Lời Quý Hồng Đông vừa thốt ra, bầu trời trên đầu Mạnh Hạo lập tức, sấm chớp đùng đùng, một tia chớp to như cánh tay, đánh thẳng xuống dưới, tốc độ cực nhanh, bắn về phía Mạnh Hạo.
Tử Đan trong cơ thể Mạnh Hạo nhanh chóng vận chuyển, bắn ra lực lượng tu vi dồi dào, khuếch tán ra toàn thân Mạnh Hạo. Tay phải Mạnh Hạo giơ lên, giữa không trung, rất nhiều mây tía đột nhiên xuất hiện, hình thành một vòng phòng ngự hình cung.
Trong tiếng nổ, tia chớp giáng xuống, vòng phòng ngự lập tức vỡ tan, nhưng tiếp đó là vòng thứ hai, thứ ba, thứ tư… Nhiều không đếm xuể, ùn ùn xuất hiện, đối kháng với tia chớp, cho đến khi tia chớp chỉ còn bằng ngón tay, Mạnh Hạo há mồm phun ra một hơi, lôi vụ lập tức xuất hiện, trực tiếp cắn nuốt tia chớp kia vào bên trong.
- Nên kết thúc rồi!
Quý Hồng Đông cười lạnh, chiếc chuông trong tay lại rung lên, tiếng chuông vừa truyền ra, trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, mây đen lập tức cuồn cuộn, có ba tia chớp giao nhau, như sắp đánh xuống.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia tinh mang, hắn đã đoán được chiến lực chân chính của bản thân vào lúc này, cho dù không có đan khí, cũng đủ để đấu với Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong có đan khí một trận.
Chỉ là không thể chiến thắng, chỉ có thể hai bên ngang nhau, suy xét đến huyết mạch cường đại của Quý Hồng Đông, nếu đổi lại là Kết Đan đỉnh phong khác, Mạnh Hạo cảm thấy bản thân hẳn là chiếm được thượng phong.
Hiện giờ nếu gặp lại tu sĩ thanh diện của Mặc Thổ lúc trước, Mạnh Hạo thắng lợi, sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Nếu ta tu ra đan khí, hoặc là Hoàn Mỹ Kim Đan… Vậy diệt sát Kết Đan sơ kỳ, dễ như trở bàn tay!
Trong lòng Mạnh Hạo hiểu ra.
- Quả thực là nên kết thúc rồi.
Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, nhìn chằm chằm Quý Hồng Đông, tay phải vỗ lên túi trữ vật, mặt nạ huyết sắc lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Mặt nạ Huyết Tiên truyền thừa, tiêu chuẩn thấp nhất để đeo, là tu vi Kết Đan!
Khi ba tia chớp ngưng tụ trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, trong nháy mắt giáng xuống, Mạnh Hạo đã đeo chiếc mặt nạ này lên mặt, trong nháy mắt khi khuôn mặt tiếp xúc với mặt nạ, toàn thân Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt.
Một cơn đau khó có thể hình dung ở trên mặt, giống như mặt nạ này dính vào da mặt vậy, đồng thời, thế giới trước mắt Mạnh Hạo cũng trực tiếp hóa thành màu đỏ.
Lệ khí, nháy mắt tràn đầy ý thức Mạnh Hạo, nhanh chóng thay thế lý trí của hắn, phát tán sát khí ngập trời, giống như nhập ma vậy.
- Giết… Giết… Giết…
Trong đầu Mạnh Hạo, chỉ có một chữ này không ngừng vang vọng. Tiếng nói đến từ vô số người, có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn cả dã thú thực vật, giống như tất cả chúng sinh đều đang gào thét bên tai hắn, cùng gào lên một chữ này.
Thế giới trước mắt hắn, càng thêm đỏ hồng, cũng trong nháy mắt này, đã hoàn toàn trở thành một màu đỏ.
Trong thế giời màu đỏ này, tu vi của hắn, đột nhiên bạo phát, cho dù vẫn là Kết Đan sơ kỳ, nhưng vào giờ khắc này, lại hình thành một cỗ đan khí màu đỏ.
