Chỉ Hương nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc một lát, gật đầu, sau đó dường như lại nhớ ra cái gì đó, chần chờ một chút.
- Đây chỉ là một truyền thuyết, rốt cuộc là thật hay giả, không ai biết được. Có lẽ là thực, cũng có lẽ không phải như vậy… mà chân linh Dạ quỷ dị, dường như có thể tồn tại vĩnh viễn trong bất kể năm tháng nào.
- Yêu Tiên Tông trước kia từng xuất hiện vô số hạng người thiên kiêu, ý đồ muốn nghiên cứu chân linh Dạ. Bọn họ cho rằng, Dạ như vận chuyển, chẳng qua vận chuyển thực sự không phải là không gian, mà là thời gian.
- Cho nên, có một nhóm người tương đối tin tưởng chắc chắn, Dạ mộng, không phải là mộng, mà là thời gian vận chuyển chân thật, dường như bọn họ cũng tìm ra rất nhiều chứng cứ xác thực.
Mạnh Hạo trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền, một lúc sau thì mở ra, không lộ một chút tâm tình biến hóa nào.
- Là hư ảo cũng tốt, là chân thật cũng vậy, chỉ cần ta cho rằng tất cả mọi thứ nơi đó có liên quan với ta, như vậy ngay trong tâm lý của ta đã tồn tại nhân quả. Về phần chân tướng như thế nào, không quan trọng.
Mạnh Hạo thì thào trong lòng. Ở một chớp mắt vừa rồi kia, hắn có chút mê man, nhưng thời gian nhắm mắt, hắn đã hiểu.
- Đi thôi, chúng ta đi Yêu Tiên trì.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng.
Chỉ Hương liếc Mạnh Hạo một cái, gật gật đầu, đi ở phía trước. Hai người một trước một sau, dựa theo trí nhớ, đi về phía Yêu Tiên trì.
Không lâu sau, bọn họ liền đi tới đầm nước kia, nơi bọn họ từng tới trong cảnh giới thứ hai.
Nơi đây có chút tổn hại, cũng tồn tại không ít mảnh vụn, rất nhiều nơi sụp đổ, chia năm xẻ bảy, khiến cho bốn phía tồn tại không ít đá vụn, mà ngay cả giữa không trung cũng nổi lơ lửng chi chít không ít, khiến người rất khó tới gần. Ngay cả cái ao cũng không còn trong suốt như trong cảnh giới thứ hai, mà tồn tại không ít vẩn đục.
Quan trọng hơn là, nước ao nơi này, rất ít…
Nhìn qua, cái ao giống như cái hố sâu, từng tràn đầy nước ao, hiện giờ chỉ còn lại chút ít ở đáy, khoảng một phần trong cảnh giới thứ hai.
Cũng nhìn tới một phần nước ao kia, ánh mắt Chỉ Hương lộ ra vẻ kích động, cả người nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Nàng sợ, chính là, rõ ràng có đầy đủ tư cách, nhưng vì năm tháng trôi qua quá lâu, rồi những yếu tố không ngờ tới, nước ao nơi đây, đã biến mất.
Như vậy, nàng liền uổng phí toàn bộ khí lực, những chuẩn bị của tông môn, cũng sẽ không có ý nghĩa.
Việc này chính là một hồi đánh cược, một khi thắng cược, từ nay về sau lên như diều gặp gió, một khi thất bại, với loại tổn thất này, tông môn sẽ dần dần xuống dốc.
Chỉ Hương áp chế kích động, ánh mắt rất nhanh đảo qua bốn phía. Khi nàng thấy tảng đá mang dấu ấn của nàng ở cảnh giới thứ hai, thân thể Chỉ Hương run rẩy, rốt cuộc không đè nén nổi kích động, hô hấp trở nên dồn dập hẳn lên.
