- Đệ Cửu Tông.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn ba Đạo Chủ tam nguyên kia, chậm rãi nói.
Bốn Đạo Chủ tam nguyên này vừa nghe, từng người không nói thêm nữa, biết được Mạnh Hạo không phải ở tông môn của mình, bọn họ không có hứng thú, trong Thương Mang này, tuy rằng tồn tại chuyện xấu xa trong tông môn, thậm chí nội đấu cũng xảy ra nhưng không có đến trình độ giúp đỡ hay hại nhau, không người nào muốn trong thí luyện, làm ra chuyện tự tổn thương mình.
Bốn người không để ý đến Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng không nhìn về phía họ, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đến nơi bốn người, bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, nhìn chằm chằm bước bên ngoài trước mặt.
Bốn người này khoanh chân ngồi ở nơi này, hiển nhiên không phải không có nguyên nhân, còn nguyên nhân Mạnh Hạo biết rõ trong lòng.
- Đạo Chủ tam nguyên cũng dám bước ra bước này?
Mạnh Hạo suy nghĩ, hắn nhớ lúc trước mấy người từng nói kiếp thứ ba, theo đó phán đoán, Mạnh Hạo đại khái cũng biết được tự mình mỗi ba năm đi ra, gặp được giới hạn, chính là kiếp những người này nói.
- Kiếp thứ nhất là gấp mười, kiếp thứ hai là hai mươi lần, kiếp thứ ba là năm mươi lần, như vậy kiếp thứ tư trước mắt này chẳng lẽ là gấp trăm lần sao.
Mạnh Hạo trầm ngâm, bốn người cách đó không xa, một Đạo Cảnh hỏi Mạnh Hạo trước lúc này mở mắt ra.
- Kiếp thứ tư này là uy lực gấp trăm lần, tiểu hữu tốt nhất thận trọng một chút, tuy rằng không biết lúc trước ngươi đi đến thế nào, nhưng mà nơi này… Không có tu vi Đạo Tôn tứ nguyên, bước chân vào là cửu tử nhất sinh.
Mạnh Hạo nghe vậy xoay người, cúi đầu với người lên tiếng nhắc nhở mình, hắn hít sâu, âm thầm phán đoán, cặp mắt hắn lóe lên, khiến bốn Đạo Chủ tam nguyên giật mình, bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo bước ra một bước!
- Hắn là tìm chết!
Bốn người sửng sốt, trong đầu đồng thời nổi lên câu nói này, bọn họ thấy được khi bước chân Mạnh Hạo rơi xuống, thân thể ầm một tiếng.
Cặp chân hắn trực tiếp tan vỡ, nửa người hắn vỡ nát, hai cánh tay trở thành sương máu, thân thể trong chớp mắt trực tiếp bị uy lực gấp trăm lần kia tiêu trừ đi!
Trong sương máu nơi đó, chỉ còn lại một đầu sọ, lúc này cũng đang vỡ vụn, chỉ là… Trừ bỏ bên ngoài đầu, trong sương máu bất ngờ tồn tại một trăm lẻ tám ngọn Hồn Đăng, lúc này còn ba ngọn đèn còn cháy, còn lại tuy rằng tắt nhưng toàn bộ tản ra ánh sáng kỳ dị.
Còn Mạnh Hạo nơi này, chỉ còn lại đầu, phát ra tiếng động gầm nhẹ, nổi lên gân xanh, tất cả Hồn Đăng trong cơ thể hắn toàn bộ chấn động, ba ngọn Hồn Đăng đang cháy ngay lập tức tắt một ngọn!
Sau khi ngọn đăng tắt, sương mù tản ra của Mạnh Hạo giống như nghịch chuyển, lúc này ngưng tụ lần nữa, tạo thành thân thể Mạnh Hạo, thân thể này tuy rách nát nhưng lại khiến Mạnh Hạo bảo toàn một hơi thở, sau khi phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Dưới uy lực gấp trăm lần, thân thể hắn run lên, vùng vẫy khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, vận chuyển bùng phát sinh cơ cùng tu vi sau khi Hồn Đăng trong cơ thể tắt, toàn lực kiên trì cùng chống cự.
- Không có khả năng!
Bốn Đạo Chủ tam nguyên bên ngoài đứng lên toàn bộ, thần sắc lộ ra rung động không thể tin, bốn người hô hấp dồn dập, con ngươi đều sắp trừng ra ngoài.
- Hắn… Hắn không ngờ chịu được!
- Đây là kiếp chỉ có Đạo Tôn tứ nguyên mới có thể bước chân vào, cho dù là chúng ta cũng không dám bước ra bước này!
- Ta nhớ rõ ba mươi năm trước, Viêm Hỏa Đạo Chủ tam nguyên của Đệ Thất Tông, khi hắn đang đi ra, trong nháy mắt tan xương nát thịt…
Trong óc bốn người ù lên, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo nơi này, toàn bộ hít sâu.
