Vân Độn Tộc cuối cùng cũng không thể rời khỏi tu chân tinh này. Không có sự đồng ý của Vương Lâm, bọn họ không dám.
Mà Vương Lâm sau khi trở về liền lập tức thi triển thần thông, tạo ra một tòa động phủ khổng lồ, sau đó bắt đầu bế quan. Bên ngoài động phủ có nhiều tầng cấm chế, khiến trong trong phạm vi mấy trăm dặm không có bất cứ tu sĩ nào có thể bước vào nửa bước.
Bên ngoài mấy trăm dặm động phủ của Vương Lâm, địa vị của Ám Hạt Tộc tất nhiên là cao nhất, chiếm một khu vực, Vân Độn Tộc bất đắc dĩ chỉ còn cách tìm một nơi khác ở tạm.
Chung Đại Hồng cực kỳ kiêu ngạo, bước vào chỗ của hai tộc như chỗ không người, trong thời gian này vui vẻ vô cùng. Cái loại cảm giác được người khác luôn luôn quan tâm này khi hắn ở Thiểm Lôi Tộc chưa từng được hưởng.
Trong động phủ, Vương Lâm ngồi khoanh chân, hai mắt lộ vẻ trầm tư. Hắn lúc trước ở Long Giáp Tộc đã được sứ giả của Đại Đế nói qua, sau ba tháng sẽ là một ngày cực kỳ trọng yếu của Điên Lạc chi địa - Chính là ngày tuyển chọn trưởng lão Lạc Sinh Hội một lần nữa.
Có lẽ thân phận của nhưng người hiện nay, có người còn giữ được, có người sẽ bị thay thế. Chẳng qua việc này Vương Lâm cũng không quan tâm, không có quan hệ với hắn. Hắn để ý tới chính là Hỏa Tước Tộc, làm thế nào để có thể thông qua lần tuyển chọn trưởng lão của Lạc Sinh Hội lần này mà đạt được mục đích.
- Mồi đã tung ra rồi…
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nhắm mắt lại, thần thức yên lặng tản ra, cảm thụ trong cõi mơ hồ có một sự liên lạc kỳ dị. Dần dần thần thức của hắn dường như dung nhập vào trong thiên địa, trở thành một bộ phận của thiên địa.
Một lúc lâu sau, Vương Lâm chậm rãi mở mắt ra. Một tia khí tức quen thuộc tựa hồ từ trong tinh không xa xôi, không biết từ nơi nào, càng ngày càng đi xa.
Ở bên ngoài Điên Lạc chi địa, trong tinh vực Lao Hắc Tinh, ba tộc nhân của Hỏa Tước Tộc đang bay vút đi. Giữa ba người chính là nam tử năm đó, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, vừa đi vừa chạm tay vào mi tâm, hai mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
- Trưởng lão để ta đưa thứ máu trong đan dược đó về tộc nghiên cứu. Việc này đối với tộc ta cực kỳ trọng yếu, tuyệt đối không thể có sai lầm. Nếu như trưởng lão phân tích đúng thì tộc trưởng và các đại trưởng lão sau khi nhìn thấy thứ máu này tất nhiên sẽ đưa ra mệnh lệnh.
Ánh mắt nam tử lộ vẻ kiên định, cùng với hai người bên cạnh tăng tốc, nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Vương Lâm mở hai mắt, thần thức tiêu tan, khóe miệng lộ nụ cười lạnh. Máu trong hồn đan kia ẩn chứa nhiệt độ cực cao, có một tia khí tức của bổn nguyên, trừ máu của bản thân hắn ra thì không có thứ gì có thể thay thế.
Cho nên hắn có thể dựa vào sự liên lạc giữa máu huyết mà ở giữa khoảng cách tinh vực vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được vị trí đại khái.