Đan khí này cực kỳ nồng đậm, trong nháy mắt đã tràn ngập đỉnh đầu Mạnh Hạo, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy rõ, đan khí này không thuộc về Mạnh Hạo, mà đến từ mặt nạ của Huyết Tiên truyền thừa!
Mạnh Hạo lúc này, đeo mặt nạ, nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị, lại có một cảm giác lành lạnh yêu dị, Quý Hồng Đông nhìn vào, không thấy mặt mũi, chỉ để lại vị trí hai mắt, lúc này vị trí đó lại là hai con mắt đỏ ngầu của Mạnh Hạo.
Màu đỏ trong đôi mắt đó, giống y hệt màu đan khí trên đỉnh đầu Mạnh Hạo.
Bộ trường bào màu xanh, giờ phút này đã bị nhuộm đỏ, tung bay phất phới trên người, giống như huyết ma!
- Đây là pháp bảo gì?
Quý Hồng Đông biến sắc, một cảm giác nguy cơ rất mạnh, sau khi Mạnh Hạo đeo mặt nạ lên, liền xuất hiện trong lòng Quý Hồng Đông. Loại cảm giác này, y không trải nghiệm nhiều, lúc này toàn thân chấn động, chiếc chuông trong tay lập tức rung lên, tức thời ba tia chớp trên đầu Mạnh Hạo, lập tức giáng thẳng xuống.
Mạnh Hạo cười, mặt nạ che đi nụ cười của hắn, nhưng tiếng cười khàn khàn của hắn, lại truyền ra ngoài. Tay phải hắn đột nhiên đưa lên, đấm thẳng về phía ba tia chớp đang tới, đồng thời, đan khí màu đỏ trên đầu Mạnh Hạo, dường như sôi trào, đột nhiên hóa thành một nắm đấm màu máu to lớn, theo nắm đấm của Mạnh Hạo, bay về phía ba tia chớp kia.
Tiếng sấm nổ vang kinh thiên động địa, ba tia chớp lập tức tan vỡ, ngay cả bầu trời kia vào thời khắc này cũng bị chấn động.
Quý Hồng Đông hoàn toàn tái mặt, trong mắt y xuất hiện rất nhiều tơ máu, chiếc chuông trong tay chợt lay động, bản thân lại phun ra rất nhiều máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, gào lên thê lương.
- Thiên ý giáng, thẩm phán kiếp!
Tiếng nói của y vừa truyền ra, bầu trời trên đầu Mạnh Hạo lập tức, mây mù chồng chất, trong một mảnh đen nhánh, có chín tia chớp trong nháy mắt biến hóa, dường như ngưng tụ thiên ý, mạnh mẽ giáng xuống.
Khí tức hủy diệt thế gian vạn vật khuếch tán ra, khiến cho Hứa Thanh ở phía xa cũng tái mặt.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo mở miệng.
Vẫn giọng nói khàn khàn đó, lúc truyền ra, lại mang theo ý vị kỳ lạ.
- Vô Diện…
Mạnh Hạo chỉ nói hai chữ, thần thông của Huyết Tiên truyền thừa, một lời.
Vô diện nhất ngôn phong hỏa liên.
Tàn vân huyết vũ hải thao thiên!
Câu thần khiển tương diệp ma tháp.
Chúng linh huyết mạch luyện cửu sát!
Trong đó bao hàm chín loại Huyết Tiên thần thông, chỉ có đeo mặt nạ vào, mới có thể thi triển được, lúc này… Trong tay Mạnh Hạo, thuật pháp kinh thiên của Thái Ách cổ tộc năm đó, sau mấy chục ngàn năm biến mất, một lần nữa xuất hiện.
Gần như đúng lúc Mạnh Hạo mở miệng, một lượng lớn đan khí trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt khuếch tán, đột nhiên hóa thành một khuôn mặt khổng lồ. Khuôn mặt này trừ đôi mắt ra thì không còn gì cả, chỉ là một mảnh đỏ hồng!
