Hai người một trước một sau, bay nhanh ở giữa không trung.
Mạnh Hạo mang theo mặt nạ huyết sắc, trong mắt hiện lên hàn mang, ngoài thân thể tơ của Vô Mục Tằm vờn quanh, phát ra tiếng động ong ong, chốc chốc lại thuấn di, đuổi theo Nhất Trần Tử phía trước.
Nhưng Nhất Trần Tử này tốc độ cũng không hề chậm, tu vi của gã là Nguyên Anh trung kỳ, một thân thần thông không tầm thường, tính cách lại còn tàn nhẫn, bản thân gã ở vùng đất Tây Mạc, cũng có thanh danh hiển hách.
Gã là tộc nhân của Long Thứu bộ, một lần cơ duyên tạo hóa, đã lấy được tà pháp nào đó. Vì tu luyện tà pháp đó, gã âm thầm tế sống tộc nhân tộc mình, dùng để nuôi nấng đồ đằng của bản thân, rồi lấy bí pháp kích phát. Sau khi việc này bại lộ, gã đầu tiên là tỏ ra cực kỳ áy náy, khi đạt được sự tha thứ của tộc nhân, gã lại âm thầm lại dùng phương pháp ác độc khác, đánh lén tộc công của Long Thứu bộ, cũng là cha ruột của gã!
Tiếp đó lại còn tàn nhẫn lãnh huyết, diệt sát mọi người trong bộ lạc mình, vô luận già trẻ, chém giết toàn bộ, tế sống toàn tộc, rốt cục khiến đồ đằng biến dị, đổi lấy tu vi Nguyên Anh kỳ.
Việc này phát sinh khoảng một giáp trước, lúc ấy đã oanh động hơn phân nửa Tây Mạc. Long Thứu bộ mặc dù chỉ là một bộ lạc nhỏ, nhưng loại việc nghịch tộc này, thật sự là nghe quá mức rợn người. Cũng bởi vậy, tiếng tăm Nhất Trần Tử, ở vùng đất Tây Mạc, lập tức nổi như cồn.
Từ đó, trong suốt thời gian một giáp về sau, gã đã xuất hiện ba lần ở vùng đất Tây Mạc, mỗi lần xuất hiện đều là giết hại một lượng lớn bộ lạc nhỏ. Cho đến một lần xuất hiện cuối cùng, giết chết một bộ lạc hạng trung, tu vi bước vào Nguyên Anh trung kỳ, sau đó thì biến mất vô ảnh.
- Chỉ có ở chỗ này đạt được đủ tiên thổ, ta mới có thể thông qua bí pháp, từ đó kích phát đồ đằng lực, sau đó triển khai một trăm ngàn huyết tế, liền có cơ hội bước vào cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ!
Nhất Trần Tử gào thét bay ở phía trước, tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp. Hơn nữa ở mỗi lần Mạnh Hạo vừa mới thuấn di, gã cũng lập tức thuấn di đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại cùng Mạnh Hạo giữ vững khoảng cách nhất định, khiến cho Mạnh Hạo không thể đuổi theo!
Ở bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, gương mặt thật lớn bành trướng, khi truy kích lúc nào cũng nổ vang, tràn ra lực lượng trùng kích, khiến cho sắc mặt Nhất Trần Tử kinh hãi, nhưng tốc độ không hề có tạm dừng, ngược lại càng nhanh hơn lên.
- Chết tiệt! Tốc độ người này làm sao lại nhanh như vậy chứ!
Nhất Trần Tử vừa bỏ chạy, vừa gầm nhẹ trong lòng. Gã đã thật lâu rồi không có triển khai toàn tốc như bây giờ.
- Nhưng mà muốn đuổi kịp ta, hắn còn chưa có tư cách!
Nhất Trần Tử hừ lạnh, tốc độ là thần thông mà gã kiêu ngạo nhất.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay phải lên, Phong Yêu đệ bát cấm chớp mắt xuất hiện, khiến cho thân thể Nhất Trần Tử trong phút chốc thế nhưng lại tạm dừng ở giữa không trung. Tạm dừng này, lập tức làm cho gã hồn phi phách tán, mặc dù nháy mắt liền khôi phục, nhưng lực lượng Vô Diện, Nhất Ngôn đến từ Mạnh Hạo đã hóa thành âm ba, khoảnh khắc mà đến.
