Bóng người tiêu tan, sương mù hóa thành một cầu thang, từ phía trước Vương Lâm lan ra, không thấy điểm cuối. Vương Lâm hít sâu, mắt lộ vẻ quyết đoán, bước lên cầu thang, hướng về phía trước đi tới. Theo từng bước hắn đi về phía trước, những bậc thang phía sau chậm rãi biến mất.
Giờ khắc này, trên mảnh vỡ đại lục bên ngoài Tàng Quyết Các, ba lão già kia đang nói chuyện với nhau, bỗng nhiên trong lúc đó, chỉ thấy Tàng Quyết Các lóe ra một đạo hào quang. Hào quang này càng này càng nồng đậm, gần như sáng chói mắt.
Lão già Trần gia kia ánh mắt nhìn lên đạo hào quang, bình thản nói:
- Tiên duyên của vị Hứa đạo hữu này đã bắt đầu rồi. Chỉ là không biết ở tầng thứ tư kia, hắn rốt cuộc có thể đạt được dạng tiên thuật gì!
Tu sĩ họ Lữ vừa mất đi thân thể kia nghe vậy, gật đầu nói:
- Tu vi và tiên duyên cũng có chút liên hệ, tuy rằng không lớn, nhưng ở thời điểm nhất định cũng có chút ảnh hưởng. Người này có lẽ ở trong tầng thứ tư, có thể đạt được tiên thuật tốt hơn.
Cuối cùng là tu sĩ họ Tống kia, không nói gì mà nhìn chằm chằm vào đám hào quang ở Tàng Quyết Các kia, hai mắt tuôn ra tinh quang, trầm giọng nói:
- Không đúng!
Trần, Lữ hai người ngẩn ra, ánh mắt đều hướng về Tàng Quyết Các, sắc mặt lập tức biến đổi.
Chỉ thấy trên Tàng Quyết Các, sau đạo hoàng quang thứ nhất kia, lại xuất hiện một đạo hoàng quang, cùng ngang hàng nhau rọi thẳng lên trên, một gợn sóng nhỏ hình tròn ở giữa không trung tản ra bốn phía. Đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, cảnh tượng này cực kỳ tráng lệ.
- Năm đạo hào quang, người này không ngờ đã vào tầng thứ năm!
Tu sĩ họ Lữ mất đi thân thể kia quắc mắt nhìn thẳng vào năm đạo hào quang kia, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
- Xem ra chúng ta đã xem thường vị Hứa đạo hữu này, người này tu vi dứt khoát là đỉnh điểm của Dương Thực cảnh, có lẽ đã bước được nửa bước vào Khuy Niết kỳ, miễn cưỡng có thể đạt tới tiêu chuẩn tiến vào tầng thứ năm!
Ánh mắt tu sĩ họ Tống không thể không lóe lên.
Tu sĩ họ Trần nhíu mày, chậm rãi nói:
- Nếu tu vi của hắn đã đạt tới Khuy Niết kỳ, sẽ không thể đi vào Lôi Tiên Giới, trừ phi là…
Không đợi hắn nói xong, bỗng nhiên trên Tàng Quyết Các lại xuất hiện hào quang. Lúc này là hai đạo, trực tiếp hướng thẳng lên trời, ngang hàng cùng với năm đạo kia.
Bảy đạo cầu vồng chiếu rọi cực kỳ tráng lệ, nhưng ba người nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Không thể được, bảy đạo hào quang, đây là tầng thứ bảy, không thể được…
Lão già họ Tống kia ngơ ngác, nhìn lên không trung thì thào nói, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Nguyên thần của Tu sĩ họ Lữ mất đi thân thể cũng cứng ngắc, kinh ngạc nhìn bảy đạo hoàng quang, tâm thần trống rỗng.
Tu sĩ họ Trần cũng như vậy, vẻ khiếp sợ trong mắt cực kỳ nồng đậm, hắn thì thào nói:
- Tiến vào tầng thứ bảy, cần phải có tu vi gì… Tu vi của Hứa Mộc kia không thể được như vậy, hay là… Hay là người này có một loại tuyệt thế tiên duyên thậm chí không cần kiểm tra cũng có thể đi lên tầng thứ bảy.
Trong lúc ba người đang trợn mắt há hốc mồm, trên Tàng Quyết Các kia lại có hai đạo cầu vồng bay ra. Chín đạo cầu vồng xông thẳng lên trời, cảnh tượng này trong mắt ba người giống như là tiếng sấm nổ liên tiếp, ầm ầm vang dội.