- Chư vị, vừa rồi chúng ta thấy được trong cơ thể này có một trăm lẻ tám ngọn Hồn Đăng, có phải ảo giác hay không?
Hồi lâu sau, một người trong đó bỗng nhiên lẩm bẩm.
Lời hắn vừa nói ra, ba người kia hít sâu lần nữa, bọn họ chỉ chú ý Mạnh Hạo thành công đi ra bước này, bỏ quên Hồn Đăng của Mạnh Hạo, lúc này nhớ lại, nhìn lẫn nhau đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.
- Trong tông môn khi nào có một yêu nghiệt như vậy?
- Ta chú ý Hồn Đăng của hắn chỉ còn hai ngọn còn cháy, nếu như… Hai ngọn cuối cùng kia cũng tắt, người này sẽ đạt tới trình độ nào đây?
Sau một lúc lâu, bốn người hít sâu, trong mắt càng thêm rung động.
Mấy ngày sau, trong ánh mắt phức tạp của bốn người, Mạnh Hạo chậm rãi mở mắt ra, hắn hít sâu, khó khăn đứng lên, hô hấp dồn dập, động tác đứng dậy này làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó khăn, sau khi đứng vững vàng, hắn không quay đầu nhìn bốn Đạo Chủ tam nguyên kia mà cắn răng từng bước nhỏ, từng bước nhỏ dịch chuyển về phía trước.
Dần dần càng đi càng xa, cho đến khí biến mất trong mắt của bốn Đạo Chủ tam nguyên kia, bốn người lần nữa rơi vào an tĩnh, bốn Đạo Chủ tam nguyên này từng người trầm mặc, đáy lòng đồng thời cảm khái cũng có phức tạp.
Kiếp kia bọn họ không vượt qua được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo đi càng ngày càng xa.
- Vẫn còn dư lại hai ngọn, hai ngọn cuối cùng…
Trước mắt Mạnh Hạo mơ hồ, hắn hít sâu, bình tĩnh một lát, lần nữa đi về phía trước, lộ trình lần này, hắn hao phí thời gian.
- Sau khi hai ngọn lửa tắt, ta có thể bước chân vào Đạo Cảnh!
- Tại bước chân vào Đạo Cảnh, có thể ngưng tụ bổn nguyên, mượn lực lượng ngưng tụ có thể mở ra đệ cửu cấm!
- Khi đó cũng chính là lúc nghiệm chứng suy đoán của ta!
Mạnh Hạo hít sâu, đáy lòng hắn luôn có phán đoán thế từ năm trước trên Thương Mang Thai, chín cấm trở thành chín ất ký.
Hắn mơ hồ có cảm giác phân thân của chính mình, kiếp này dường như tối đa chỉ có thể hoàn thành một ấn ký, không thể đều hoàn thành chín ấn ký, do đó ngưng tụ đệ cửu cấm.
Bởi vì Phong Thiên Cấm này, uy lực quá lớn, cũng quá mức vô biên, hoặc là nói, cái này căn bản không phải cấm pháp có thể xuất hiện ở tinh không mênh mông.
Mạnh Hạo hít sâu, yên lặng đi về phía trước, thời gian vụt qua, lại là ba năm, chỉ là lần này, Mạnh Hạo không đi đến địa phương kiếp thứ năm, bước chân hắn chậm hơn nhiều, cho đến lúc này mới có thể đi lại bình thường, nhưng mỗi một đoạn thời gian, hắn nhất định phải nghỉ ngơi mới được.
Cho đến năm thứ năm, Mạnh Hạo mới có thể chạy nhanh trong phạm vi nhỏ, cũng chính là đúng lúc này, hắn rốt cuộc thấy được nơi có kiếp thứ năm.
Bởi vì ở nơi này, hắn lần nữa thấy được tu sĩ.
Có hai người khoanh chân ngồi ở phía trước, có chút cách nhau, đó có thể thấy được tu vi hai người đều là Đạo Tôn tứ nguyên, thậm chí nam nhân trung niên mặc trường bào đen đã đạt tới Đạo Tôn tứ nguyên đỉnh phong, sắp gần đến Đạo Tôn ngũ nguyên.
Sự xuất hiện của Mạnh Hạo cũng dẫn đến sự chú ý của hai người này, một ngươi trong đó khi nhìn thấy Mạnh Hạo, trong mắt lóe sáng vui mừng, ánh mắt bất thiện.
- Rốt cuộc chờ đến một Cổ Cảnh… Cổ Cảnh cư nhiên có thể đi qua kiếp thứ tư, không tầm thường…
Nam nhân trung niên chần chờ, hắn biết rõ Cổ Cảnh có thể đi đến đây, dù có bất kỳ địa vị nào trong tông môn cũng cực kỳ bất phàm, thậm chí có mầm mống Chí Tôn.
Cái này không khỏi làm hắn chần chờ một chút.