Tất cả đều rất hoàn mỹ, thuận lợi làm cho nàng không thể tưởng tượng được, khối đá tồn tại dấu ấn kia là rất quan trọng. Có thể đi vào nơi này, cần một tư cách, mà có thể đi vào Yêu Tiên trì, thì cần đến tư cách thứ hai.
Tư cách này, nàng nhất định phải đạt được ở cảnh giới thứ hai, nhưng không dùng, mà là để khi vào cảnh giới thứ ba này, dùng tư cách này tu hành ở nơi đây.
Nếu như không có cảnh giới thứ hai, trực tiếp vào trong cảnh giới thứ ba, thoạt nhìn giống nhau, nhưng trên thực tế, dựa theo suy diễn của Chỉ Hương và tông môn, có khả năng rất lớn, là bởi vì năm tháng trôi qua, sự tồn tại của cấm chế này, vì đã trải qua đại họa, gần như đóng kín lại, cho nên sẽ không tán thành.
Vì vậy phương pháp duy nhất, chính là đạt được tư cách viễn cổ!
Chỉ Hương hít sâu, xoay người nhìn về phía Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Mạnh đạo hữu, đa tạ một đường tương trợ. Hiện giờ kính xin đạo hữu ra tay, giúp ta mở ra một con đường, xua tan lực nguyền rủa ở bốn phía, giúp Chỉ Hương có thể thuận lợi… đi vào trong nước hồ!
Chỉ Hương nhìn Mạnh Hạo, lại cúi đầu.
Mạnh Hạo hiểu ra, trợ giúp thực sự mà bản thân làm được, cũng chỉ có việc này. Nơi đây bị tàn phá gần như thành đống hoang tàn, một mảnh tán loạn, thoạt nhìn giống như không gặp nguy hiểm, nhưng có thể khiến Chỉ Hương khẩn trương như thế, nghĩ đến thì chắc giống như Khư Kiều giới, tồn tại nguyền rủa không nhìn thấy.
Càng đi về phía trước, nguyền rủa càng khủng bố, đụng chạm vào bất kỳ vật gì, đều bị cắn trả mãnh liệt.
- Để ta thử một chút.
Mạnh Hạo gật đầu, nếu đã đáp ứng Chỉ Hương, trừ phi là gặp phải sự tình không thể chống đỡ, nếu không Mạnh Hạo sẽ không đổi ý.
Nghĩ đến việc trải qua ở Khư Kiều giới, Mạnh Hạo mơ hồ đoán được nguyên nhân bản thân không bị nguyền rủa, có lẽ là có liên quan đến thân phận Phong Yêu sư của bản thân. Giờ phút này, hai mắt hắn lóe lên, đi lên trước, tay phải nâng lên, lập tức nhấc lên một đống đá ngăn cản ở phía trước. Những hòn đá này như không bị bất luận nguyền rủa nào, đã dễ dàng bị nhấc lên.
Mạnh Hạo một đường đi về phía trước, cho đến khi dọn dẹp sạch tất cả đá vụn, tính cả những hòn đá trong không trung, cũng bị dọn sạch, tạo thành một con đường đi thông tới cái ao, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Chỉ Hương.
- Chỉ như vậy?
Chỉ Hương cũng hơi sửng sốt, có chút chần chờ. Nàng cũng không quá chắc chắn nơi đây có thật sự tồn tại nguyền rủa hay không. Nếu không có nguyền rủa… như vậy hiển nhiên nhờ Mạnh Hạo đến hỗ trợ, trên thực tế chính là biếu không tạo hóa cho đối phương.
Nghĩ đến đây, Chỉ Hương mơ hồ có chút đau lòng. Dù sao lúc trước nàng cũng đã đáp ứng rồi, để cho Mạnh Hạo cùng ngâm nước ao, mà hiện giờ, nước ao này không còn nhiều lắm.
- Sẽ thật không có nguyền rủa đi… chẳng lẽ là do ta đã lấy được tư cách, được thừa nhận thân phận, cho nên nguyền rủa nơi đây sẽ không nhằm vào ta nữa?