Ba người một câu cũng không nói lên lời, chỉ có ngơ ngác nhìn lên không trung.
Nếu nói là năm đạo cầu vồng thì bọn họ có thể lý giải là do Hứa Mộc kia ẩn giấu tu vi, tiến vào tầng thứ năm tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng sau khi xuất hiện bảy đạo cầu vồng, bọn họ khiếp sợ đồng thời cũng không thể tin Hứa Mộc kia ẩn giấu tu vi.
Nhất là sau cùng lại có chính đạo cầu vồng làm cho bọn họ tâm thần kịch chấn. Hết thảy chuyện này chỉ có thể lấy tiên duyên rất lớn để giải thích, ngoài ra, không còn sự lựa chọn nào khác.
Sự xuất hiện của chín đạo cầu vồng đối với ba người bọn họ thật sự quá sức tưởng tượng. Phải biết rằng cho dù các lão tổ của gia tộc họ khi Lôi Tiên Giới mở ra lần đầu tiên, tại mảnh vỡ đại lục được phong ấn này nhiều nhất cũng chỉ có thể tiến vào tầng thứ tám mà thôi.
Tầng thứ chín chưa ai có thể tiến vào.
Vương Lâm bước đi, cầu thang dưới chân đã tới bậc cuối cùng. Hắn bước một bước, lập tức phía trước mắt sáng ngời lên. Nơi này là một gian lầu các.
Lầu các này không lớn, hai bên vách tường có hơn mười ô vuông bằng gỗ, bên trong mỗi ô vuông có một tiên ngọc, tản mát ra ánh sáng dịu dàng.
Ở trên vách đá ngay phía trước, còn treo một bức họa. Trong bức tranh có một cái cây, cái cây ở một bên là lá cây khô vàng, dưới tán cây có một đồng tử, hình như là đang khoanh chân ngồi.
Ở góc trên bên trái có một chỗ trống, trên đó có viết một câu thơ.
- Hô Phong Hoán Vũ Tát Đậu Thành Binh, Sơn Băng Địa Liệt Âm Nguyệt Hữu Tình.
Nhìn bức tranh này, Vương Lâm trầm ngâm một lát, nhìn không ra manh mối gì bên trong. Khi nhìn đến câu nói trên bức tranh kia, hắn cảm thấy rất có ý tứ.
- Hô Phong, Hoán Vũ đúng là nói về hai thần thông, Tát Đậu Thành Binh cũng là một thần thông. Còn nửa câu sau, Sơn Băng, Địa Liệt cùng với Hô Phong, Hoán Vũ ở phía trước là giống nhau, nhưng Âm Nguyệt Hữu Tình là có ý gì…
Nhìn không ra hàm ý bên trong, Vương Lâm thu hồi ánh mắt, bắt đầu quan sát bên trong căn phòng này. Căn phòng này cực kỳ đơn giản, thậm chí ngay cả một chiếc bàn cũng không có. Duy chỉ có trên mặt đất là một bồ đoàn bằng đá, mặt bên trên đã lõm sâu xuống, hiển nhiên là do có người ngồi trên đó nhiều năm tạo thành.
Vương Lâm tiến lên vài bước, cẩn thận nhìn thoáng qua bồ đoàn kia. Vật này cực kỳ tầm thường, không có điểm gì đặc biệt, nhưng khi Vương Lâm chạm vào lại ngạc nhiên phát hiện, tay mình không ngờ xuyên thấu bồ đoàn.
Vương Lâm hơi nhíu mày, nhìn những ô vuông ở hai bên tả hữu. Một lát sau, sắc mặt cũng có chút âm trầm.
Vẻ vui mừng lúc trước lập tức biến mất.
Bên trong những ô vuông ở hai bên, mặc dù là có tiên ngọc, nhưng cũng giống như bồ đoàn kia, toàn bộ đều là vật hư ảo, vốn không hề tồn tại.
Sau khi quan sát, Vương Lâm cười khổ. Hắn phát hiện toàn bộ nơi này, tất cả các vật phẩm đều là chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng chạm, dường như là đang ở bên trong một ảo ảnh.
- Nếu sớm biết như vậy, không bằng đi tới tầng thứ tư, chỗ đó tuyệt đối sẽ không như nơi này!
