âm u. Khi Tô Minh mở mắt ra, ánh mắt va chạm với Điền Hà, gã chợt biến sắc, tinh thần như có sét đánh, đầu óc ù vang. Không biết sao tim Điền Hà ngừng đập, cảm giác nguy hiểm sinh tử khó tả bao phủ lòng gã. Nguy hiểm xuất hiện rất đột ngột, Điền Hà không kịp phản ứng. Tô Minh đứng lên, kiếm to đã chém tới đỉnh đầu chỉ cách bảy tấc, nhưng bị lực lượng vô hình ngăn cản khó thể chém xuống.
Điền Hà đã đạt tới nhị trọng Đạo Thần đỉnh phong, kinh nghiệm chiến trận cực kỳ phong phú, lập tức quát to:
- Bạo!
Điền Hà cất bước lao về phía Tô Minh.
Tiếng nổ ngập trời vang lên, kiếm to vỡ tan, hóa thành vài mảnh bao phủ Tô Minh. Cùng lúc đó, Điền Hà xông vào hư vô vặn vẹo do mảnh vỡ hình thành, nhưng chợt có tiếng hét vang lên. Điền Hà bắn ngược ra, lùi trăm trượng, hộc ngụm máu, vẻ mặt không thể tin.
Trong ánh mắt của Điền Hà, mảnh kiếm to vỡ thành hư vô vặn vẹo vào giây phút này như thời gian đứng lại. Tất cả bềnh bồng không nhúc nhích. Tô Minh đứng bên trong, biểu tình bình tĩnh từng bước một đi ra, hắn đứng đó, dưới thân không có cái bóng. Khí thế làm Điền Hà kinh sợ nhanh chóng ngưng tụ trên người Tô Minh.
Tô Minh nhìn thân thể của mình, mỉm cười nói:
- Phải cảm ơn ngươi, chính nhờ ngươi xuất hiện trợ giúp ta dung hợp bảy ảnh thân, ngưng tụ ra đạo ảnh thuộc về ta. Cảm giác dung hợp đạo ảnh không tệ.
Tô Minh bước ra một bước, trong khoảnh khắc xuất hiện trước mặt Điền Hà, tay phải tùy ý vung. Điền Hà biến sắc, giơ hai tay ấn pháp quyết, sau lưng lấp lánh vô số kiếm quang, hóa thành một triệu thanh bắn về phía Tô Minh.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Tài mọn, không biết tự lượng sức. Đây là kiếp của ngươi, ngươi… Không vượt qua được!
Tô Minh lặp lại lời trước kia Điền Hà đã nói, đối mặt một triệu kiếm quang ập đến, hắn chỉ vung tay phải. Thiên địa chấn động, những kiếm quang khựng giữa chừng không trung, như bị đông lại. Tay phải Tô Minh ấn vào ngực Điền Hà vẻ mặt hoảng sợ muốn thụt lùi.
Khi bàn tay Tô Minh đến gần, ngoài người Điền Hà xuất hiện hơn ngàn tầng sáng chồng lên nhau, nhưng tay hắn xuyên qua, tầng tầng tan vỡ, giây lát đã nát hết. Tay Tô Minh đụng vào ngực Điền Hà.
Tiếng nổ vang lên, Điền Hà hét thảm thiết, thân thể như diều đứt dây văng ra xa mấy trăm trượng. Ngực Điền Hà chớp lóe ánh sáng ngưng tụ ra một khối linh thạch tan vỡ. Linh thạch nát như bột phấn thay thế chịu một kích vừa rồi cho gã. Mặt Điền Hà tràn ngập khó tin, gã rất khó chấp nhận sự thật này, tam hoàng tử lúc trước bị gã ngược sát, khi dễ giờ trở nên cường đại khiến gã khó tin. Tình hình biến đổi quá nhanh, trái ngược quá lớn, Điền Hà hoảng hốt như đang nằm mơ. Nhưng linh thạch bảo mệnh vỡ nát nhắc nhở Điền Hà, gã hít vào một hơi khí lạnh, không thể che giấu hoảng sợ trong mắt.
- Tu vi… Tu vi của ngươi là gì?
- Tu vi của ta…
Tô Minh biểu tình bình thản, khép mờ mắt, khi mở ra thì tóc không gió tự bay, quần áo bay phần phật, khí thế cực kỳ nhanh bùng phát, làm Điền Hà nghẹt thở. Đó không phải là nhất trọng hay nhị trọng Đạo Thần, đó là tam trọng Đạo Thần, Đạo Linh!
Nguyên thiên ngoại thiên tầng năm vào giây phút này chấn động, trên bầu trời cuồn cuộn, tiếng nổ tràn ngập, mười ba ngọn núi rung rinh. Dường như Tô Minh vào giờ phút này là mặt trời chói sáng nhất thiên ngoại thiên tầng năm. Khí thế, tu vi của Tô Minh phát tán, như động lại mọi quy tắc thiên ngoại thiên tầng năm vận chuyển, bên trong quy tắc còn có một tia lực lượng năm tháng đảo ngược.
Hình ảnh này chẳng những làm Điền Hà biến sắc, bao gồm đám người trong thiên ngoại thiên tầng bảy con ngươi cũng co rút. Hứa Trung Phàm bật cười, Cổ Thái đại trưởng lão cong lên khóe môi.
Sâm Mộc Đại Đạo Tôn đứng đối diện bọn họ vẫn khoanh chân ngồi nhưng biểu tình cực kỳ khó xem, đặc biệt là trong mắt có tia giật mình. Sâm Mộc Đại Đạo Tôn giật mình là không ngờ tu vi của Tô Minh là tam trọng Đạo Thần, có vẻ như mới đột phá không lâu, chưa ổn định. Hoặc nên nói đây không phải đột phá mà là đạo ảnh ngưng tụ cưỡng ép thúc đẩy lên tới chuẩn Đạo Linh.