Nổ vang, Nhất Trần Tử phun ra máu tươi, ngoài thân thể của gã có bốn năm cái vảy nhanh chóng xoay tròn. Những miếng vảy này đồng loạt nổ bung tan vỡ, khiến cho tốc độ gã lại bạo tăng, chạy thoát đi ra ngoài.
- Chết tiệt, đây là cái thần thông gì!!
Nhất Trần Tử sắc mặt tái nhợt. Cúi đầu liều lĩnh bay nhanh.
Thời gian trôi qua, đảo mắt chính là một ngày.
Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn Nhất Trần Tử ở phía trước tốc độ càng lúc càng nhanh, trong mắt sát cơ dần dần nồng đậm. Nhất Trần Tử này có tốc độ cực nhanh, có thể nói là tu sĩ nhanh nhất trong số những người Mạnh Hạo từng gặp. Nhất là người này lại am hiểu một loại độn thuật, thuật ấy có thể tan ra ở trong hư không, phối hợp với thuấn di mà triển khai. Khiến cho lực lượng thuấn di tăng lên không ít.
Giờ phút này mắt thấy khoảng cách đôi bên lại đang bị kéo dài ra, bên ngoài thân thể Mạnh Hạo huyết quang chớp động. Một cái Huyết Băng Thiểm, tốc độ lập tức bạo tăng, gần như hình thành tàn ảnh, nhanh chóng đuổi theo rồi tiếp tục triển khai thuấn di, cứ như thế thay nhau mà đến, cấp tốc kéo gần cự li.
Nhưng ngay khi khoảng cách với Nhất Trần Tử được kéo lại gần hơn, thì thân thể Nhất Trần Tử lại mạnh mẽ biến mất. Không phải là vô hình, mà là hóa thành một luồng khói nhẹ, tốc độ thế mà lại nháy mắt bùng nổ hơn gấp trăm lần, vừa đi chính là vô hạn.
Cùng với việc bùng nổ tốc độ, gã còn triển khai thuấn di, dẫn theo lực lượng thuấn di cũng bạo tăng.
- Lại là thuật ấy!
Mạnh Hạo trơ mắt nhìn đối phương lấy loại phương pháp này, trong khoảnh khắc lại kéo dãn khoảng cách, âm thầm kinh hãi. Đồng thời, sát cơ lại càng mạnh, thân thể huyết quang chớp động, Huyết Băng Thiểm cùng thuấn di lại luân phiên, khiến cho khoảng cách với Nhất Trần Tử, lại được kéo gần đến còn hơn ngàn trượng.
Sau đó, khoảnh khắc khi đối phương vừa muốn triển khai phương pháp chạy trốn, Mạnh Hạo nâng tay phải lên vỗ túi trữ vật một cái. Lập tức từng kiện pháp bảo bay ra, những pháp bảo này đều là sau khi Mạnh Hạo đi vào vùng đất Tây Mạc, trong chém giết Ngũ Độc đại bộ xâm phạm mà thu hoạch được. Cũng có không ít đồ, là từ chỗ thiếu tộc trưởng chủ của Kim Hống bộ có được.
Giờ phút này sau khi bị vung ra ngoài, những pháp bảo này hóa thành từng đạo pháp quang, chớp mắt một cái gào thét lao về phía trước.
- Bạo!
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn mang, khẽ quát một tiếng. Nhất thời hơn mười kiện pháp bảo này, một đám run run, ầm ầm nổ bung ta vỡ. Hơn mười kiện pháp bảo, giá trị không nhỏ, Mạnh Hạo cũng đau lòng, nhưng giờ phút này không phải là lúc nghĩ nhiều. Theo hơn mười kiện pháp bảo nổ bung, tiếng nổ vang lập tức ngập trời, một cỗ sóng gợn mạnh mẽ tản ra, vang ầm ầm quay cuồng lan ra bốn phía xung quanh.
Ngay tại một cái chớp mắt những pháp bảo kia nổ bung, sóng gợn quét ngang, Mạnh Hạo lấy ra Liên Hoa kiếm trận. Trận này dùng toàn bộ là kiếm gỗ tuế nguyệt, hóa thành cầu vồng mà đi.
Trùng kích khi những pháp bảo kia bạo tạc, nếu đẩy mạnh Mạnh Hạo, có thể làm cho tốc độ của hắn nháy mắt nhanh hơn. Tuy nói chỉ là trong một cái nháy mắt, nhưng dự tính cũng có thể trực tiếp vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng.
