Câu hỏi của Thiên Vận Tử rơi vào tai Vương Lâm làm trong mắt hắn hiện lên một tia trầm ngâm.
Bí thuật trong thiên hạ đều là do bắt chước tiên thuật mà ra. Uy lực mạnh yếu của bí thuật cũng rất khác nhau.
Ví dụ như bí thuật bắt chước từ trung phẩm tiên thuật thì uy lực tự nhiên so với bắt chước từ hạ phẩm tiên thuật phải cường đại hơn rất nhiều, thậm chí so với hạ phẩm tiên thuật không kém hơn mấy!
Thậm chí nếu từ thượng phẩm tiên thuật bắt chước mà ra thì uy lực của bí thuật chỉ sợ so với hạ phẩm tiên thuật cũng không kém hơn chút nào, thậm chí cao hơn cũng không phải là không có khả năng.
Tóm lại, sự cường đại của bí thuật được quyết định bởi phẩm giai của tiên thuật!
Bí thuật có thuộc tính công kích, Vương Lâm không thiếu. Bất kể là ba thức sát chiêu của Tư Đồ Nam, hay là Xạ Thần Xa khi mở ra đạo phong ấn đầu tiên, toàn bộ đều là pháp thuật công kích của hắn.
Mặt khác còn có Vũ Tiên Kiếm và Loan Đao. Nhất là Loan Đao, dưới sự xuất kỳ bất ý là một loại tiên bảo cực kỳ trọng yếu của Vương Lâm.
Loại thần thông để tránh né có bí thuật Đại Na Di, Vương Lâm cũng không thiếu. Pháp thuật này khi thi triển tuy cần một ít thời gian nhưng nếu thi triển thành công thì uy lực cũng rất bất phàm.
Còn khi ở ngoài tinh ngoại, có Tinh La Bàn, tốc độ của Vương Lâm tự nhiên không thua kém người nào.
Chẳng qua những thứ này đều là Vương Lâm lấy tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ ra so sánh. Một khi tu vi vượt qua Vấn Đỉnh kỳ, tiếp cận tới Âm Dương Hư Thực nhị cảnh, thậm chí đạt tới Toái Niết tam cảnh, bất kể là Khuy Niết kỳ hay Tịnh Niết kỳ đều vượt xa Vương Lâm có thể tưởng tượng được.
Thiên Vận Tử cũng không cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm. Hắn bình tĩnh nhìn vào không trung, không có chút nào ra vẻ sốt ruột cả.
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm chọn lựa, Thiên Vận Tử muốn nhìn xem rốt cục hắn sẽ chọn các loại thần thông nào.
Một lúc sau, Vương Lâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Vận Tử, trầm giọng nói:
- Sư phụ, đệ tử muốn lựa chọn sinh tồn bí thuật!
- Sinh tồn!
Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm cười nói:
- Ngươi muốn sinh tồn như thế nào?
Thanh âm của Vương Lâm bình thản, từ từ nói:
- Chỉ cần là còn một chút sức sống thì vẫn còn sống sót, chứng thực đại đạo!
Thiên Vận Tử khẻ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Loại thần thông này vi sư không có!
Vương Lâm trầm mặc, không nói gì nữa.
Thiên Vận Tử im lặng một lúc nói:
- Thôi, ngươi chọn được loại nào hoàn toàn dựa vào số phận đi. Hỏi ngươi cũng làm cho vi sư trở nên tầm thường. Vận mệnh của ngươi không cần hỏi cũng ra, là do cơ duyên mà có. Hiện tại vi sư mở tâm thần ra, mở cho ngươi ba ngàn sáu trăm đạo bí thuật, ngươi tự mình chọn lựa đi!
Nói xong, tay phải của Thiên Vận Tử bỗng nhiên nâng lên, ánh sáng bảy màu trên đầu ngón tay với một tốc độ không thể tin được loé ra, điểm về Vương Lâm.
Vương Lâm chỉ cảm thấy dưới một chỉ này, trước mắt hắn giống như mở ra một cánh cửa bảy màu. Hắn không tự chủ được hướng về cánh cửa này bay tới.
Dần dần, hắn bước vào cánh cửa này.