- Máu có một tia bổn nguyên kia sau khi đưa về Hỏa Tước Tộc chắc chắn sẽ gây lên sóng gió. Đến lúc đó phối hợp với kế hoạch của ta thì việc thu được hỏa bổn nguyên của Hỏa Tước Tộc hẳn sẽ thành!
- Lúc này nếu máu đã được mang đi, vậy thì nên triển khai bước thứ hai rồi…
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lộ vẻ âm u, tay phải giơ lên vung một cái. Lập tức trước mặt hắn mở ra một khe không gian.
Khe không gian kia vừa mở ra, lập tức có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Tiếng kêu kia thê lương tới mức khiến cho tâm thần run lên.
- Hứa gia gia, Tiểu Bưu sai rồi, thật sự sai rồi, cầu mong Hứa gia gia tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân từ nay về sau không dám nữa!
Một tiếng hét thảm lại truyền ra, kèm theo là tiếng cười dâm dâm của Hứa Lập Quốc.
- Rơi vào tay Hứa gia gia nhà ngươi cũng là người may mắn. Hứa gia gia nhà ngươi cô độc đã mấy ngàn năm nay rồi, tuyệt đối sẽ không giết ngươi đâu, nhất định sẽ thương hương tiếc ngọc. Kim Bưu tiểu bảo bối, ngươi yên tâm đi. Hứa gia gia sẽ không khiến ngươi đau đớn đâu…
Tiếng kêu thảm thiết kia lại vang lên liên tiếp, bi thảm vô cùng…
Vương Lâm cau mày, ho khẽ một tiếng. Tiếng động này rơi vào trong không gian trữ vật khiến cho trong đó đột nhiên lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó tiếng nói vui mừng và sợ hãi của Hứa Lập Quốc vang vọng thiên địa, cả người hóa thành một đạo ô quang từ trong không gian trữ vật lao ra.
Trên tay Hứa Lập Quốc còn mang theo một người. Quần áo người này bị tàn phá, cứ như là vừa bị cường bạo vậy, thần sắc cực kỳ tiều tụy, đôi mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ, bị Hứa Lập Quốc nắm trong tay, xuất hiện trước mặt Vương Lâm.
- Chủ nhân, có chuyện gì cần làm sao? Người yên tâm, Tiểu Hứa tử lần này nhất định làm tốt, không để giống như chuyện Thiểm Lôi Tộc.
Hứa Lập Quốc ném Lưu Kim Bưu sang một bên, xoa tay cuống quít cam đoan.
Vương Lâm vẫn không nhìn Hứa Lập Quốc mà nhìn vào Lưu Kim Bưu bên cạnh. Lưu Kim Bưu bị ánh mắt Vương Lâm đảo qua, thân thể lập tức ầm ầm run rẩy, trong nội tâm tràn ngập sự sợ hãi không thể hình dung. Hắn sau khi bị ném vào không gian trữ vật, cả ngày bị Hứa Lập Quốc nọ hành hạ, chịu đủ mọi khổ sở, lại càng bởi vì sự ác độc của Hứa Lập Quốc mà khiến cho mỗi khi nghĩ tới khiến hắn cảm thấy như một cơn ác mộng.
- Kim Bưu… Ngươi cũng biết lỗi sao?
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Lời nói này rơi vào tai Lưu Kim Bưu khiến hắn run rẩy kịch liệt hơn, phịch một tiếng liền quỳ xuống mặt đất, nước mắt ròng ròng mà nói:
- Thượng tiên… Tiểu nhân biết lỗi rồi, biết lỗi rồi. Mong thượng tiên cho tiểu nhân một cơ hội sửa sai. Sau này tiểu nhân không bao giờ dám đi lừa gạt người khác nữa…
Vương Lâm khoanh chân, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ lên gối, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn Lưu Kim Bưu, trầm giọng nói:
- Nói cho ta biết, nếu như không có ngọc bội kia thì ngươi làm sao có thể lừa gạt người ta?