Chỉ là, cho dù như thế, muốn lưu lại Nhất Trần Tử này, vẫn còn chưa thể. Cho nên Mạnh Hạo không có mượn lực trùng kích này đến đẩy mạnh thân thể, mà là đẩy mạnh… Liên Hoa kiếm trận của hắn.
Trong kiếm trận, tất cả kiếm gỗ tuế nguyệt vốn đã có tốc độ cực nhanh, lúc này lại chịu thêm lực trùng kích lập tức bạo tăng, khoảng cách ngàn trượng, chỉ trong nháy mắt liền gào thét mà qua. Khi Nhất Trần Tử triển khai độn pháp, kiếm trận cũng đồng thời xuất hiện ở chung quanh gã, mạnh mẽ xoay tròn, lực lượng tuế nguyệt rầm rầm buông xuống.
Dưới lực lượng tuế nguyệt này, hư vô xuất hiện sóng gợn, nhưng làm cho Mạnh Hạo nhíu mày là, độn pháp của Nhất Trần Tử, lại cực kỳ quỷ dị, dù là Tuế Nguyệt kiếm trận, cũng không thể vây khốn gã. Gã hóa thành khói nhẹ, khoảnh khắc liền đi xa, nhưng ngay một cái chớp mắt khi đi xa, mộng ảo Phong Yêu đệ bát cấm, lại một lần nữa triển khai.
Khoảnh khắc bị tạm dừng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng khói nhẹ kia vẫn bay nhanh như trước, khi xuất hiện ở xa xa thì một lần nữa hóa thành thân ảnh Nhất Trần Tử.
Ở trong nháy mắt xuất hiện, Nhất Trần Tử phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt trực tiếp tái nhợt, thậm chí tóc trong khoảnh khắc đã trở thành màu trắng, thân thể rõ ràng đã già cả đi mấy lần. Trên mặt gã tràn đầy hoảng sợ, tâm thần mãnh liệt chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
- Lại là cái thần thông quỷ dị kia, còn có… Đây lại là cái pháp bảo gì vậy hả!!
Da đầu gã run lên, một sát mới vừa rồi, gã liền tổn thất gần ba trăm năm thọ nguyên, chuyện này với gã mà nói, đã là khủng bố đến cực hạn. Giờ phút này, gã gần như hồn phi phách tán, lại phun ra máu tươi, mạnh mẽ đi về phía trước.
- Chết tiệt, chết tiệt, không phải là nửa phần tiên thổ thôi sao, có cần phải thế không, có cần phải thế không!!
Nhất Trần Tử cắn răng, gào thét mà đi.
Trong mắt Mạnh Hạo tia bén nhọn lãnh lệ chợt lóe, nhíu mày.
- Uy lực của Liên Hoa kiếm trận tuy cường đại hơn so với khi ở bên ngoài, nhưng lại không bằng so với lúc ở trong hư vô, kém hơn phải đến tầm bảy thành.
- Hay là chỉ có khi ở trong hư vô, kiếm trận tuế nguyệt này mới có thể đạt đến trình độ nhất sát ngàn năm khủng bố?
Mạnh Hạo giống như đang suy nghĩ, mắt nhìn thấy Nhất Trần tử đang bay nhanh, lại đuổi theo.
Thời gian nhoáng lên một cái, lại là một ngày.
- Làm sao còn chưa tới, dựa theo tính toán của ta, phải là vào lúc này, ở địa điểm này mới đúng chứ!
Nhất Trần Tử có chút tiều tụy, nhất là sau khi gã phát hiện Mạnh Hạo đằng sau cư nhiên nuốt đan dược, thì lập tức có loại cảm giác cực kỳ phức tạp. Nhưng nguyên tắc của gã là cướp được vào tay rồi, thì cho dù chết cũng cũng sẽ không trả về. Giờ phút này gã cắn răng, thấy đối phương lại đuổi theo, lập tức lại triển khai độn pháp đi xa.
Đúng lúc này, trên bầu trời xa xăm có một đạo cầu vồng gào thét mà đến. Cầu vồng này không phải tu sĩ, mà là một khối đá lớn cỡ hơn ba trăm trượng, hòn đá này dựa theo quỹ tích nào đó, lấy tốc độ cực nhanh trong khoảnh khắc tới gần. Xem phương hướng, chắc là điểm tận cùng của mảnh đất ở phía xa xa này.