Tô Minh còn cần độ một lần Đạo Thần tống thiên chi âm mới thật sự đạt đến Đạo Linh hòa hợp với thiên địa chi linh làm một. Nhưng mặc kệ thế nào, giờ đây Tô Minh bùng phát ra tu vi cường đại đến mức Điền Hà không thể chống cự.
Điều làm Sâm Mộc Đại Đạo Tôn con ngươi co rút là trong thiên ngoại thiên tầng năm, tu vi của Tô Minh khuếch tán có dấu hiệu thời gian yên lặng và nghịch chuyển, gã không để ý thời gian đứng lại nhưng chú ý lực lượng năm tháng đảo ngược.
Sâm Mộc Đại Đạo Tôn đã như vậy thì càng đừng nói tới Điền Hà đối mặt Tô Minh, khi tu vi của hắn hoàn toàn lộ ra thì gã đã bị hoảng sợ, rung động. Điền Hà không thể ngờ việc giết chóc trông rất đơn giản xuất hiện tình thế lật ngược làm người ta khó thể chấp nhận. Vốn nên là cường giả Điền Hà hưng phấn giết tam hoàng tử, thành tựu khí vận của mình, chuyện vốn nên là như vậy mới đúng, nhưng… Nhưng sao lại trở nên như thế này?
Người nên bị Điền Hà giết trở thành sự tồn tại vượt qua gã. Điền Hà từ cường giả biến thành kẻ yếu, tình hình này làm gã cảm thấy lời nói lúc trước, hưng phấn, cuồng vọng thành trò cười ấu trĩ vô cùng. Điền Hà cho rằng mình cường đại có thể giết người đó, kiêu ngạo huênh hoang trước mặt cường giả Đạo Linh!
Mọi thứ hóa thành lạnh lẽo, Điền Hà vẻ mặt điên cuồng, rít gào nhanh chóng thụt lùi, hai tay giơ lên vỗ mạnh vào trán. Người Điền Hà nổi gân xanh, thân thể xuất hiện từng khe nứt. Điền Hà khàn khàn gào thét:
- Bản mệnh đạo kiếm!
Thân thể Điền Hà phát ra tiếng nổ, từng thanh kiếm màu máu rít gào bay ra khỏi khe hở thân thể của gã, ngưng tụ thành thanh kiếm to trước mặt gã, dấy lên biển máu ngập trời lao về phía Tô Minh.
Điền Hà liều mạng.
Mắt Tô Minh lộ ra châm chọc nói lời lúc trước Điền Hà từng nói:
- Thuật pháp không tệ, đáng tiếc… Quá yếu!
Tô Minh dứt lời, giơ tay phải chỉ trên bầu trời.
- Đông, thiên chi ảnh!
Lúc trước đạo ảnh của Tô Minh từng thi triển nhưng bị Điền Hà trào phúng, hôm nay hắn thực hiện thì mặt gã trắng bệch.
Cả bầu trời biến thành màu đen, màn trời như nứt vờ ra rừng mảnh, có vô số bông tuyết rơi xuống, màu tuyết không phải trắng mà là sắc bóng đêm. Tuyết đen rơi trong thiên ngoại thiên tầng năm, tay phải Tô Minh hạ xuống chỉ vào Điền Hà.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Đây là kiếp mùa đông ta cho ngươi!
Tất cả tuyết đen tràn ngập trong thiên ngoại thiên tầng năm chợt ngừng lại, rít gào sắc nhọn lao về phía Điền Hà. Trông như đông, thiên chi ảnh buông xuống muốn đồng hóa Điền Hà thành một phần trời đêm.
Điền Hà phát ra tiếng hét thê lương:
- Lão tổ cứu ta với!
Huyết kiếm trước mặt Điền Hà tăng nhanh tốc độ, tỏa ra huyết quang ngập trời kéo theo huyết hải sau lưng gã gầm rống. Tay trái Điền Hà ấn pháp quyết vỗ vào ngực, phun ra búng máu, mười ba ngọn núi xung quanh chấn động xuất hiện mười ba thanh huyết kiếm nghênh đón tuyết đen ập đến. Điền Hà cầm huyết kiếm đâm vào Tô Minh. Khi Điền Hà đâm tới. Mười ba thanh huyết kiếm dung nhập vào kiếm trong tay gã, tu vi nhị trọng Đạo Thần đỉnh phong bùng phát đến đỉnh điểm làm gã càng lúc càng nhanh.
Nhưng huyết hải sau lưng Điền Hà bị tuyết đen phủ trùm, đóng băng, thân thể bị bão tuyết đen tràn ngập, tiếng hét thê lương dần biến mất trong gió tuyết nức nở.
Tô Minh biểu tình như thường, không nhúc nhích nhìn Điền Hà đến gần, mãi khi mũi kiếm tới gần trán bảy tấc, người gã khựng lại, trợn to mắt thẫn thờ nhìn hắn. Người Điền Hà kêu răng rắc, bị tuyết đen phủ lên toàn thân cho đến khi đôi mắt trống rỗng cùng bị che lấp, thân thể gã hòa vào bóng tối.
Biểu tình Tô Minh lạnh nhạt đứng giữa không trung, ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên thấu thiên ngoại thiên tầng năm nhìn thiên ngoại thiên tầng bảy, chắp tay cúi đầu.
- Không phá thì không xây được, đa tạ tông lão chỉ điểm.