Chần chờ như vậy, Mạnh Hạo bỗng nhiên từ từ chạy nhanh, nhanh chóng đến gần giới hạn nơi này.
Nhưng rất nhanh, nam nhân trung niên chần chờ cùng Đạo Chủ tam nguyên Đạo Tôn tứ nguyên khác nhìn nhau, hắn thấy được quyết đoán trong mắt đối phương, lập tức cắn răng, không lo lắng những chuyện khác, mắt lạnh nhìn về phía Mạnh Hạo.
Cũng chính vào lúc này, Mạnh Hạo đi đến điểm giới hạn, khoảng cách với kiếp thứ năm chỉ kém một bước.
Nam nhân trung niên với ánh mắt bất thiện kia không gấp, hắn không tỉ mỉ cùng can đảm như Mạnh Hạo bước ra, trừ phi thực lực bản thân cường hãn, nếu không, người nào tới đảm nhận nơi này đều cần nghỉ ngơi một chút, sau cân nhắc mới chọn.
- Tiểu bối, lão phu chuẩn bị tiến hành một giao dịch với ngươi…
Nam nhân trung niên cười lạnh, nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói.
- Ngươi yên tâm, cùng hai người ta giao dịch, đối với ngươi không có ngụy hại, ngược lại còn thu được chỗ tốt. Một Đạo Chủ tam nguyên Đạo Tôn tứ nguyên khác cũng chậm chậm nói.
Hắn không thèm để ý vị trí Mạnh Hạo, bởi vì phán đoán của hắn giống với đồng bạn, không có mấy người có thể ở nơi này, không chút nghĩ ngợi mà bước ra bước kia.
Nhưng ngay khi hai người nói xong, Mạnh Hạo căn bản nhìn cũng không nhìn, không để ý hai người này, trong mắt hắn lóe sáng kỳ dị, trực tiếp đi về phía trước!
- Dừng!!
- Ngươi muốn tìm chết à!!
Cảnh tượng này khiến hai Đạo Chủ tam nguyên kia thất kinh, lập tức đứng dậy, hô hấp dồn dập, tiếng hô truyền ra, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh.
Uy lực nơi này không phải gấp trăm lần mà… Trực tiếp đạt tới một trăm năm mươi lần!
Trong tiếng nổ vang, thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt tan vỡ, lần này đầu cũng không thể hoàn chỉnh, khoảnh khắc liền trở thành một vùng sương máu, thấy được sắc mặt hai Đạo Chủ tam nguyên kia đều âm trầm, bọn họ đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã chờ đến, nhưng lại không nghĩ rằng đây là người ngu ngốc.
- Tiểu tử này đầu có bệnh, vội vàng như vậy, chết chưa hết tội!
- Hắn chết thì chết nhưng lại liên lụy chúng ta mất đi cơ hội, chết tiệt!
Hai Đạo Chủ tam nguyên Đạo Tôn tứ nguyên cắn răng gầm nhẹ, bỗng nhiên bọn họ sửng sốt một chút.
Bọn họ phát hiện, sương đỏ tươi của Mạnh Hạo này không giống với nhưng người tử vong khác trong trí nhớ của bọn họ. Sương mà máu này không ngờ không tiêu tan, mơ hồ bọn họ thấy được trong hư vô, dường như có một hình dáng hình người.
Nhìn kỹ, hình dáng hợp thành này rõ ràng là… Một ngọn Hồn Đăng, tổng cộng một trăm lẻ tám ngọn đèn, giờ này trừ bỏ chỉ còn hai ngọn còn đang đốt, những ngọn khác toàn bộ tắt.
- Đây là…
Hai Đạo Chủ tam nguyên bên ngoài ngẩn ra.
Đúng lúc này, hai ngọn Hồn Đăng kia đột nhiên tắt một ngọn, khi tắt đi, sương đỏ bốn phía dường như có một luồng linh động cùng sinh cơ dưới uy lực một trăm năm mươi lần, bắt đầu cuồn cuộn co rút cùng ngưng tụ!
Dường như đang toàn lực thu nạp một lực lượng khiến cho những sương máu này ngưng tụ, dường như lần nữa muốn tạo ra khối thân thể!
Nhưng rất nhanh, uy lực kia quá lớn, lực lượng tắt một ngọn Hồn Đăng không thể đạt được, đúng lúc này… Đột nhiên ngọn Hồn Đăng cháy cuối cùng kia, lúc này lay động kịch liệt, hai Đạo Chủ tam nguyên Đạo Tôn tứ nguyên cảm thấy khó tin, một Hồn Đăng cuối cùng này…
Trong nháy mắt tắt!
Khoảnh khắc tắt đi, cả thiên địa dường như yên tĩnh một chút, ngay sau đó, một lực long trời lở đất, làm hai Đạo Chủ tam nguyên Đạo Tôn tứ nguyên kia biến sắc, thân thể không ngừng lùi về sau, khí thế từ trong sương máu ngập trời!