Vương Lâm cau mày, ở trong phòng xem xét một lượt, cuối cùng dừng ở bức tranh phía trước mặt kia. Trầm ngâm một lát, Vương Lâm ánh mắt lóe lên, khoanh chân ngồi xuống đất, quắc mắt nhìn chằm chằm vào bức họa kia, cả người trầm xuống.
- Tầng thứ chín Tiên Quân có thể lên quyết không thể đơn giản như vậy. Có lẽ màn hư ảnh này theo ta nhìn thì như vậy, như trong mắt Tiên Quân thì có thể nâng tay lên là có thể lấy được. Như vậy ở trong này lại bày đặt một bức họa thế kia đúng là có chút kỳ quái.
Vương Lâm cẩn thận nhìn lại bức họa kia.
Thời gian trôi qua ít lâu, tâm tính của Vương Lâm chậm rãi hồi phục. Hắn không cam lòng ở trên tầng thứ chín này mà không thu hoạch được gì. Sau khi phân tích, bức họa này rất có thể là điểm mấu chốt.
Hắn tập trung suy nghĩ, hết sức chăm chú xem bức tranh này, muốn phát hiện ra manh mối bên trong.
Dần dần, thần sắc Vương Lâm trở nên bình tĩnh. Hắn gần như không chớp mắt, toàn bộ tâm thần đều dung nhập vào trong bức tranh này, yên lặng cảm ngộ. Thời gian trôi qua, Vương Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mặc dù là nhắm mắt, nhưng bức họa này vẫn đang hiện lên ở trong đầu hắn, hắn giống như cả người tiến nhập vào cảm nhận bức tranh. Hồi lâu sau, hắn giương đôi mắt thì thào lẩm bẩm:
- Không đúng… Luôn có một tầng ngăn cách khiến cho ta không thể thật sự dung nhập vào trong bức tranh.
Trầm ngâm một lát, bỗng nhiên hai mắt hắn sững lại, nhìn lên người đồng tử dưới tán cây kia.
Đồng tử này hắn nhớ rõ ràng lúc trước chỉ ngồi xuống thổ nạp, hai tay cũng không có dấu ấn gì. Nhưng giờ phút này, đồng tử trong bức tranh kia hai tay đúng là đang bấm quyết.
Phát hiện này khiến cho tinh thần Vương Lâm chấn động, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua bảy ngày. Sau khi cẩn trọng quan sát, Vương Lâm phát hiện thủ ấn của đồng từ kia cứ cách hai ba canh giờ sẽ biến hóa một lần, nhưng biến hóa này cực kỳ nhỏ, nếu không hoàn toàn tập trung vào những ngón tay thì căn bản sẽ rất khó phát hiện ra.
Thời gian bảy ngày này, Vương Lâm đem toàn bộ thủ ấn kia ghi nhớ trong lòng. Đến ngày thứ tám, hắn ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai tay bấm quyết, lập tức đem toàn bộ thủ ấn đánh ra. Theo từng đạo thủ ấn, toàn bộ gian lầu các bỗng nhiên chấn động, Vương Lâm ngẩn ra lập tức ngừng lại, cẩn thận nhìn bốn phía, trầm ngâm một lát, lúc này mới tiếp tục đánh ra thủ ấn.
Đồng thời, khi thủ ấn lại xuất hiện, toàn bộ lầu các lại một lần nữa chấn động, hình như là thu nhỏ lại. Phát hiện này khiến Vương Lâm rất ngạc nhiên, thủ ấn nhanh hơn, nhưng sau khi lầu các này chấn động vài cái, liền dừng lại. Suy nghĩ hàng trăm lần vẫn không tìm ra lời giải đáp, ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía bức họa kia, song thủ bấm quyết càng lúc càng nhanh, thân thể hắn dần dần như thể tiêu tan, toàn bộ tâm thần đều hướng tới bên trong bức tranh kia cảm nhận.
Khi đánh ra thủ ấn cuối cùng, Vương Lâm chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, thân mình xiêu vẹo, ngã trên mặt đất, nguyên thần hắn lại một phen chấn động, cảm thấy hoa mắt, choáng váng.
Sau khi nghe thấy tiếng nổ, nguyên thần Vương Lâm cũng lập tức kịch chấn, ngơ ngác nhìn bốn phía.
Bốn phía là một mảng hư vô, phía sau mình là một cây đại thụ, ở một bên có lá khô vàng, lúc này có gió thổi đến, lá cây lay động, phát ra tiếng sàn sạt.