Chỉ Hương nghĩ đến đây, cắn răng một cái, đi thẳng về phía trước.
Nhưng nàng mới vừa đi ra ba bước, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, thân thể của nàng tại trong chớp mắt này thế nhưng lại biến sắc, làn da nháy mắt biến thành màu đen. Nàng phun ra một ngụm máu đen, rất nhanh lui về phía sau.
Cho đến khi lui được ba năm bước, nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, tay phải vung lên, trên trăm kim châm xuất hiện, lần lượt đâm vào trong người. Lượng lớn máu đen chảy ra, tản mát hơi thở hư thối tanh tưởi, Chỉ Hương mặt xám như tro tàn, lại lấy ra một viên bi đất, chịu đựng đau lòng, bóp chặt lấy, lộ ra một viên đan dược màu hổ phách trong đó, nuốt vào.
Sau một lúc lâu, nàng cả người suy yếu, nhưng màu đen trên người lại dần dần biến mất, cho đến khi hoàn toàn tán đi, nàng như người bệnh mới khỏi, ngẩng đầu, mang theo vẻ sợ hãi, nhìn về phía Mạnh Hạo. Nhìn khoảng cách giữa nàng và Mạnh Hạo rõ ràng chỉ có hơn mười trượng, nhưng lại làm cho nàng hoảng sợ.
Mới vừa rồi, nàng chỉ thoáng đến gần một chút, liền gần như phải ngã xuống, nếu không phải là nàng phản ứng nhanh, nếu không phải là nàng còn chưa chân chính bước vào, sợ là giờ phút này, đã sớm trở thành một vũng máu đen.
Nhìn thấy biến cố của Chỉ Hương, Mạnh Hạo cũng có chút để tâm, hắn cảm giác toàn thân dường như rất không thoải mái, liền vội cúi đầu xem xét, nhưng lại không nhìn thấy chút dị thường nào. Giống như nơi đây, đối với người khác là vùng cấm, nhưng đối với bản thân, không có chút ảnh hưởng nào.
- Làm sao bây giờ?
Chỉ Hương ở ngoài mười trượng lộ ra vẻ lo lắng, trơ mắt nhìn thành công đang ở trước mắt. Nhưng khoảng cách hơn mười trượng này, giống như một khe trời, căn bản không thể vượt qua.
Thậm chí nàng còn không chú ý tới, giờ phút này, quần áo của nàng đã có không ít chỗ như bị ăn mòn, gió thổi qua liền hóa thành tro bụi, lộ ra một ít da thịt.
- Nếu không, ngươi đi với ta, ta mang người tiến tới thử xem?
Mạnh Hạo cũng không có cách nào, đưa mắt nhìn nước ao đục ngầu, lại nhìn Chỉ Hương một chút.
Chỉ Hương trầm mặc, cảnh tượng mới vừa rồi làm nàng kinh hãi, nhưng lúc này cũng không có phương pháp nào khác, hơn nữa, cho dù là bảo Mạnh Hạo mang nước ao ra cũng vô dụng. Muốn đạt được Yêu Tiên thể, nhất định phải đả tọa ở trong ao mới được.
Chỉ Hương cắn răng một cái, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán và kiên định. Tông môn vì chuyện hôm nay, bỏ ra nhiều lắm, hi vọng đều đạt trên người nàng, nếu không thành công, nàng thà rằng chết ở chỗ này.
Chỉ Hương hít sâu, mang theo tư thái bất chấp tất cả, gật đầu thật mạnh, lại cúi đầu về phía Mạnh Hạo.
- Đa tạ Mạnh huynh tương trợ, ân này, Chỉ Hương cả đời không quên!
Nàng cúi đầu như vậy, ban đầu vốn chỉ có chút da thịt lộ ra, tức thì bồng bềnh lộ ra, khiến cho Mạnh Hạo liếc mắt liền thấy được da thịt bên trong, còn một vài chỗ khiến người ta kinh tâm động phách.