Hiện ra trước mặt Vương Lâm là một thế giới bảy màu. Nơi này vô biên vô tận nhưng có tới ba ngàn sáu trăm Thiên Vận Tử giống nhau như đúc, hoặc đang khoanh chân ngồi xuống tu luyện, hoặc đang chiến đấu.
Ba ngàn sáu trăm Thiên Vận Tử trước mặt này phân tán tới tất cả mọi nơi, tu luyện các loại thần thông pháp thuật khác nhau.
Mỗi một loại thần thông đều không giống nhau.
Vương Lâm đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn các Thiên Vận Tử xung quanh.
Cái hắn nhìn thấy đầu tiên là một Thiên Vận Tử cách đó không xa. Lão đứng ở đó, hai tay bấm quyết, liên tục thay đổi. Từng đạo kim tiên lực cương mãnh cực kỳ ở trên hai tay lão điên cuồng gào rít lao ra, hình thành một cơn lốc xoáy thật lớn.
Cơn lốc này chậm rãi chuyển động, một vòng, hai vòng, cuối cùng dễ dàng đạt tới chín vòng.
Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng khiến tâm thần Vương Lâm cũng phải khiếp sợ từ trong con lốc xoáy từ từ truyền ra. Lực lượng này rất mạnh!
- Cửu Chuyển Luyện Tiên Quyết!
Vương Lâm nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục nhìn về một chỗ khác.
Chỉ thấy bên ngoài ba trăm trượng, một Thiên Vận Tử khoanh chân mà ngồi, hai mắt vẫn chưa nhắm lại mà loé ra u quang. Trên người hắn một tia hắc khí không ngừng tràn ra, ngưng tụ bên trên huyệt huyệt Thiên Linh.
Theo hắc khí ngày càng nhiều, cuối cùng trên đỉnh đầu hình lão hình thành nên một tảng mây đen rất lớn. Bỗng nhiên đám mây đen này bắt đầu điên cuồng quay cuồng, từ trên trời giáng xuống, bao bọc lấy thân mình lão Thiên Vận Tử. Chỉ nghe từng trận âm thanh xì xì từ bên trong màn sương đen truyền ra. Ngay sau đó, màn sương đen khẽ động, nháy mắt lao về phương xa, liền biến mất khỏi tầm mắt của Vương Lâm.
- Tiên Ma Thể!
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên.
Thời gian trôi qua từng chút một, Vương Lâm vẫn không vội vã. Ba ngàn sáu trăm đạo bí thuật, hắn lần lượt quan khán!
Xa xa, một Thiên Vận Tử mặc áo trắng, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị. Lão nâng tay phải lên, chỉ thấy ánh sáng bảy màu lập tức loé ra. Đồng tử trong mắt hắn lúc này bỗng nhiên loé lên màu tím. Lập tức ánh sáng màu tím trong ánh sáng bảy màu lập tức gào rít lao ra, trực tiếp hóa thành hư vô.
Vương Lâm lẳng lặng xem cảnh tượng trước mắt này, đáy lòng nổi lên từng trận gợn sóng.
Hắn đã lưu lại trong này không biết được bao lâu. Ba ngàn sáu trăm đạo thần thông hắn đã xem qua hơn phân nửa nhưng những thần thông này, chỉ có duy nhất thần thông trước mắt này khiến hắn lâm vào khiếp sợ.
Uy lực của thần thông này rất cường đại!
Nhưng đó không phải là trọng điểm, quan trọng là thần thông này có ánh sáng bảy màu. Phải biết rằng Tối Hỉ Thất Thải của Thiên Vận Tử là bí thuật mà có thể lấy bảy màu công kích, uy lực của nó tuyệt đối không phải nhỏ.
Vương Lâm nhìn hồi lâu, đợi một ánh sáng đơn sắc cuối cùng loé lên, liền xoay người rời đi, xem nơi này có thêm loại thứ hai nào vừa mắt nữa không!
Tại một chỗ rất bình thường trong thế giới bảy màu này, một mảnh hư không, ở trung tâm chỉ có một Thiên Vận Tử mặc áo bào màu tro khoanh chân ngồi.