Đặc biệt là mắt trái, lại có vẻ chấn nhiếp tâm thần, còn vị trí mắt phải thì… được Mạnh Hạo thay thế!
Khuôn mặt khổng lồ, đột nhiên xuất hiện, lúc này trực tiếp đánh về phía chín tia chớp từ trên trời giáng xuống!
Không gian chấn động, nơi này mặc dù không phải mặt đất thực sự, nhưng cũng nổi lên cuồng phong mạnh mẽ, chín tia chớp, tan vỡ hoàn toàn, mây đen trên trời, trong chớp mắt tan vỡ, bầu trời này, cũng bị mặt nạ kia đâm vào, tứ phân ngũ liệt, hoàn toàn tan vỡ.
Vô Diện thuật pháp, hóa thành khuôn mặt khổng lồ, mắt trái thâm thúy, mắt phải có Mạnh Hạo ở trong, không hề có mũi mồm, nhưng trong nháy mắt này, lại khiến Quý Hồng Đông sợ hãi, một cảm giác tử vong mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ thân thể y.
- Ngươi…
Quý Hồng Đông đang định mở miệng, nhưng lời nói lại nghẹn lại ở yết hầu, vì trong nháy mắt này, khuôn mặt khổng lồ do Vô Diện thuật pháp hóa thành, đã xuất hiện trước mặt y, mà Mạnh Hạo ở vị trí mắt phải, đã giơ tay phải lên, túm chặt cổ Quý Hồng Đông.
Nắm chặt cổ họng, cắt đứt lời nói của Quý Hồng Đông, khiến Quý Hồng Đông tái mặt, đang muốn né tránh, lại kinh hãi phát hiện, tu vi bản thân như bị áp chế, không thể phản kháng một chút nào.
Trong mắt y lộ vẻ sợ hãi, sợ hãi vô cùng, y cảm nhận được sát ý của Mạnh Hạo, sát ý mạnh mẽ, vô cùng chân thực, nhưng y… Vẫn không tin rằng, trong vùng đất Nam Thiện này, lại có người dám giết huyết mạch Quý gia.
Suy nghĩ này, thâm căn cố đế trong lòng y, là ý chí xuất hiện từ lúc nhỏ, lúc này cho dù đối mặt nguy cơ, nhưng cơn sợ hãi của y nhanh chóng biến mất, thay vào đó, là cái nhìn âm trầm về phía Mạnh Hạo, khóe miệng còn lộ nụ cười châm chọc.
- Ngươi dám giết sao?
Y không nói, nhưng ánh mắt y, lại mang ý nghĩa này, rõ ràng truyền vào trong lòng Mạnh Hạo.
Y không cầu xin tha thứ, không nói một lời mềm mỏng, cho dù lúc này đối mặt với sinh tử, y vẫn nhớ đến bản thân là huyết mạch Quý gia tôn nghiêm, cao quý, thậm chí còn hất hàm, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.
- Ta thực sự… Không muốn giết ngươi…
Mạnh Hạo im lặng chốc lát, tiếng nói khàn khàn truyền ra, lúc tiếng nói này truyền ra, màu đỏ trong mắt dần tan đi, lộ ra ánh mắt thuộc về Mạnh Hạo.
Khi câu này được nói ra, khóe miệng Quý Hồng Đông lộ ra nụ cười lạnh, tay phải Mạnh Hạo lập tức dùng lực siết mạnh, rắc một cái, Quý Hồng Đông trợn tròn mắt, cổ y hoàn toàn vỡ nát, đồng thời, lực lượng Huyết Tiên từ trong tay Mạnh Hạo, lập tức hòa vào cơ thể Quý Hồng Đông. Thân thể y lập tức run rẩy, tốc độ khô héo dùng mắt thường có thể nhìn thấy, tất cả máu tươi trong nháy mắt ngưng tụ ở mi tâm của y, một vệt máu tự động xuất hiện, một giọt máu tươi ngưng tụ huyết mạch Quý gia bay ra ngoài!
