- Chỉ đành chờ một tháng, nhưng mà trong một tháng này, ta phải tranh thủ làm cho tu vi của mình tiến thêm một bước.
Mạnh Hạo cẩn thận để gương đồng vào trong túi trữ vật, hắn biết công hiệu của gương đồng này tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được, nếu không bản thân tất khó bảo toàn được tấm gương này, sẽ bị họa diệt khẩu.
Cúi đầu nhìn thân thể, dơ bẩn đầy người, trước đó bởi vì kích động mà xem nhẹ những thứ dơ bẩn này, giờ phút này nỗi lòng của Mạnh Hạo bình tĩnh hơn không ít, đi ra chỗ sông nước ở bên cạnh động phủ, tẩy rửa những thứ dơ bẩn này.
Trở lại động phủ thì bầu trời đã tờ mờ sáng, Mạnh Hạo lấy ra Ngưng Khí quyển, cẩn thận xem hồi lâu.
- Đạt tới Ngưng Khí tầng hai, là có thể thi triển tiên thuật, tiếp đó là Ngưng Khí tầng năm, thì có thể học tập thuật pháp Phong Hành, đó là tiên pháp có thể khiến cho người ta gần như bay lên.
Mạnh Hạo nhắm mắt lại, tràn đầy chờ mong đối với việc phi hành khi đạt tới Ngưng Khí tầng năm, sau một hồi lâu chợt mở mắt ra, tay phải nhấc lên nắm hờ hướng lên.
Ở trong nháy mắt này, hắn lập tức cảm nhận được nhiệt độ trong động phủ nháy mắt cao hơn không ít, thậm chí còn có chút đốm hoa lửa xuất hiện trên tay phải hắn, đối với Mạnh Hạo còn giữ vững tâm tính phàm nhân mà nói, một màn này làm cho nội tâm của hắn lập tức kích động, nhưng sự biến hóa của tâm tình, lại khiến cho đốm hoa lửa đó tiêu tán.
Mạnh Hạo vội vàng định khí ngưng thần, rồi vận chuyển tu vi, nhưng cho đến buổi trưa, hắn thi triển mấy mươi lần cũng chỉ xuất hiện hoa lửa, khó có thể ngưng tụ, linh khí trong cơ thể cũng tán sạch sẽ theo đó.
- Hỏa Xà thuật này, thi triển ra có chút khó khăn.
Mạnh Hạo nhíu mày, nhưng tính cách hắn kiên nghị, giờ phút này không hề nổi giận, sau khi thổ nạp khôi phục rồi thử lại lần nữa.
Đêm khuya buông xuống, nắng sớm lại xuất hiện, liên tục hai ngày Mạnh Hạo đều đang thí nghiệm, nhưng lần lượt thất bại, làm cho thần sắc Mạnh Hạo mỏi mệt, linh khí trong cơ thể lần lượt tiêu tán, lần lượt thổ nạp, nhưng sự kiên định trong mắt hắn lại càng ngày càng đậm.
- Ta không tin, thi triển không ra Hỏa Xà thuật này!
Mạnh Hạo cắn răng một cái, nâng lên tay phải vỗ lên trên túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện miếng yêu đan kia.
Mạnh Hạo biết nếu nuốt miếng đan này, nếu gương này thực sự có chỗ huyền diệu, lại có đầy đủ linh thạch, như vậy chỉ còn thiếu thứ để phỏng theo.
- Không quản được nhiều như vậy, cùng lắm thì lại đi núi hoang tìm một yêu thú nữa.
Do dự một lát, Mạnh Hạo quyết đoán đặt yêu đan đó vào trong miệng, nhắm mắt thổ nạp, linh khí trong cơ thể ầm ầm bùng nổ, dũng mãnh tràn vào toàn thân Mạnh Hạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến sau giữa trưa, Mạnh Hạo mở hai mắt ra, trong mắt có tinh mang thoáng lóe qua, tuy tu vi trong cơ thể vẫn là Ngưng Khí tầng hai, nhưng đã tinh tiến hơn không ít.
- Phỏng chừng nếu có thể có thêm năm ba viên, chắc hẳn ta có thể đạt tới Ngưng Khí tầng ba.
Lòng Mạnh Hạo có tiếc nuối đồng thời cũng đã nhận ra tu vi càng hướng lên lại càng gian nan, nội tâm đối với chỗ huyền diệu của gương đồng, càng mong đợi hơn, nhấc lên tay phải, thoáng trảo về phía hư vô.
