Phân tích nguyên nhân, Vương Lâm cảm thấy được có thể có liên quan tới việc tu luyện trong Nghịch Thiên không gian, Nghịch Thiên Châu thần kỳ, hắn mấy năm này đã muốn thấu hiểu rất rõ.
Nhất là mỗi lần tại Nghịch Thiên không gian, hắn đã có thể cảm giác được, bốn phía vật sáng tản mát ra một loại quang ban cổ quái chui vào thân thể của mình.
Đối với quang ban, Vương Lâm nghiên cứu đã lâu, cũng không biết tác dụng cụ thể.
Công pháp ẩn nấp tu vi Vương Lâm đã không tái sử dụng, hắn tự giễu, dùng thời gian bốn năm đạt tới Ngưng Khí tầng ba, hơn nữa còn ở tại hậu sơn linh khí sung túc để tu luyện, thật ra có thể giải thích.
Không có bất kỳ ai biết, từ thời gian hai mươi năm trước trong Nghịch Thiên không gian, hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng ba!
Mặt khác, Dẫn Lực Thuật này trong hơn hai mươi năm hắn vẫn đang kiên trì luyện tập mỗi ngày, bất tri bất giác đã đạt đến một cảnh giới khủng bố.
Phóng nhãn toàn bộ Triệu Quốc tu chân giới, không người nào có thể như hắn dùng hơn hai mươi năm luyện tập Dẫn Lực Thuật này được.
Lúc này một quầng sáng từ phía trên không vô thanh vô tức xuất hiện, bao phủ mỗi người, cảm giác ấm áp tái hiện, chẳng qua lúc này đây, Vương Lâm lại phát hiện bất đồng.
Quầng sáng ẩn ẩn thoáng hiện một đám phù kỳ dị, cùng một chỗ với phù tổ hình thành một lốc xoáy không ngừng xoay tròn, lôi kéo bọn họ nhanh chóng nhập vào trong đó, mang theo mọi người tất cả biến mất ở bên trong sơn cốc rồi lại xuất hiện nhưng đã là đại điện Hằng Nhạc Phái, chưởng môn sư bá mặc áo lam, ngồi ngay ngắn ở phía trên, ở hai bên ngồi mấy lão giả.
Trong nháy mắt mấy đạo thần thức khổng lồ ở trên người bọn họ khẽ quét mà qua, chưởng môn sư bá mặt mỉm cười, gật đầu nói:
- Bốn năm thời gian đảo mắt đã qua, ta rất vui mừng khi các ngươi đều tiến bộ nhảy vọt, khá lắm, hiện tại đệ tử tu luyện tới Ngưng Khí tầng năm lưu lại, những người còn lại giải tán, về báo cho sư phụ các ngươi thu hoạch bốn năm nay. Ba ngày sau, Huyền Đạo Tông tới chơi, lần này Hằng Nhạc Phái ta phải tất thắng!
Mọi người cùng kêu lên đồng ý, đệ tử Ngưng Khí kỳ dưới tầng thứ năm đều rời khỏi đại điện. Vương Lâm nhìn một vòng, không phát hiện Tôn Đại Trụ.
Sau khi rời khỏi đại điện, Vương Lâm đi vào dược viên của Tôn Đại Trụ, thần thức đảo qua, cấm chế đập vào mắt nhưng cấm chế này không phát ra nổi chút tác dụng ngăn trở, thần thức Vương Lâm ở bên trong lập tức phát hiện Tôn Đại Trụ khoanh chân đả tọa, đối với thần thức của hắn, không có bất kỳ phát hiện gì.
Cấm chế này lúc trước làm cho kinh sợ không thôi, hiện tại vừa thấy sơ hở chồng chất, Vương Lâm mơ hồ cảm giác, tựa hồ chính mình nếu muốn bài trừ cấm chế này hẳn là không khó.
- Đệ tử Vương Lâm tham kiến sư phụ!
Vương Lâm thu hồi thần thức, ở ngoài cửa nói.
Tôn Đại Trụ nghe thấy lời này, ngơ ngác một chút nghĩ nửa ngày mới nhớ tới bốn năm trước có thu nhận một người đệ tử tên là Vương Lâm, tên này có đi tham gia tập huấn, hôm nay chính là ngày bọn hắn xuất quan, cũng không biết phế vật này rốt cuộc có tiến bộ hay không.
