Đúng lúc này, không ngờ Thiên Vận Tử áo xám bỗng nhiên mở hai mắt ra. Đây là lần đầu tiên hắn mở mắt ra.
Đây là một đôi mắt màu xám. Hắn đưa mắt nhìn Vương Lâm, không nói gì. Nhưng khi ánh mắt này rơi vào trong mắt Vương Lâm, nguyên thần hắn bỗng nhiên run lên, bên tai vang lên một thanh âm chứa đầy thiên uy như sét đánh.
- Đừng làm phiền ta!
Tâm thần Vương Lâm đại chấn, nguyên thần hoảng hốt! Một lúc lâu sau hắn mới thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên thì bóng dáng Thiên Vận Tử áo xám kia đã biến mất.
- Quỷ dị!
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, im lặng một lúc, không nói một lời, thần thức bỗng nhiên tản ra, lại tìm kiếm. Lúc này đây, hắn từ bỏ việc tiếp tục xem xét các bí thuật của các hư ảnh Thiên Vận Tử khác mà toàn tâm tìm kiếm bóng dáng màu xám quỷ dị này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dưới sự toàn lực tìm kiếm, hắn lại gặp được Thiên Vận Tử áo xám kia ba lần.
Mỗi một lần đều không có hiệu quả gì, Thiên Vận Tử áo xám kia luôn chợt loé lên, biến mất vô ảnh, mặc cho Vương Lâm tìm kiếm như thế nào đều khó có thể tìm ra.
Mãi cho tới lần thứ sáu!
Chính xác mà nói lần thứ sáu này không phải là Vương Lâm tìm được Thiên Vận Tử áo xám mà là hắn ta tìm tới Vương Lâm.
Một ngày nọ, Vương Lâm đã muốn từ bỏ việc tìm kiếm, hắn đã định học tập thần thông bảy màu kia. Thần thông này, hắn cho rằng chính là pháp thuật kỳ diệu nhất, sau khi xem những bí thuật trong này.
Hắn lẳng lặng đứng bên cạnh Thiên Vận Tử đang thi triển bí Thất Thải Thuật kia, than nhẹ một tiếng, đang định quyết định. Đúng lúc đó, bỗng nhiên một thanh âm lạnh từ phía sau vang lên như hàn phong thổi tới.
- Ngươi là đệ tử của Thiên Vận Tử?
Thân thể Vương Lâm trì trệ một chút, chậm rãi xoay người lại. Cách mười trượng phía sau hắn, Thiên Vận Tử áo xám kia như một âm hồn!
Cùng lúc đó, Thiên Vận Tử đang tu luyện bảy màu thần thông bỗng nhiên thu hồi công pháp, ngẩng đầu nhìn về người áo xám. Nhưng dưới cái quắc mắt của người áo xám, hắn lập tức nhanh chóng lui về phía sau, dường như cực kỳ kiêng kị, nháy mắt đã biến mất ở phía xa.
Vương Lâm gật đầu nói:
- Đúng vậy!
- Tại sao ngươi lại tới đây?
Thanh âm của Thiên Vận Tử áo xám kia vẫn lạnh lẽo như trước.
- Chọn lựa bí thuật!
Vương Lâm trầm tĩnh nói.
- Bí thuật.
Khoé miệng của Thiên Vận Tử áo xám kia lộ ra một tia khinh thường, sau đó nhìn Vương Lâm nói:
- Với tính tình của Thiên Vận Tử rất ít khi cho phép người khác đến nơi này lựa chọn công pháp. Sở dĩ hắn cho ngươi đến đây sợ rằng chính là vì ta!
Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh, hỏi dò:
- Tiền bối là?
Thiên Vận Tử áo xám kia không trả lời câu hỏi của Vương Lâm mà cẩn thẩn đánh giá Vương Lâm một lúc, bình thản nói:
- Ngươi thi triển ý cảnh của ngươi đi!
Vương Lâm nhướng mày nhưng lập tức liền trấn tĩnh lại, sinh tử luân hồi ý cảnh lập tức từ trong cơ thể khuếch tán ra. Ngay sau đó, phía trên đỉnh đầu tản mát ra hai màu đen trắng. Hai màu đen trắng này nhanh chóng giao nhau, bỗng nhiên hóa thành bức tranh sinh tử luân hồi.
Trong mắt của Thiên Vận Tử áo xám hiếm khi loé ra một đoàn tinh mang, hơi gật đầu nói:
- Nhằm vào ta, công kích!
Vương Lâm không nói hai lời, tay phải nâng lên, bức tranh sinh tử luân hồi trên đỉnh đầu nháy mắt xuất hiện trong tay, hắn xé mạnh, trực tiếp mở ra. Lúc này đây, hắn giống như là người nắm giữ sinh tử luân hồi Thiên đạo, ánh mắt lạnh như băng nhìn về Thiên Vận Tử áo xám, trong miệng ngâm khẽ:
- Sinh tử luân hồi!
Lời này vừa ra, lập tức trên bức tranh sinh tử luân hồi, từ bức tranh sơn thủy, từng đạo bụi khí như một con Thanh Long gào thét lao ra, lao thẳng đến Thiên Vận Tử áo xám.