Dưới một trảo này, lập tức có không ít hoa lửa nháy mắt xuất hiện, ngưng tụ ở trong tay Mạnh Hạo, hóa thành một con hỏa xà chỉ dài cỡ ngón tay, phát ra nhiệt độ cao bức người, Mạnh Hạo phát hiện linh khí trong cơ thể trong nháy mắt này, bị hút đi gần như ba thành.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng trong mắt sáng ngời, khóe miệng lộ ra nụ cười, thân mình nhảy lao ra khỏi động phủ, tay phải vung lên, lập tức hỏa xà đó bay ra, rơi lên trên một cây đại thụ.
Phừng một tiếng, đại thụ đó nháy mắt bốc cháy lên, không bao lâu sau liền trở thành tro.
- Phải tìm một cơ hội thi triển một lần ở trước mặt Bàn Tử, làm cho gã hâm mộ đi.
Cơ thể và đầu óc của Mạnh Hạo ở một khắc này hào khí vạn trượng, cười dài lên.
Thời gian nhoáng lên, hơn nửa tháng đã qua, hơn nửa tháng nay Mạnh Hạo ngoại trừ đi núi hoang tìm kiếm yêu thú, thì là luyện tập Hỏa Xà thuật, trình độ dụng tâm của hắn thậm chí vượt qua cả đọc sách lúc trước, dần dần Hỏa Xà thuật càng thêm thuần thục, giảm bớt chút thời gian giai đoạn ngưng tụ linh khí trước khi thi triển, nhưng vẫn còn cần thời gian mấy hơi thở, mới có thể ngưng tụ ra được.
Đồng thời, hắn cũng âm thầm dùng gương đồng chiếu với người ngoài tông một chút, nhưng gương này không có chút phản ứng nào, Mạnh Hạo thử vài lần đều là như thế, chậm rãi cũng biết gương đồng này đối với thân thể dã thú lắm lông mới có tác dụng, tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng biết rõ là bản thân quá hi vọng xa vời.
Nhưng hơn nửa tháng nay, Mạnh Hạo ở trong núi hoang lại không gặp được yêu thú, tu vi của hắn cũng có chút đình trệ, cũng may mỗi lần luyện tập Hỏa Xà thuật tu vi toàn thân tan hết rồi lại khôi phục, cũng đã hơi nhiều hơn một ít, chẳng qua loại phương pháp này không thể tiến hành ở trong núi hoang, chỉ có trong động phủ Mạnh Hạo mới dám như thế.
- Cách ngày phát đan không đến mười ngày, phải đi vào mấy núi hoang xa hơn.
Một ngày này Mạnh Hạo liền quyết đoán, xuất phát vào lúc sáng sớm, chạy nhanh hướng về phía núi hoang hắn chưa từng đi qua.
Cho đến lúc ban đêm giáng lâm, một ngày này Mạnh Hạo nghỉ ngơi không nhiều lắm, không biết đi qua bao nhiêu dãy núi, rốt cục ở dưới chân một ngọn núi màu đen, đã phát hiện một con yêu thú hình dáng gấu.
Một trận chiến này, bởi vì có Hỏa Xà thuật, cộng thêm sự sắc bén của gương đồng, sau khi yêu thú này bị liên tục bạo chín lần, tiếng kêu thê thảm còn đang quanh quẩn, thân mình cũng đã đổ máu bỏ mình.
Lấy nội đan, đang muốn bước vào Hắc sơn này thì toàn thân Mạnh Hạo bỗng nhiên dựng tóc gáy, hắn thấy được ở cách phía trước không xa, có con năm con yêu thú đầu voi thân hổ, chúng nó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
Có gương đồng, đối phó một con yêu thú thực nhẹ nhàng, nhưng nếu là năm con, Mạnh Hạo biết bản thân khó có thể làm được, thân mình hắn dần dần lui về phía sau, tay phải gắt gao cầm lấy gương đồng.
Đúng lúc này, một tiếng rít gào chấn động núi hoang, truyền ra từ rừng hoang Hắc sơn này, hóa thành một luồng sóng khí ầm ầm quay cuồng hướng về bốn phía, Mạnh Hạo biến sắc, thân mình không chút do dự cấp tốc rút lui, không có nửa điểm dừng lại rất nhanh rời đi.
Cũng may năm con yêu thú kia không có truy kích, mà thân ảnh nhập vào trong ngọn núi biến mất không thấy gì nữa.
