Nhìn hình ảnh do bột phấn mệnh giản hình thành trên mặt biển, hai mắt Hô Diên lão tổ lập tức lóe lên tinh mang, cảm thấy có chút quen mắt. Sau khi cẩn thận suy tư một lát, thì toàn thân lão tản ra sát khí âm lãnh.
- Là hắn…
- Đồ đằng Thánh Tổ của Kim Ô tộc năm đó, người có được yêu linh thứ hai. Năm đó ta muốn cướp yêu linh từ tay người này, nhưng lại bị nữ tử lai lịch quỷ dị kia ngăn cản, để cho người này chạy thoát.
Hô Diên lão tổ trầm mặc, nhưng rất nhanh, ánh mắt lão liền chớp động, sau khi đè xuống bi thương trong lòng, lão ý thức được chỗ bất thường.
- Trước khi Khánh nhi tử vong, tất cả bảo vật bảo mệnh ta từng cho nó, đều không tự động mở ra. Đây là thứ nhất.
- Thời gian phát sinh tử vong, rõ ràng là một ngày trước, mà không phải là thời điểm ta phát hiện ra. Là có người cố ý khiến cho ta phát hiện việc này muộn một chút.
- Hình tượng này rất rõ ràng, giống như là cố ý để cho Khánh nhi nhớ kĩ khuôn mặt này.
Hô Diên lão tổ trầm mặc một lát, tay phải nâng lên bấm niệm thần chú, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu, thân thể nhoáng lên một cái, khoảnh khắc biến mất.
Không bao lâu, lão hiện ra trên mặt biển nơi mà đám người Ngô lão bị Mạnh Hạo giết chết. Ở trong khu vực này, Hô Diên lão tổ cẩn thận xem xét một phen, ánh mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt.
- Ngô Hoài chết ở chỗ này, mấy người khác cũng chết ở đây… giết bọn họ, là một tu sĩ Nguyên Anh viên mãn, vả lại chiến lực không tầm thường.
- Nhưng Khánh nhi lại chết ở một vị trí khác.
Hô Diên lão tổ sống sót nhiều năm, đã trở thành cáo già, tâm trí không tầm thường, bằng không cũng không thể trở thành lão tổ trong bộ tộc, có được địa vị hiển hách. Đủ loại dấu vết để lại trước mắt này, khiến lão ngay lập tức đoán được một sự thật.
Lão rõ ràng hiểu được, tu sĩ Nguyên Anh viên mãn ở nơi này, chỉ giết chết những người khác, mà buông tha cho Hô Diên Khánh.
- Nhìn bộ dạng người giết đám Ngô Hoài ở đây là biết rõ mọi chuyện.
Tay phải Hô Diên lão tổ nâng lên, vung tay áo, hư vô bốn phía lập tức vặn vẹo, một lát sau, xuất hiện một hình ảnh hư ảo. Trong tấm hình, là cảnh tượng Mạnh Hạo đánh chết Ngô Hoài.
Cho dù hình ảnh này có chút mơ hồ, nhưng Hô Diên lão tổ vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Mạnh Hạo. Đồng thời, y cũng nhìn ra giữa Mạnh Hạo và thanh niên áo đen hiện ra ở chỗ Hô Diên Khánh có chút tương tự, cũng có chỗ bất đồng.
- Đánh chết Khánh nhi, không phải là vị đồ đằng Thánh Tổ của Kim Ô tộc năm đó.
Trong lòng Hô Diên lão tổ dĩ nhiên đã hiểu ra, lão xoay người, thần thức mạnh mẽ tản ra, lập tức tìm kiếm khắp bát phương trên Tử Hải này.
Nhưng lão tìm không thấy Mạnh Hạo dưới đáy biển, cũng tìm không thấy, cách nơi này hơn một năm lộ trình, tại phương bắc Tây Mạc, đang phát sinh một trận chém giết. Sau khi tìm trong phạm vi nhất định, Hô Diên lão tổ không hề tìm nữa, mà sắc mặt âm trầm bay về phía Mặc Thổ.
- Cứ cho là việc này không liên quan đến người gọi là Mạnh Hạo kia, hắn là bị người hãm hại. Nhưng người thần bí kia có thể hãm hại hắn, cũng nói ra giữa bọn họ có tồn tại liên hệ.