Trong mắt người này bỗng nhiên lộ ra một đạo bụi mang, giờ phút này xuyên qua khoảng không, trực tiếp rời vào trong mắt Vương Lâm.
Về phần Thanh Long bụi khí đang nhanh chóng lao đi, giờ phút này vô thanh vô tức sụp đổ trước người Thiên Vận Tử áo xám.
- Sinh tử luân hồi ý cảnh!
Thiên Vận Tử áo xám trầm mặc một lúc, lại nhìn Vương Lâm nói:
- Thiên Vận Tử cho ngươi tới đây không ngoài mục đích chính là vì Sát Lục Tiên Quyết của lão phu. Hắn muốn xem ngươi có được cơ duyên này hay không! Sát Lục Tiên Quyết cũng không phải là tiên thuật mà là bắt chước từ một loại tiên thuật vô danh mà thành. Tiên quyết này phối hợp với Sinh Tử ý cảnh của ngươi cũng rất xứng đôi! Tuy nhiên, ngươi muốn học Sát Lục Tiên Quyết của ta thì cũng phải đáp ứng ta một việc!
Vương Lâm thần sắc như thường, bình thản nói:
- Mời nói!
- Sát Lục Tiên Quyết, xuất thủ không lưu lại người sống. Ngươi nếu đáp ứng, ta sẽ truyền nó cho ngươi!
Ánh mắt của Thiên Vận Tử áo xám lạnh như băng, chậm rãi nói.
Vương Lâm trầm mặc một lúc, khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Ta không học!
Nói xong hắn hướng về người này ôm quyền, xoay người rời đi.
Ánh mắt của Thiên Vận Tử áo xám chợt loé lên, tay phải hư không ngăn lại, một đạo bụi khí bỗng nhiên xuất hiện. Bụi khí này như một thanh lợi kiếm, bị hắn tuỳ ý vung lên. Chỉ nghe một tiếng gào rít bén nhọn quanh quẩn, bụi khí này lập tức lao thẳng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Thiên Vận Tử áo xám.
Bụi khí kia, nháy mắt khi Vương Lâm quay lại, từ bên người hắn xẹt qua, dừng lại trên người một hư ảnh Thiên Vận Tử đang tu luyện bên ngoài ngàn trượng.
Hư ảnh kia căn bản không kịp tránh né, trực tiếp bị bụi khí này tiến vào trong cơ thể, sau đó thân mình lập tức run lên, quỷ dị hóa thành một mảnh sương mù biến mất.
Cùng lúc đó, từ bên trong sương mù, bụi mang cũng tiêu tán, xuất hiện trước người Thiên Vận Tử áo xám, bỗng nhiên hình thành một ấn quyết phức tạp phiêu phù giữa hư không.
- Lạc ấn này chính là do Sát Lục Tiên Quyết biến thành. Dựa vào giết chóc đạt được sinh lực. Lấy sinh lực vờn quanh thân thể, ngưng kết thành Sinh ấn. Lạc ấn này càng nhiều, uy lực phòng thủ càng mạnh! Toàn thân của lão phu được hàng tỷ lạc ấn thủ hộ. Dù hôm nay Thiên Vận Tinh sụp đổ cũng có thể bình yên vô sự. Sát Lục Tiên Quyết này ngươi có muốn học không?
Thiên Vận Tử áo xám bình thản nói.
Vương Lâm trầm mặc một chút nói:
- Vì sao nhất định phải là ta học nó?
Thiên Vận Tử áo xám lạnh như băng nói:
- Ngươi là người thứ sáu Thiên Vận Tử đưa tới đây! Lão phu không thích số bảy, vả lại do có hứa hẹn với Thiên Vận Tử cho nên sẽ truyền nó cho ngươi. Nếu lại lằng nhằng thì việc này bỏ đi!
Vương Lâm nhìn người áo xám này, bỗng nhiên hỏi:
- Ngươi và sư phụ ta có quan hệ như thế nào?
Thiên Vận Tử áo xám kia lạnh lùng nhìn Vương Lâm, tay phải vung lên, một đạo bụi khí lập tức hóa thành ngọc giản, lơ lửng giữa không trung, sau đó thần mình lão khẽ động, biến mất trước mặt Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm, hư không bắt lấy ngọc giản tạo thành từ bụi khí kia.
Ngay khi tay hắn đụng vào ngọc giản này, thế giới bảy màu bỗng nhiên biến đổi, như là vật đổi sao dời. Vương Lâm thấy hoa mắt, khi khôi phục lại bình thường thì thấy mình đang đứng dưới bảo tháp trên đỉnh núi.
Trước người hắn, Thiên Vận Tử ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị, nhìn chằm chằm vào ngọc giản trong tay Vương Lâm, vuốt râu cười nói:
- Sát Lục Tiên Quyết, tốt!
Vương Lâm không nói gì, chân mày hơi nhíu lại!
Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm cười nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều, người áo xám kia chính là do khi vi sư còn trẻ tu luyện nguyên thần thứ hai. Chẳng qua, năm đó khi vi sư phân hóa Âm Dương Hư Thực nhị cảnh cũng là vì một sự tình mà không thể phân hóa hắn ra. Hắn tu luyện chính là Sát Lục Tiên Quyết, đúng lúc phù hợp với yêu cầu sinh tồn bí thuật của ngươi!
Vương Lâm trầm mặc, thu hồi ngọc giản. Lời của Thiên Vận Tử, hắn không hoàn toàn tin tưởng. Chẳng qua, tâm cơ của Vương Lâm thâm trầm, thần sắc cũng không lộ ra chút manh mối nào, gật gật đầu.
Thiên Vận Tử chụp một cái vào hư không, một đạo tử mang lập tức từ trong hư không biến ảo ra, hình thành một chiếc giới chỉ màu tím.
Cẩn thận nhìn chiếc giới chỉ này, Thiên Vận Tử ném nó cho Vương Lâm nói:
- Cái giới chỉ này chính là do tử mang trong số bảy màu chi mang biến thành, ban cho ngươi làm tiên bảo bảo mệnh. Tiên bảo này có thể chống cự được một kích toàn lực của Vấn Đỉnh hậu kỳ hai lần. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi vi phạm môn quy một lần, vi sư sẽ thu hồi một lần, vi phạm hai lần thì tiên bảo này cũng không còn chút uy lực nào nữa.
- Người bị ngươi giết chết kia, nhị sư huynh của Tử Hệ, đó là bởi vì đã trải qua vô số năm, tiên bảo này tiêu hao một lần, lại còn vi phạm môn quy một lần. Nếu không thì ngươi sao có thể dễ dàng đoạt đi nguyên thần của hắn! Tuy nhiên, do hắn ra tay trước, lại nhiều lần trêu chọc ngươi, việc này vi sư cũng sẽ không truy cứu. Nhưng Vương Lâm, ngươi phải nhớ lấy, không có lần thứ hai đâu!
Vương Lâm tiếp nhận chiếc giới chỉ này, không có đeo lên tay mà cất vào trung túi trữ vật, cung kính nói:
- Tạ ơn sư phụ!
Thiên Vận Tử gật đầu, vung tay áo lên nói:
- Bí thuật đã truyền thụ, tiên bảo đã cấp cho, ngươi về đi!
Nói xong, lão xoay người đi về hướng bảo tháp.
Vương Lâm lui ra phía sau vài bước, ngẩng đầu lên nói:
- Sư phụ, đệ tử muốn xuống núi rèn luyện!
Thiên Vận Tử không quay đầu lại, truyền tới thanh âm:
- Đệ tử của Thiên Vận Tử ta muốn xuống núi rèn luyện chỉ có một cách. Ngươi cầm lệnh bài của ta, đi Tinh Vụ uyển của Xích Hệ, tìm một tu chân quốc dưới cấp sáu để đảm nhiệm vai trò sứ giả. Nhưng ngày hồng tinh ba tháng sau, Độc Sơn giác ngoài Đông Hải, ngươi đừng đến muộn!
Nói xong, bóng dáng của Thiên Vận Tử tiến vào trong bảo tháp, biến mất! Một cái lệnh bài màu trắng đột nhiên từ trong bảo tháp bay tới tay Vương Lâm. Cùng lúc đó, một cỗ nhu lực từ trên bảo tháp bỗng nhiên phát ra, đẩy Vương Lâm đi. Thân mình Vương Lâm thuận thế, trực tiếp bay ra khỏi ngọn núi này.
Bên ngoài trăm dặm, Vương Lâm đứng giữa không trung, quay đầu nhìn thoáng qua ba ngọn núi hai đen một trắng này, ánh mắt loé ra quang mang kỳ dị, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi!
Tinh Vụ uyển, trên Xích Hệ!
Sau khi Vương Lâm rời khỏi Thiên Vận Tổng Tông, hắn không chút dừng lại bay thẳng đến Xích Hệ.
Một quầng sáng màu đỏ trên đỉnh núi Xích Hệ không ngừng khuếch tán ra, bao phủ khắp nơi, giống như là một biển máu.
Bóng dáng của Vương Lâm trực tiếp bay qua bên ngoài Xích Hệ, đang định bước vào thì một tiếng quát lạnh từ bên trong truyền ra.
- Người tới, dừng lại!
Vương Lâm không nói một lời, trực tiếp đưa lệnh bài trong tay vung về phía trước, bóng dáng hắn lao theo, trực tiếp tiến vào Xích Hệ.
Người vừa quát lạnh kia hiển nhiên là thấy được lệnh bài, hừ nhẹ một tiếng, không ngăn cản, mặc cho Vương Lâm bay vào trong.
Sau khi Vương Lâm tiến vào, hư không nhoáng lên một cái, bóng dáng một người đàn ông trung niên mặc đồ màu đỏ biến ảo ra, lạnh lùng nhìn qua phương hướng Vương Lâm vừa biến mất, trong miệng lầm bẩm:
- Tử Hệ, Vương Lâm!
Một lúc sau, Vương Lâm rời khỏi Xích Hệ, ánh mắt hắn nhìn về phía Tây xa xa.
Tu chân quốc cấp năm Linh Nhạc Quốc!