- Cảm giác tiếng hô kia cho ta, giống như tiếng quát của Thượng Quan sư thúc nghe thấy lúc trước, yêu thú trong Hắc sơn này hẳn không ít, trong đó có đại yêu.
Mạnh Hạo nhanh chóng quay đầu nhìn Hắc sơn, càng nhìn càng cảm thấy núi này tồn tại hung hiểm.
Mười ngày qua rất nhanh, lấy Hắc sơn kia làm ranh giới, mười ngày nay Mạnh Hạo đã đi không ít dãy núi, nhưng lại chưa từng gặp qua yêu thú, nội tâm tiếc nuối, đối với nội đan hùng yêu trong túi trữ vật, càng quý trọng hơn, không có ăn.
Cho đến khi ngày phát đan đã đến, tiếng chuông vang quanh quẩn, Mạnh Hạo rời đi động phủ bước vào ngoại môn, một tháng trước khi hắn rời đi tu vi là Ngưng Khí tầng một, nay đã là Ngưng Khí tầng hai, tuy nói cách Ngưng Khí tầng ba còn có chút chênh lệch, nhưng Mạnh Hạo nghĩ nếu công hiệu của gương đồng là thật, như vậy tu vi ngày sau của hắn sẽ tăng mạnh.
Mang theo suy nghĩ lo được lo mất, Mạnh Hạo một lần nữa đứng trên quảng trường phát đan, đồng môn bốn phía có một số nhìn về phía hắn, hiển nhiên là nhận ra Mạnh Hạo.
Hành động của Mạnh Hạo một tháng trước, dẫn tới khiếp sợ không nhỏ trong ngoại môn này, nhưng dù sao tu vi của hắn không cao, một tháng nay trôi qua, sự khiếp sợ đó cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Phát đan lần này không phải Thượng Quan Tu chủ trì, mà đổi thành một nam tử trung niên, phát ra vẫn là Ngưng Linh Đan với nửa khối linh thạch, không có thả ra đơn độc đan dược.
Để đan dược với linh thạch vào túi trữ vật, trong một chớp mắt khi cột sáng bốn phía quảng trường này tiêu tán, Mạnh Hạo không chút lựa chọn thân mình rất nhanh lui về phía sau, hai mắt đảo qua bốn phía, lập tức thấy được không ít đồng môn bị tu sĩ bên cạnh ngăn cản, hiển nhiên là giữ không được đan dược với linh thạch.
Có lẽ ảnh hưởng của Hứa sư tỷ ở chỗ Mạnh Hạo vẫn còn, hơn nữa Mạnh Hạo lui nhanh chóng, chỉ có mấy người lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một cái, nhưng không có đi đòi đan linh.
Thấy một màn như vậy, Mạnh Hạo không hề thả lỏng, trong lòng hắn biết rõ danh tiếng của Hứa sư tỷ khó có thể hình thành bảo hộ cho mình lâu dài, gần một tháng nay cứ như vậy, sợ là qua mấy tháng, sẽ có người ra tay với mình.
- Chỉ cần công hiệu của gương đồng chân thật, mấy tháng sau… Ngược lại phải xem là ai cướp đoạt ai!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cúi đầu rất nhanh chạy đi.
Ra ngoại môn, Mạnh Hạo nóng vội đi thử công hiệu của gương đồng, bước nhanh đi về phía động phủ, nhưng ngay khi hắn cách động phủ không xa, bỗng nhiên cước bộ của Mạnh Hạo thoáng dừng, hai mắt co rụt lại một chút, một người đi ra từ trong rừng cây phía trước.
Người đó mặc áo lục, thoạt nhìn ước chừng hai mươi bốn hai mươi năm tuổi, thần sắc ngạo nghễ, trên mặt có chút dữ tợn, đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, tu vi của gã không tầm thường, đã là Ngưng Khí tầng ba, giờ phút này ở nơi đó chặn đường đi.
- Bái kiến Triệu sư huynh.
Mạnh Hạo biến sắc, lui ra phía sau vài bước, tay phải ở sau người hơi hơi nắm hờ, người này hắn đã từng gặp qua, phần lớn đệ tử trong ngoại môn đều biết vị sư huynh Triệu Vũ Cương này, người này thủ đoạn độc ác, đệ tử cấp thấp trong khu công khai cấp thấp chết ở trong tay gã đã có mấy người, ngày thường a dua các sư huynh có tu vi trên Ngưng Khí tầng ba, đối với đệ tử Ngưng Khí tầng hai trở xuống lại là cực kỳ bá đạo, một lời không hợp liền ra tay.