Tò mò, hắn mở cổng dược viên ra, cao ngạo nói:
- Vào đi!
Vương Lâm đi vào, Tôn Đại Trụ cẩn thận đánh giá Vương Lâm một phen, kinh ngạc nói:
- Ngươi đã đạt tới Ngưng Khí tầng ba?
Vương Lâm gật đầu cung kính nói:
- Đệ tử ở bên trong sơn cốc khổ tu bốn năm, may mắn tiến vào Ngưng Khí tầng ba.
Tôn Đại Trụ ánh mắt lóe ra, hắn dần dần nhớ tới lúc trước vì sao thu đối phương làm đệ tử, hắn nhớ rõ năm đó quyết định chờ đối phương đạt tới Ngưng Khí tầng một liền sử dụng Sưu Hồn Thuật đối với người này, lúc này hơi do dự, bỏ đi ý niệm sưu hồn trong đầu, dù sao sự việc cách đã nhiều năm, liều mạng tu vi sẽ rơi xuống, hắn hiện tại cảm thấy được rất không đáng.
- Thôi, đã đạt tới Ngưng Khí tầng ba, ngươi sẽ là đệ tử chân chính của ta, vi sư cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ, đó là ngươi, ngươi từ hôm nay trở đi ở lại nơi này của ta, mấy ngày nữa cùng đệ tử nội môn Huyền Đạo Tông tới trao đổi giao lưu, đến lúc đó ngươi theo ta tới kiến thức một phen, cũng là để giải khai nhãn giới. Đúng rồi, ngươi đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng ba nhưng vẫn luyện tập Dẫn Lực Thuật ư?
Tôn Đại Trụ nhìn Vương Lâm liếc mắt một cái, nói.
Vương Lâm thần sắc như thường, nói:
- Dẫn Lực Thuật đệ tử có luyện qua nhưng cảm giác có chút trúc trắc.
Tôn Đại Trụ gật đầu, nói:
- Đó là tự nhiên, loại tiên thuật cơ sở này thật ra chính là xem độ thuần thục, ngươi luyện nhiều hơn tự nhiên thì tốt rồi thì tốt rồi vi sư năm đó chính là luyện gần một năm xem như trong môn phái thời gian luyện tập dài nhất, ngươi xem.
Nói xong, hắn một tay động, một đạo tiểu kiếm bảy màu quang mang lóe ra, hàn quang vòng quanh bốn phía nhanh chóng bay qua một vòng, cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở trong lòng bàn tay Tôn Đại Trụ.
- Dẫn Lực Thuật luyện tập thuần thục, về sau nếu đạt tới Ngưng Khí tầng hai, liền có thể luyện tập Khu Vật Thuật, phi kiếm này chính là dựa vào Khu Vật Thuật thi triển. Đương nhiên, nếu muốn đạt tới cấp độ này nhất định phải có tu vi Ngưng Khí tầng bốn. Chẳng qua trao đổi sắp tới cùng Huyền Đạo Tông, không thể để cho người ta chê cười, ngươi tu vi thấp, cuộc tỷ thí lần này khả năng thắng không lớn, nhưng cũng không thể để danh dự của vi sư rơi xuống. Phi kiếm này dùng Dẫn Lực Thuật cũng có thể khống chế, ta cho ngươi một khối lệnh bài, ngươi cầm rồi đi tới Kiếm Linh các, tùy ý chọn một phi kiếm, đến lúc đó sử dụng!
Tôn Đại Trụ nói xong ném ra một khối lệnh bài.
Vương Lâm nét mặt biến thành cổ quái, hé miệng nửa ngày không biết nên nói cái gì.
Nhìn ra nét mặt cổ quái của Vương Lâm, Tôn Đại Trụ hừ một tiếng nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ, nhất định phải làm thật tốt, bằng không đến lúc đó làm vi sư mất mặt xấu hổ, trở về ta sẽ cho ngươi một trận. Nhớ năm đó vi sư đã làm cho sư tổ nở mày nở mặt.
Vương Lâm cười khổ nói:
- Đệ tử chắc chắn sẽ không để sư phụ thất vọng, sư phụ yên tâm đi!