- Nếu không tìm thấy tên giết người chân chính, thì tìm được Mạnh Hạo, sau đó sưu hồn, thì cũng đương nhiên biết được kẻ giết người là ai, cũng giải quyết xong hết tất cả vấn đề!
- Mạnh Hạo này, không cần tìm nữa, lão phu tự có biện pháp, khiến hắn ngoan ngoãn tự mình hiện thân! Về phần sau khi sưu hồn, hắn sống hay chết, không quan hệ đến lão phu. Muốn trách… thì trách chính hắn xui xẻo!
Trong mắt Hô Diên lão tổ chợt lóe sát khí, phương pháp bức Mạnh Hạo hiện thân rất đơn giản, bức ép Kim Ô tộc là được rồi.
Hừ lạnh một tiếng, thân thể Hô Diên lão tổ nhoáng một cái, lao thẳng về phía Mặc Thổ.
Khi Hô Diên lão tổ rời đi, khu vực phía bắc Tây Mạc, tiếng nổ vang ngập trời. Trên mặt biển, gương mặt do Mạnh Hạo biến ra, không ngừng dâng lên, trong mắt lóe lên tinh mang, nhìn chằm chằm hài cốt giữa không trung.
Trong phút chốc, gương mặt Mạnh Hạo đã hoàn toàn dâng lên khỏi mặt biển, gương mặt mơ hồ. Một cột nước biển thật lớn, toàn là các gương mặt lớn nhỏ lập tức phóng lên cao, mặc cho hài cốt kia né tránh như thế nào, cũng không thể dịch chuyển ra ngoài, bị cột nước này bao phủ bên trong.
Trong tiếng nổ vang, toàn thân hài cốt này vang lên tiếng ken két, ánh sáng âm u trong mắt chớp động. Không biết nó triển khai phương pháp gì, chung quanh nó thế nhưng lại có tám phù văn lóng lánh, còn kết hợp với lực lượng kỳ dị kia, đối kháng với Tử Hải Mạnh Hạo. Khó khăn lắm mới ngăn cản được.
Cũng chỉ trong thời gian ba đến năm cái hô hấp, nước biển hạ xuống, toàn thân hài cốt kia chấn động, phun ra một ngụm khí tức sinh mạng thật lớn, thân thể suy bại, một chân đã trở thành tro bụi. Trên mặt nó mang theo biểu tình dữ tợn, xoay người, nhoáng một cái, tốc độ nhanh hơn, vội vã mà đi.
Ý thức Mạnh Hạo khóa chặt hài cốt này, giờ phút này, nếu bản tôn hắn ở đó, thì hài cốt này căn bản không có một chút hi vọng chạy trốn. Nhưng lúc này, chỉ là ý thức của hắn dung hợp với Tử Hải, trừ phi Mạnh Hạo mất đi ý thức, hoàn toàn hóa yêu, nếu không, chiến lực có thể hiện ra, còn chưa đủ để lưu cái hài cốt kia lại.
- Cho dù là chạy trốn, cũng phải khiến ngươi trả giá thật nhiều!
Trên mặt biển, gương mặt Mạnh Hạo lại hiện lên, hai mắt chợt lóe hàn quang, sau đó nhắm mắt, gương mặt nháy mắt biến mất. Cùng lúc đó, lại có từng giọt nước Tử Hải, đột ngột dâng lên từ trong biển rộng.
- Huyết Thao Thiên!
Thanh âm Mạnh Hạo mang theo một chút sát khí, khoảnh khắc vang lên, trên Tử Hải, nước biển dài hơn vạn trượng, nhanh chóng dâng lên, che trời phủ đất, lao về phía hài cốt.
Hai mắt hài cốt kia co rút lại, lập tức bấm niệm thần chú, ngoài thân thể một lần nữa xuất hiện phù văn, nhanh chóng xoay tròn, cùng đối kháng với nước biển đang tiến đến. Tiếng nổ rầm rầm vang vọng, hài cốt không ngừng lui về phía sau, không ngừng phun ra khí tức sinh mệnh. Cho đến khi tất cả nước biển đều tiêu tan, cả người nó dường như buông được tảng đá, khi nó đang muốn tiếp tục chạy trốn, đột nhiên, một cái nắm đấm thật lớn từ trong nước biển xông ra. Tốc độ của nắm đấm cực nhanh, lúc trước là ẩn nấp trong nước biển, khi tới gần liền đánh thẳng lên hài cốt này.