- Nếu ngươi đã nhận ra ta, vậy không nên để Triệu mỗ nhiều lời, dâng đan dược với linh thạch lên.
Triệu Vũ Cương lạnh giọng mở miệng, người bên ngoài không dám động Mạnh Hạo trước mắt này, nhưng Triệu Vũ Cương gã vào tông nhiều năm, sớm đã thăm dò được phương pháp, âm thầm tìm hiểu, vị Hứa sư tỷ kia thường xuyên bế quan, nghĩ chắc cũng sẽ không quá để ý sự sống chết của lâu la trước mắt này.
- Kính xin Triệu sư huynh châm chước một chút, tiểu sinh… Ta, ta vừa mới lấy được linh thạch với đan dược, có thể cho ta thêm một ít thời gian hay không.
Mạnh Hạo chần chờ lui ra phía sau vài bước, tu vi của đối phương vượt hắn một tầng, vả lại Mạnh Hạo chưa từng đánh nhau với người, giờ phút này sắc mặt trong sự thấp thỏm có chút tái nhợt.
- Tự xưng tiểu sinh? Chẳng lẽ trước khi lên núi, còn là một tài tử? Đến, ngâm một bài thơ cho sư huynh, nói không chừng ta thoáng cao hứng, hôm nay cũng chỉ đánh gãy một chân của ngươi.
Triệu Vũ Cương cười ha ha, thần sắc mang theo trào phúng.
- Triệu sư huynh… Thánh hiền có nói, nếu…
Nội tâm Mạnh Hạo cực kỳ khẩn trương, cũng có tức giận, nhưng lại không thể không nhịn xuống, ý đồ đi giảng đạo lý.
- Câm miệng, không chỉ phải lấy ra linh thạch với đan dược của ngươi, ngay cả động phủ của ngươi, từ nay về sau cũng là ta với ngươi cùng nhau ở, ở bên ngoài, ta và ngươi là đồng môn, trong động phủ, từ nay về sau ngươi chính là tạp dịch của Triệu mỗ, nếu còn dám nói chữ ‘không’ nữa, hôm nay sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Triệu Vũ Cương trừng mắt, lập tức có sát khí lộ ra, cất bước đi về phía Mạnh Hạo.
Ngày gần đây tu vi của gã đã đạt tới Ngưng Khí tầng ba, cần gấp lượng lớn linh khí củng cố, liền ác tâm, đánh chủ ý tới động phủ của Mạnh Hạo, nhưng nội tâm ít nhiều vẫn kiêng kị Hứa sư tỷ, liền có ý tưởng để Mạnh Hạo làm tạp dịch của mình, gã nghĩ Mạnh Hạo này căn bản không dám cự tuyệt, chờ thời gian dài, Hứa sư tỷ đã quên con kiến này, mình tùy thời có thể trực tiếp giết, cho dù không giết, lưu một người tàn phế ở bên người ngâm thơ, cũng có vẻ mình rất là phong nhã.
- Động phủ này là nơi ở của Hứa sư tỷ, tại hạ sao có thể tính thay, kính xin Triệu sư huynh đừng làm khó dễ ta.
Trong tay phải sau lưng Mạnh Hạo tản linh khí nhè nhẹ, hắn biết mình không phải là đối thủ, nhưng động phủ là chuyện lớn, linh thạch càng lớn hơn nữa, nếu là đưa ra tâm hắn cực độ không cam lòng, trong nội tâm giãy giụa tràn đầy tức giận, trong lời nói mang Hứa sư tỷ ra.
- Cho ngươi mặt mũi lại không cần, tự tìm khổ ăn, Triệu mỗ vừa ra tay, sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Triệu Vũ Cương hừ lạnh một tiếng, thần sắc lộ ra sự không kiên nhẫn, không nói hai lời thân mình đã thoáng bước về phía trước, tay phải nâng lên trảo về phía Mạnh Hạo, thần sắc Mạnh Hạo lộ ra hoảng sợ, vẻ hoảng sợ này nhất thời làm cho nội tâm của Triệu Vũ Cương thoải mái, gã thích nhất nhìn thấy kẻ yếu lộ ra vẻ mặt như thế ở trước mặt mình.
Thậm chí gã có thể tưởng tượng được, giây tiếp theo đối phương sẽ quỳ ở trước mặt mình run run, đang lúc đắc ý, thì ngay trong một chớp mắt gã tới gần Mạnh Hạo, sợ hãi trên mặt Mạnh Hạo khoảnh khắc tiêu tán, lộ ra tàn khốc, tay phải hắn vung lên từ phía sau lưng, lập tức một hỏa xà dài cỡ ngón tay, mang theo cực nóng đánh thẳng đến Triệu Vũ Cương.