Cúi đầu nhìn xuống, Vương Lâm phát hiện ra không ngờ mình lại mặc đạo bào, hắn đã tiến nhập vào bên trong bức tranh và biến thành đồng tử bên trong bức tranh kia! Cảnh tượng này quá mức kỳ dị. Vương Lâm đứng lên, nhìn lên không trung, chỉ thấy trên không trung phía bên phải có một vài vết mực màu đen. Những vết mực này rõ ràng là câu thơ hắn đã nhìn thấy bên ngoài bức tranh ‘Hô Phong Hoán Vũ Tát Đậu Thành Binh, Sơn Băng Địa Liệt Âm Nguyệt Hữu Tình’.
Một hàng chữ này dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Vương Lâm lập tức biến hóa hình thành từng giọt mực, giống như mưa từ trên trời rơi xuống khắp bốn phía. Trong nháy mắt, hư vô bốn phía tiêu tan, thay vào đó là một âm thanh huyên náo.
Chỉ thấy từ trong hư vô biến ảo ra những bóng người. Những người này đều không thấy rõ diện mạo, nhưng sau khi xuất hiện, liền lập tức khoanh chân ngồi xuống. Cuối cùng, ở xung quanh Vương Lâm, gần như chi chít toàn bộ đều là bóng người.
Từng trận tiếng nói chuyện nhẹ nhàng nổi lên bốn phía. Nhưng điều kỳ dị chính là Vương Lâm có thể nghe được, nhưng không thể nào nghe thấy rõ ràng.
Một lát sau, đột nhiên tiếng huyên náo này chợt biến mất, từ trong hư vô có một người đi ra. Người này toàn thân cũng rất mờ mịt, nhưng khi hắn xuất hiện lập tức liền có một luồng uy áp tràn ngập bốn phía.
Thân mình người này lơ lửng giữa không trung, khoanh chân ngồi xuống, giống như là đang mỉm cười, thanh âm rõ ràng truyền ra.
- Hôm nay Tiêu Dao Tử vì Tàng Quyết Các mà lần đầu vẽ tranh, Tiên Quân sẽ chấp bút đề tựa, còn ta phụng mệnh đến đây để thưởng thức. Mời chúng tiên bạn bè tụ hội, lúc vẽ tranh nghe ta giảng đạo. Đạo của ta, là như thế này!
Người kia nói xong, nâng tay phải lên, lập tức liền có một luồng gió mạnh rít gào. Luồng gió này biến thành màu đen, tràn ngập bầu trời, quét ngang một cái lập tức hóa thành chín con hắc long. Từng tiếng rồng gầm cùng với khí thế khổng lồ lập tức khiến cho thiên địa biến sắc. Hơn nữa, khi luồng gió đen kia tung hoành, chín con hắc long kia đồng loạt há miệng, phun ra một luồng gió lạnh. Loại sức mạnh cường đại không thể tin nổi, khiến cho sinh mệnh người ta có cảm giác giống như là ánh nến, bị cơn gió này thổi qua, lập tức sẽ tử vong! Dường như hàng vạn sinh linh trên thế gian bị luồng gió này thổi qua đều bỏ mạng tiêu tan. Sức mạnh kỳ dị ẩn chứa ở bên trong dĩ nhiên vượt quá sự tưởng tượng của Vương Lâm.
- Đây chính là Hô Phong, Hoán Vũ! Đạo lý rất đơn giản, Hô Phong là như vậy, thổi tắt hàng vạn ngọn lửa sinh linh!
Tâm thần Vương Lâm lại kịch chấn. Một sự đau đớn khó có thể tưởng tượng không ngừng truyền ra, như thể là bị xé rách, nguyên thần cũng lập tức tan vỡ, phát tán ra ngoài.
Đúng lúc này, một luồng lực đạo dịu dàng từ trong hư vô biến ảo ra, cuốn một cái liền khiến cho nguyên thần đã bị phá nát của Vương Lâm cuồn cuộn nổi lên. Một âm thanh trong trẻo cười nói:
- Tiên Thuật của Tiên Đế không giống như người thường. Tiên thuật Hô Phong này bản quân sẽ lấy làm đề, viết lên bức tranh của Tiêu Dao Tử, cất bức tranh này lên tầng thứ chín của Tàng Quyết Các. Sau này nếu có người có chút tiên duyên, sẽ tự tiến nhập vào bức tranh để cảm ngộ, có hiểu ra được thuật này hay không thì còn phải xem tiên duyên thế nào!