Dường như giờ phút này mới phát hiện, sắc mặt Chỉ Hương cũng không đỏ một chút, khi ngồi thẳng lên nàng thản nhiên mở miệng.
- Một ít thịt lộ ra mà thôi, Mạnh huynh thích, có thể đưa ngươi.
Chỉ Hương vừa nói ra lời, điểm ‘hào phóng’ này, khiến Mạnh Hạo lập tức ho khan, suýt chút sặc. Hắn âm thầm kinh hãi, từ khi hắn nhận thức đối phương đến giờ, đã cảm thấy nàng này tính cách hay thay đổi, mỗi lần gặp mặt, dường như đều là một loại tính cách khác.
Từ ban đầu là kiều mỹ, cho đến phóng đãng, sau đó là cởi mở, cho đến lúc này… giọng điệu giống như đàn ông.
- Được rồi, được rồi…
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, đi về phía Chỉ Hương, khi tới gần thì giơ tay ra. Chỉ Hương kéo tay Mạnh Hạo, sau đó hít sâu, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
Mạnh Hạo liếc nhìn Chỉ Hương một cái, không nói gì nữa, xoay người mang theo nàng, đi thẳng về phía trước, một bước, hai bước, ba bước…
Thân thể Chỉ Hương có chút run rẩy, thời điểm Mạnh Hạo mang theo nàng đi tới nơi mà nàng dính nguyền rủa lúc trước, Chỉ Hương dường như khẩn trương tới cực hạn rồi. Nhưng nàng lại không cảm giác được nguyền rủa lúc trước, chỉ là quần áo của nàng, tại thời khắc này, bắt đầu tiêu tan.
Cho đến khi hai người bước ra bảy tám bước, hoàn toàn bước vào vùng nguyền rủa, quần áo toàn thân Chỉ Hương đã biến mất hoàn toàn, lộ ra thân hình đủ khiến cho bất kỳ một nam tử nào cũng phải hô hấp dồn dập.
Có lồi có lõm, tuyệt vời tuyệt luân.
Mạnh Hạo đưa mắt nhìn qua, lập tức xem được triệt để. Đây là lần thứ hai nhìn thấy thân thể nữ nhân, trong ấn tượng của hắn, lần đầu tiên là Sở Ngọc Yên, lần này không cảm giác gì, trong lòng lại có so sánh.
Sau khi so sánh, hắn thỉnh thoảng khẽ gật đầu, có khi lại nhăn mày, chốc chốc lại lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.
Chỉ Hương liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lập tức cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nhưng ngoài miệng lại thản nhiên mở miệng.
- Thích bộ phận nào, hiện tại ta sẽ đưa ngươi.
Mạnh Hạo cười cười, cách không chỉ tới.
Chỉ Hương nhướn mày, tay phải nâng lên thành đao, chuẩn bị chém xuống lồng ngực mình.
Mạnh Hạo lập tức mở to mắt, vội vàng ngăn cản.
- Ta sợ ngươi rồi, từ bỏ, ngươi chém xuống rồi, ta cũng không muốn nữa.
Chỉ Hương hung hăng liếc Mạnh Hạo một cái, không nói gì nữa, theo Mạnh Hạo đi thẳng về phía trước. Cho đến khi hai người tới gần cái ao, đi vào trong ao, lội trong nước ao đục ngầu, dần dần đi sâu vào.
Nước ao nơi đây rõ ràng đục ngầu, nhưng quỷ dị là, từ trên người Chỉ Hương, giờ phút này dần dần tràn ra một mùi thơm ngát. Mùi kia khuếch tán ra, rơi vào trong nước, nước ao nơi này lập tức sôi trào, chỉ trong chớp mắt, lại không còn đục ngầu nữa, mà là một mảnh trong suốt, thậm chí còn tản mát ra từng trận mùi thơm ngát.
Cẩn thận ngửi thì lại có mùi giống hệt như trên người Chỉ Hương.