Tiếng động ken két lập tức truyền ra, hài cốt này rít lên một tiếng thảm thiết, thân thể rút lui, nhưng một chân khác cũng đã nổ tung tan thành tro. Bây giờ nó chỉ còn lại nửa người trên, bay nhanh về phía trước.
Nhưng tại nháy mắt nó lao về phía trước, ở đó, sóng biển ầm ầm dựng lên, vô số nước biển ngưng tụ ra một cái đầu thật lớn. Đầu này, chính là bộ dạng Mạnh Hạo, không chỉ là gương mặt, mà là một cái đầu hoàn chỉnh, lớn khoảng ngàn trượng, từ chỗ sâu trong đáy biển dâng lên, cản trở hài cốt đó tiến về phía trước.
- Đáng chết!
Hài cốt kia chấn động tâm thần, thân thể chợt tạm dừng, đột ngột xoay người thay đổi phương hướng, trong lòng nó đã tràn đầy khiếp sợ và kinh hoàng đối với Mạnh Hạo. Nó thế nào cũng không ngờ tới, bản thân đã chuẩn bị hai tầng, cũng không thể ngăn cản đối phương tới giết mình.
Thậm chí, giờ phút này, bản thể của đối phương còn không có tới, chỉ là ý thức dung hòa với Tử Hải, đã làm cho bản thân chật vật như vậy. Lúc này nhìn thấy, nó mới không thể tin nổi, đồng thời dâng lên sợ hãi mãnh liệt đối với Mạnh Hạo.
Nhưng không đợi nó triển khai thần thông, mặt biển đột nhiên quay cuồng, hai cánh tay thật lớn từ trong đáy biển sâu thẳm dâng lên, tạo ra vô tận sóng biển, khiến cho mặt biển hình thành lốc xoáy. Trong tiếng vang ngập trời, hai cánh tay nước biển kia, mang theo tốc độ cực hạn, sau khi nâng lên thì lao về phía hài cốt, như muốn vỗ tay.
Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, bàn tay to lớn tới tận mấy trăm trượng, nhấc lên gió cuộn, giống như phong ấn hư vô bốn phía, khiến cho hài cốt kia lập tức hồn bay phách lạc, một bóng ma tử vong lần đầu tiên mãnh liệt nảy sinh từ tận đáy lòng.
- Bức La chân linh!
Tại thời điểm nguy cơ này, hài cốt con dơi đó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít thê lương. Trong tiếng rít đó, mi tâm của nó lập tức xuất hiện một tia hắc quang.
Tia sáng này vừa xuất hiện, lập tức khiến bầu trời chấn động, khiến Tử Hải run rẩy, khiến toàn bộ thế giới này, trong một khắc đó, dường như lập tức trùng điệp. Một cỗ hơi thở và lực lượng không thuộc về thế giới này, trong phút chốc, từ mi tâm hài cốt con dơi đen đó bạo phát ra.
Khoảnh khắc lực lượng này xuất hiện, ngoài Nam Thiên Tinh, trong tinh không, một tòa tế đàn cực lớn, không biết đã xoay tròn quanh Nam Thiên Tinh bao nhiêu năm, là một tồn tại hùng mạnh nhất, thần bí nhất trong toàn bộ Nam Thiên Tinh…
Phong Tiên đài!
Giờ phút này, trên Phong Tiên đài, có khắc rất nhiều cái tên, trong lúc đó lóe lên, mơ hồ có một cỗ khí tức tang thương, đang chậm rãi thức tỉnh.
- Có chân linh ý, hiện thân ở Nam Thiên… vậy thì chân linh Thí Tiên kiếm, cũng theo đó mà xuất thế! Ta đến cùng có phải Ngụy Tiên hay không, dùng kiếm này đâm một cái là biết liền!
Thanh âm tang thương, chậm rãi quanh quẩn, ẩn chứa chấp nhất nào đó theo năm tháng.
Cùng lúc đó, ở vùng đất Tây Mạc, con dơi màu đen vẫn còn rít gào, hắc quang ở mi tâm nó chậm rãi lan tràn. Sau khi bao phủ hết cái đầu của nó thì hắc quang dường như trở nên cực kỳ suy yếu, không thể tiếp tục lan tràn nữa.