Ngay khi thanh âm này xuất hiện, nguyên thần bị phá nát của Vương Lâm trong lúc bị cuồn cuộn nổi lên, như thể trở thành mực nước, bị người ta lấy bút khuấy lên, viết ra hai chữ.
- Hô Phong!
Cùng lúc đó một luồng đại lực từ trong hai chữ này mạnh mẽ truyền ra, nguyên thần Vương Lâm một lần nữa lại ngưng tụ, bị bắn ra ngoài, mắt hắn hoa lên, từ trong bức tranh bay ra, quay về bên trong thân thể đang ngã trên mặt đất tại lầu các.
Thân mình Vương Lâm chấn động, mở hai mắt, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, bên tai hắn vẫn còn dư âm bên trong bức tranh kia vang vọng.
- Đây, chính là tiên duyên sao…
Vương Lâm hít sâu, kinh ngạc nhìn lên bức tranh trên bức tường, tất cả chuyện vừa rồi, hắn cảm thấy cực kỳ chân thực.
- Tiên Đế… Tiên Quân… Còn có người vẽ tranh Tiêu Dao Tử…
Vương Lâm nhìn chằm chằm bức tranh kia, giờ phút này rốt cuộc cũng nhìn ra, phong cảnh trong bức tranh cũng với cảnh tượng mà hắn vừa chứng kiến ở không gian bên trong bức tranh hiển nhiên đều do một người tạo ra! Trầm ngâm thật lâu, Vương Lâm đứng lên, không hề nhìn đến tiên ngọc bên trong những ô vuông, xoay người rời khỏi. So với tiên thuật hắn đạt được trong đầu lúc này, toàn bộ tầng thứ chín lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Lúc ra khỏi tầng thứ chín, dưới chân Vương Lâm xuất hiện cầu thang. Hắn chậm rãi bước xuống dưới, vẻ hoảng hốt trong mắt vẫn còn, như thể vẫn chưa hồi phục được tinh thần sau khi trải qua cảnh tượng trong bức tranh kia.
- Tiên thuật, Hô Phong!
Vương Lâm trong lúc tự nói, theo cầu thang đi xuống dưới tầng thấp nhất, đảo người biến mất.
Trên mảnh vỡ đại lục chỗ Tàng Quyết Các, trải qua một thời gian, Trần, Tống, Lữ ba người đã không còn vẻ khiếp sợ. Chỉ có điều trong lòng bọn họ đối với tất cả chuyện này vẫn đang còn có chút không thể tin được.
Trong lòng ba người không thể không xuất hiện ý nghĩ ghen tị. Loại ý nghĩ này dần dần trở nên nồng đậm, cho đến cuối cùng, gần như thay thế cả lý trí.
Rốt cuộc, tiên thuật ở tầng thứ chín là cái gì, bọn họ không thể đoán ra. Nhưng càng như vậy, cái khát vọng muốn đạt được này càng trở nên mãnh liệt.
Giờ phút này, quang môn của Tàng Quyết Các lóe lên, bóng dáng Vương Lâm từ bên trong đi ra, mang theo một vẻ ngỡ ngàng. Hắn đi qua bên cạnh ba người, từng bước một đi về phía xa.
Ba người lập tức nhìn ra trạng thái của Vương Lâm lúc này có chút không bình thường, nhìn lẫn nhau, cùng đều từ trong mắt đối phương nhìn ra sự tàn nhẫn và quyết đoán.
- Xin lỗi Hứa đạo hữu, so với việc tiến cử ngươi vào gia tộc của Trần mỗ, Trần mỗ có lẽ muốn lấy tiên thuật trên tầng thứ chín kia hơn. Nhất là trạng thái của ngươi lúc này, nếu là tỉnh táo thì cũng thôi, Trần mỗ có lẽ còn do dự, nhưng trạng thái của ngươi hiện giờ lại là hoảng hốt, chính là ông trời đã ban cho Trần mỗ một cơ duyên!
Ánh mắt lão già họ Trần lộ ra sát khí.
Ba người không chút do dự, nhất tề xông lên, đều xuất ra những pháp bảo mạnh nhất của mình, thi triển ra những thần thông tiên thuật hùng mạnh nhất, hướng thẳng đến Vương Lâm!