Lưu Kim Bưu lau nước mắt, thần sắc tràn ngập hối lỗi, vội vàng nói:
- Thượng tiên, thuật lừa gạt của tiểu nhân đều dựa vào ngọc bội đó mới có thể hành động được. Hiện giờ ngọc bội đã bị thượng tiên thu rồi, tiểu nhân không thể lừa gạt được ai nữa, cầu mong thượng tiên bỏ qua cho tiểu nhân, thả cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân tuyệt đối không thể lừa gạt ai nữa rồi…
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, gật đầu, chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu không có thuật lừa gạt thì lưu lại mạng ngươi cũng không cần thiết nữa.
Vẻ mặt Lưu Kim Bưu lộ ra vẻ vui mừng nhưng rất nhanh liền biến thành sửng sốt. Khi hiểu ra ý tứ của Vương Lâm, thần sắc hắn đại biến. Nhất là khi thấy hàn quang trong mắt Vương Lâm, thân thể hắn lại càng run lên, vội vàng cao giọng van xin:
- Thượng tiên hiểu lầm rồi! Thượng tiên hiểu lầm rồi! Tiểu nhân nói sai rồi. Dù là không có ngọc bội kia thì thuật lừa gạt của tiểu nhân cũng kinh thiên động địa, đưa mắt khắp Vân Hải Tinh Vực không người nào có thể sánh bằng. Tiểu nhân đã sớm nghĩ là không nên quá mức ỷ lại vào ngọc bội đó, cho nên bình thường không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không sử dụng ngọc bội, đều là tự mình lừa gạt. Cứ luyện tập thường xuyên như vậy, lúc này đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh rồi!
- Hả? Như ngươi nói thế thì ngươi có giải thích gì về thuật lừa gạt?
Ngón trỏ tay phải Vương Lâm vẫn gõ lên đầu gối như trước, lời nói bình thản. Nhưng động tác này rơi vào trong mắt Lưu Kim Bưu thì khiến tâm thần hắn như nhảy lên theo ngón tay của Vương Lâm.
- Thuật lừa gạt nói trắng ra chính là phải sắp đặt kỳ lưỡng, lợi dụng tất cả thủ đoạn. Chỉ cần người khác tin tưởng hoặc hiểu lầm, thậm chí là thành kiến cũng có thể đạt được mục đích.
- Trong thủ đoạn còn phải ngụy trang, thậm chí có thể khiến bản thân hoàn toàn tin tưởng những gì mình nói, sau đó mới có thể khiến người khác tin tưởng!
Lưu Kim Bưu cẩn thận giải thích, sau đó ngẩng đầu nhìn thần sắc Vương Lâm. Thấy Vương Lâm hơi hơi gật đầu, trong lòng hắn mới nhẹ nhàng hơn một chút.
- Thuật lừa gạt tiểu nhân nghiên cứu chia làm ba cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất chính là lừa gạt người khác. Cảnh giới thứ hai là lừa gạt chính mình. Cảnh giới thứ ba đã đạt tới trình độ tương đối cao, sau khi hiểu được thì nhìn núi là núi nhưng lại không phải là núi, phản phác quy chân, lại trở về cảnh giới ban đầu là lừa gạt người khác!
- Nói về ba cảnh giới này thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế trong cuộc sống của những kẻ lừa gạt chúng ta hầu hết đều kẹt tại cảnh giới thứ nhất. Nói thẳng ra họ chính mình còn không tin, lừa gạt cũng chỉ để lừa gạt, thật sự không có chút thành tựu!
Lưu Kim Bưu hoàn toàn trầm tĩnh, nhưng nói năng vẫn cẩn thận như trước.
- Chỉ có sau khi đạt tới cảnh giới nhất định rồi thì đối với chuyện lừa gạt mới có minh ngộ, tự nhiên mà tiến vào cảnh giới thứ hai - Lừa gạt chính mình! Lợi dụng tất cả các phương pháp, tất cả kinh nghiệm trong cuộc sống, lúc nào cũng tự lừa gạt bản thân, chậm rãi khiến mình tin tưởng. Do đó thuật lừa gạt đã khá thành công!