Đúng lúc này, trên mặt biển, hai cánh tay thật lớn kia rầm rầm mà đến, hai bàn tay khổng lồ trực tiếp vỗ một cái, kẹp con dơi màu đen ở giữa.
Tiếng nổ ngập trời, một cỗ lực phản chấn mãnh liệt chợt truyền ra. Hai cái bàn tay khổng lồ này lập tức sụp đổ, toàn bộ cánh tay cũng trong khoảnh khắc tan vỡ, khi chúng hóa thành nước biển rơi xuống, thì đầu Mạnh Hạo dường như cũng là thất khiếu chảy máu, trực tiếp tan thành nước biển.
Đồng dạng, hài cốt con dơi đen giữa không trung kia, cả người, ngoại trừ còn cái đầu đầy đủ, tất cả các vị trí khác đều dập nát, chia năm xẻ bảy. Duy chỉ có cái đầu phát ra hắc quang, giống như một ngôi sao băng, mang theo tiếng gào rú thê lương oán độc suy yếu, lao thẳng về phía xa, khoảnh khắc liền biến mất.
Nháy mắt khi nó biến mất, sóng lớn trên mặt biển tiêu tan, tất cả khôi phục như thường, Mạnh Hạo thu hồi ý thức dung nhập Tử Hải. Nơi bản tôn ngồi, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, sắc mặt có chút tái nhợt, phá bỏ trạng thái đệ thất mệnh, duy trì đệ nhất mệnh, mở hai mắt ra.
- Đáng tiếc, không thể hoàn toàn giết chết yêu vật kia. Nếu bản tôn ta ở nơi đó… Tuy nhiên nó đã bị thương nặng, muốn khôi phục lại, cần thời gian rất dài. Lần sau gặp được nó, nhất định phải chém chết!
Hai mắt hắn lộ ra tinh mang, chậm rãi ngẩng đầu lên.
- Cỗ lực lượng thời điểm cuối cùng mà nó thể hiện ra… Có chút quỷ dị.
Mạnh Hạo như thoáng suy nghĩ, cúi đầu nhìn về phía túi trữ vật. Vừa mới rồi, trong một cái chớp mắt đó, hắn rõ ràng cảm nhận được, trong bốn thanh Thí Tiên kiếm, có một thanh xuất hiện chấn động và khát vọng mãnh liệt.
- Có lẽ bí mật trên bốn thanh mộc kiếm này, có thể tìm được đáp án trên người con dơi màu đen kia.
Mạnh Hạo trầm ngâm, thân thể nhảy dựng lên, đang muốn xông ra khỏi mặt biển, bỗng nhiên hai mắt co rút lại. Tiếp đó, thân thể hắn lại trầm xuống, không chút do dự dung hợp ý thức với Tử Hải, làm cho bản thân giống như đang ẩn núp.
Cùng lúc đó, trên Tử Hải Tây Mạc, có một cỗ thần thức từ trên trời phủ xuống, mang theo khí tức tang thương, quét qua toàn bộ Tây Mạc, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Cũng may có Tử Hải ngăn cản, Mạnh Hạo lại dung hợp với Tử Hải, giấu thân thể ở trong đó, khiến cho thần thức này sau khi đảo qua cũng không phát hiện ra, mà đuổi thẳng tới phía con dơi màu đen bỏ chạy.
Thần thức dũng mãnh này, khiến Mạnh Hạo nghĩ tới tám vị tiên thấy được năm đó, ở ngoài Khư Kiều giới!
- Người đó đang tìm kiếm cái gì?
Hai mắt hắn chớp động, không có lập tức rời khỏi, mà là đợi vài ngày. Trong mấy ngày này, thần thức kia lại xuất hiện thêm ba lượt, tìm kiếm một vòng, cho đến khi lại trôi qua mấy ngày nữa, thì mới chính thức biến mất.
Đợi thêm vài ngày nữa, sau khi Mạnh Hạo xác định chắc chắn đối phương đã rời đi, hắn mới chạy ra khỏi mặt biển, đứng trên nước biển.
Mạnh Hạo cúi đầu nhìn túi trữ vật, hắn mơ hồ đoán được, có lẽ thứ mà thần thức từ trên trời phủ xuống kia tìm kiếm, chính là Thí Tiên kiếm!