Trái tim Mạnh Hạo đập điên cuồng, biết cho dù Hỏa Xà thuật xuất kỳ bất ý sợ rằng cũng khó mà giết chết được đối phương, vẫn như trước mang theo một tia hi vọng có thể ngăn cản được một lát, hắn không cam lòng bó tay chịu trói, lại càng không nguyện đưa ra tất cả đi làm tạp dịch của đối phương, giờ phút này không chút do dự xoay người nhanh chóng chạy tới phía dãy núi.
- Hỏa Xà thuật!
Triệu Vũ Cương biến sắc, thời điểm nguy cơ thân mình vội vàng lui ra phía sau, tay phải vỗ mạnh túi trữ vật, lập tức một thanh tiểu kiếm màu trắng trong khoảnh khắc lao ra, đâm thẳng đến hỏa xà.
Oanh một tiếng, hỏa xà tiêu tán, tiểu kiếm kia cũng bị xung kích xiêu xiêu vẹo vẹo rơi trên bụi cỏ bên cạnh, Triệu Vũ Cương chật vật cả người, liên tục lui ra phía sau, khi nhìn về phía Mạnh Hạo trốn vào dãy núi xa xa đã mang theo phẫn nộ, cũng có kinh ngạc mãnh liệt.
- Hắn cư nhiên nhanh như vậy đã đạt tới Ngưng Khí tầng hai, động phủ của Hứa sư tỷ lại có hiệu quả như thế, cho dù giết người này, ta cũng nhất định phải có.
Thần sắc của Triệu Vũ Cương dữ tợn, cất bước cấp tốc đuổi theo về phía trước.
Đuổi theo chỉ chốc lát, nhưng hiển nhiên núi hoang này gã không quen thuộc bằng Mạnh Hạo, nhất là tốc độ của Mạnh Hạo không chậm, nhất thời Triệu Vũ Cương khó có thể đuổi theo.
- Tiểu tạp chủng, nơi đây là núi hoang không người, ngươi tự mình tìm chết, hôm nay Triệu mỗ sẽ thành toàn ngươi.
Thanh âm của Triệu Vũ Cương mang theo âm hàn, Mạnh Hạo phía trước chạy rất nhanh, gã vì đuổi theo đối phương, đã chuẩn bị triển khai một thức thuật pháp cường đại của mình, giờ phút này gầm nhẹ một tiếng, thân thể gã nháy mắt bành trướng mấy lần, bộ lông nháy mắt lại càng rậm rạp trở thành màu vàng, có không ít lông chui ra khỏi quần áo, cả người thoạt nhìn giống như hóa thân thành yêu thú.
Đây là công pháp độc đáo mà gã trước khi vào tông môn ngẫu nhiên lấy được, Yêu Hóa thuật.
Thuật này đạt tới Ngưng Khí tầng hai đã có thể tu luyện, nhưng yêu hóa không rõ ràng, chỉ là thân thể cường tráng hơn một chút mà thôi, nhưng vẫn kinh người, dựa vào thuật này gã mới có thể hoành hành ở trong những đệ tử cấp thấp, mặc dù mỗi lần thi triển có hạn chế thời gian, nhưng đều thu hoạch kỳ diệu, mọi việc đều thuận lợi, là đòn sát thủ gã đắc ý nhất.
Nhất là nay theo tu vi của gã đạt tới Ngưng Khí tầng ba, thuật pháp tiến hóa càng hoàn toàn hơn, lại có thể sinh ra bộ lông màu vàng rậm rạp, làm cho gã từng rất kinh hỉ, cho rằng dựa vào hóa thú liền thì có thể chấn nhiếp đối phương, giờ phút này là lần đầu tiên thi triển trước mặt người khác, tràn đầy tự tin, khí thế kinh người, bộ lông cực kỳ thịnh vượng, ánh mặt trời chiếu xuống lóe ra ánh vàng lóng lánh, thoạt nhìn uy vũ khí phách, ngay cả trên mặt cũng đều mọc đầy lông vàng, cực kỳ giống yêu thú hình người.
- Ngươi sẽ là người đầu tiên chết dưới Yêu Hóa thuật tầng ba của Triệu mỗ, có thể chết dưới thuật pháp thành danh của Triệu mỗ, ngươi chết không oan!