Giọt máu tươi này, dung nhập vào mi tâm của mặt nạ Mạnh Hạo đang đeo, mặt nạ nhanh chóng nhúc nhích, như đang kích động hoan hô, Mạnh Hạo buông lỏng tay, thi thể Quý Hồng Đông ngã xuống, đã sớm tuyệt khí bỏ mình.
Mạnh Hạo nắm mắt, tay phải đưa lên lấy mặt nạ xuống, lúc mặt nạ được lấy ra, thì khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Hạo lộ ra. Mặt nạ này tràn đầy lực lượng kinh nhân, nếu không phải linh thức Mạnh Hạo đủ mạnh, hắn không thể bảo trì một tia thần trí tồn tại.
Chỉ chút ít thời gian, hắn đã phát hiện, bản thân đã tốn đi gần nửa giáp tuổi thọ.
Đeo chiếc mặt nạ này, cái giá quá lớn.
- Hiện giờ an toàn rồi, không ai có thể biết được, bí mật của sư tỷ.
Mạnh Hạo quay người, nhìn về phía Hứa Thanh khuôn mặt trắng bệch, đang cắn chặt môi, nhẹ nhàng cười.
Hứa Thanh kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, nước mắt lưng tròng, nàng cho dù đơn thuần hơn nữa, cũng hiểu được, để bảo vệ bí mật này, Mạnh Hạo đã phải trả cái giá như thế nào.
Giết người của Quý gia, chọc vào đại họa ngập trời, để không liên lụy đến sư môn, trước khi giết đã phản lại sư môn… Từ đây, chỉ có thể lưu lạc chân trời, không thể quay lại Nam Vực, càng phải tránh né sự truy sát vô tận từ Quý gia.
Mà hắn, chỉ là một tu sĩ Kết Đan…
Hứa Thanh cắn môi, nước mắt không kìm được, chảy thành dòng, nhưng chưa rơi xuống đất, đã được Mạnh Hạo nhẹ nhàng đưa tay gạt đi.
- Đừng khóc, đường còn dài, không chừng lúc nào đó, chúng ta còn có thể gặp lại.
Mạnh Hạo cười nói, vẻ mặt trắng bệch, khiến nụ cười này, đột nhiên in sâu vào lòng Hứa Thanh.
- Ta đi rồi, nơi này sẽ lập tức tan vỡ.
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, hắn hiểu rằng, sau khi quay đi, có lẽ từ đây, sinh tử mong manh, cho dù còn sống, cũng không biết bao nhiêu năm nữa, mới có thể quay trở lại.
Không biết lúc trở về, hồng nhan trước mắt, có còn như trước hay không.
Nhưng Mạnh Hạo không hối hận, Quý Hồng Đông, tất phải giết, cho dù là vì Hứa Thanh, hay là vì bản thân, không phải Quý Hồng Đông chết, thì là hai người họ chết.
Dù là đã đem mặt nạ huyết sắc thu vào bên trong, nhưng Quý gia mạnh mẽ, Mạnh Hạo biết rõ chuyện này không có khả năng thành công, thậm chí kết quả có thể còn ác liệt hơn.
Có lẽ còn có con đường thứ ba, nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, Mạnh Hạo nghĩ không ra con đường đó ở đâu. Về phần bản thân cho rằng có thể dùng thân phận Mạnh Hạo giết người, thân phận Phương Mộc vẫn bình thường, thì lại hoàn toàn không hiểu sự đáng sợ của Quý gia. Đối với Quý gia, những gì Mạnh Hạo đã trải qua, tất có phán đoán.
Nếu hắn làm như vậy, vậy đến chín phần, sẽ kéo cả Tử Vận Tông lâm vào hủy diệt, hắn không thể lựa chọn như vậy.
Mạnh Hạo quay người, trong nháy mắt hắn vừa quay đi, một thân thể mềm mại, ôm lấy hắn từ sau lưng.
- Muội đợi huynh.
Lời nói của Hứa Thanh, mang theo chấp nhất, hẹn ước ba đời, nhẹ nhàng vang vọng.