Lưu Kim Bưu hít sâu một hơi, tựa hồ quên đi hoàn cảnh của mình, thần sắc lộ vẻ nghiêm túc!
- Trong những người đồng thế hệ của tiểu nhân, người có thể đạt tới cảnh giới thứ hai này không phải là không có. Lão phu mất mấy năm nay hành tẩu thiên địa cũng gặp qua không ít đồng đạo. Mỗi lần gặp nhau đều tiến hành luận đạo một phen, cùng nhau ấn chứng, cùng nhau cảm ngộ.
- Nhưng những người này dù là đang ở cảnh giới thứ hai đều không dám xâm nhập quá sâu. Dù sao những người ở cảnh giới thứ hai, đối với chúng ta mà nói cũng cực kỳ nguy hiểm! Loại nguy hiểm này là do tự bản thân mình, tự mình lừa gạt mình nên rất dễ bị lạc lối, đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế được, hoặc trở thành quân tử, hoặc trở thành tiểu nhân, lại cũng có thể trở thành người điên!
- Cũng có một số người thì ở trong cảnh giới thứ hai chìm vào quá sâu, thậm chí đã quên mất mình là một kẻ lừa đảo. Mỗi lần gặp một người như vậy, lão phu lại thấy bi thương!
- Thật đáng buồn, thật đáng buồn!
Lưu Kim Bưu lúc này đã hoàn toàn quên đi hoàn cảnh của mình, trong lời nói lộ ra một ý vị kỳ dị. Hứa Lập Quốc ở một bên trừng mắt cứng lưỡi, cười nhạo nói:
- Không phải chỉ là một tên lừa đảo thôi sao. Làm sao lại nói như là tu đạo vậy…
Không đợi Hứa Lập Quốc nói xong, Lưu Kim Bưu đã xoay phắt người lại, căm tức nhìn Hứa Lập Quốc, ánh mắt lộ ra một tia cao ngạo. Chẳng qua trong cao ngạo lại ẩn chứa một chút cô độc. Đó là một vẻ đang đứng trên đỉnh cao, xem thường chúng sinh!
- Trẻ con không biết gì làm sao có thể hiểu được trái tim của lão phu!
- Lão phu bốn tuổi đã bắt đầu lừa đảo, chín tuổi liền được gọi là thần đồng, dùng thân thể con người lừa gạt cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ! Mười sáu tuổi chỉ nhìn ánh mắt đã có thể đọc thấu suy nghĩ trong lòng người. Từ đó về sau ta hành tẩu thiên địa, truy tìm chính là thuật lừa gạt đỉnh cao!
- Trời đất bao la, thường nói có ba ngàn đại đạo. Nhưng lại có ai nói là đã biết hết cả ba ngàn đại đạo này, có ai nói được là trong ba ngàn đại đạo đó không có đạo lừa gạt đâu!
- Tu sĩ tu đạo, lão phu tu luyện chẳng lẽ không phải là đạo sao? Trong chúng sinh có bao nhiêu sinh linh, từ thời vạn cổ tới nay cũng có bao nhiêu sinh linh diệt vong. Thiên địa từ lúc sơ khai đã có sinh linh, có sinh linh liền có đạo lừa gạt. Nếu nói đạo lừa gạt vô dụng thì đã sớm tuyệt diệt trong năm tháng, làm gì còn được truyền lưu tới ngày này! Lão phu đi tìm chính là muốn hỏi trời một câu, trong ba ngàn đại đạo, đạo lừa gạt là nhóm thứ mấy. Nếu trong ba ngàn đại đạo thật sự không có đạo lừa gạt thì lão phu cam nguyện sáng chế ra đạo lừa gạt… Ngoài ba ngàn đại đạo!
Hứa Lập Quốc trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả Vương Lâm cũng cảm thấy run sợ một chút.