- Tới rồi!
Trong mắt Nhất Trần Tử lập tức lộ ra kinh hỉ, trong khi Mạnh Hạo còn hơi nghi hoặc, thân thể Nhất Trần Tử thế nhưng nhảy lên.
Mạnh Hạo lập tức nhìn thấy tay phải Nhất Trần Tử bấm niệm thần chú, không biết triển khai thuật pháp gì đó, nhưng lại làm cho hòn đá kia ở phía xa gào thét mà qua, mạnh mẽ một chút, cư nhiên thay đổi phương hướng, lao thẳng đến nơi đây.
- Gã có thể khống chế hòn đá nơi đây!
Hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại, mắt thấy Nhất Trần Tử lao thẳng đến hòn đá, hai mắt Mạnh Hạo lập tức hiển lộ tia sáng, thời khắc mấu chốt, hắn không chút do dự tay phải nâng lên chỉ về phía trước. Khoảnh khắc khi Nhất Trần Tử sắp bước lên trên hòn đá, Phong Yêu đệ bát cấm, bỗng nhiên triển khai.
Gần như ở khoảnh khắc Mạnh Hạo triển khai cấm thứ tám, toàn thân Nhất Trần Tử lập tức hóa thành khói nhẹ, mạnh mẽ bay nhanh. Gã thầm nghĩ trong lòng, bản thân đã sớm đoán được đối phương sẽ triển khai thần thông quỷ dị này, giờ phút này hóa thành khói nhẹ, khoảnh khắc liền xuất hiện ở trên hòn đá.
- Vị đạo hữu này, sau này còn gặp lại!
Nhất Trần Tử cười ha hả, tiếng cười vừa lên, sắc mặt gã liền lập tức đại biến. Gã phát hiện, hòn đá dưới chân, trong nháy mắt này thế nhưng lại… Dừng lại.
Cấm thứ tám của Mạnh Hạo, căn bản vốn cũng không phải là thi triển đối với Nhất Trần Tử, mục tiêu là hòn đá thật lớn kia.
Nháy mắt khi hòn đá dừng lại, tơ Vô Mục Tằm của Mạnh Hạo vậy mà đã vây khốn hòn đá này, nháy mắt khi hòn đá này khôi phục tốc độ, mạnh mẽ vọt tới trước, thì kéo theo Mạnh Hạo, lấy tốc độ vượt qua tất cả phía trước, lao thẳng đến hòn đá.
Tốc độ này cực nhanh, sát na đã giúp cho Mạnh Hạo xuất hiện ở trên hòn đá, tay phải nâng lên, một quyền rầm rầm mà đi. Nhất Trần Tử sắc mặt đại biến, cắn răng, lập tức đối kháng.
Trong tiếng nổ rền vang, Nhất Trần Tử phun ra máu tươi, thân thể bay ra sau, bay khỏi hòn đá, tơ của Vô Mục Tằm cũng theo đó buông ra.
Mạnh Hạo thuấn di một cái, biến mất khỏi hòn đá, khi xuất hiện lại thì đã ở tại bên người Nhất Trần Tử, tay phải nâng lên, đang muốn trực tiếp giết chết người này.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, toàn bộ bầu trời, trong nháy mắt đã trở thành màu xám, mặt đất cũng trong khoảnh khắc này, bị một mảnh sương mù màu xám, trực tiếp bao trùm, giống như đã trở thành một biển sương.
Khối đá đang nhanh chóng bay đi kia, trong giây lát ngừng ở giữa không trung, mà Mạnh Hạo cũng hoảng sợ phát hiện, thân thể của chính mình… Thế nhưng lại dừng ở giữa không trung không thể di động chút nào, Nhất Trần Tử cũng giống như vậy.
Giống như trên thế giới này, tất cả mọi vật, ở một khắc này, đều phải yên lặng.
Cùng lúc đó, trong hải vụ này, có một hàng bóng dáng, mang theo mờ mịt, khiêng từng khối Tiên Kiều thạch hư ảo, đang bước từng bước một đi tới trong hải vụ.
- Đạp Tiên Kiều hà kỳ trọng hiện thiên… Vấn quân hà nhật năng tương kiến…
Thanh âm u u, mang theo vẻ quỷ dị, quanh quẩn trong thế giới.