Trên người này không có tiên lực dao động. Hắn ngồi đó, nhắm mắt thổ nạp.
Vương Lâm đi qua nơi này, chỉ liếc mắt một cái liền bay qua. Nhưng nháy mắt khi hắn đi qua, bỗng nhiên hắn mạnh mẽ dừng lại, quay đầu đánh giá Thiên Vận Tử đang khoanh chân mà ngồi kia.
- Màu xám… Thiên Vận Tử tín phụng bảy màu, chín màu là đạt tới cực. Tại sao còn có màu xám?
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra quang mang kỳ dị.
Càng nhìn kỹ, quang mang trong mắt Vương Lâm càng sáng. Thiên Vận Tử trước mắt này tuy tướng mạo giống như đúc với những Thiên Vận Tử mà Vương Lâm nhìn thấy trước đó. Nhưng với khả năng quan sát của Vương Lâm, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Thiên Vận Tử này thoáng trẻ tuổi hơn một chút.
- Thiên Vận Tử trẻ hơn một chút?
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, dứt khoát khoanh chân ngồi tại chỗ, không chuyển mắt nhìn về Thiên Vận Tử đang mặc áo xám kia.
Lần này ngồi xuống đã trải qua đến mấy ngày. Mấy ngày này, Thiên Vận Tử áo xám trước mặt hắn cũng chưa hề cử động, cả người hoàn toàn yên lặng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm vẫn tĩnh tọa nhưng cũng không nhìn ra nửa điểm di động của Thiên Vận Tử này.
- Cổ quái!
Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm. Tay phải hắn đột nhiên nâng lên, vẽ lên giữa hư không, mang theo một đạo tàn ảnh. Gần như chỉ trong nháy mắt một đạo Cấm chế tàn ảnh từ trong tay hắn ngưng hình, hóa thành một ấn quyết màu đen. Vương Lâm vỗ ra, Cấm chế ấn quyết này lập tức nhanh như tia chớp, thẳng tới Thiên Vận Tử thủy chung vẫn đang ngồi tĩnh tọa kia.
Trong những ngày ở nơi này, đây là lần đầu tiên Vương Lâm triển khai công kích.
Cấm chế ấn quyết gào rít xông tới, không có gì trở ngại liền xuyên qua thân mình của Thiên Vận Tử áo xám kia. Thiên Vận Tử này không có gì biến hoá, không ngờ từ cấm chế ấn quyết biến mất. Vương Lâm ngẩn ra, thần thức đảo qua, cẩn thận xem xét xung quanh nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của Thiên Vận Tử áo xám kia nữa.
- Kỳ quái!
Vương Lâm nhướng mày, trầm ngâm một lúc, thần thức tản ra, thân mình nhanh như tia chớp, bắt đầu tìm kiếm khắp phiến thế giới bảy màu này.
Không biết đã trải qua bao lâu. Một ngày nọ, Vương Lâm đang phi hành bỗng nhiên thần sắc khẽ động, không nói một lời thay đổi phương hướng, hướng về bên trái nhanh chóng bay đi. Không lâu sau, Vương Lâm dừng lại, cách hắn hàng trăm trượng ở ngoài có một Thiên Vận Tử đang ngồi.
Hắn mặc áo xám!
Đúng là bóng dáng màu xám mà mấy ngày này Vương Lâm đang cẩn thận tìm kiếm.
Vương Lâm lập tức bay tới, dừng lại bên ngoài trăm trượng. Nhìn chăm chú vào Thiên Vận Tử đang ngồi này. Trầm ngâm một lúc, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Vũ Tiên Kiếm lập tức xuất hiện trong tay.
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, không nói một lời bỗng nhiên chém về phía trước. Kiếm quang lập tức gào rít xông ra, cùng với đó còn có Loan Đao kia.
Tốc độ của Loan Đao nhanh không tưởng được. Nháy mắt liền loé ra, xuyên qua ngực của Thiên Vận Tử áo xám này nhưng không tạo cho hắn chút thương tổn nào cả. Dường như người này tồn tại chỉ như một ảo ảnh mà thôi.
Kiếm quang theo sát phía sau cũng như thế, đâm xuyên qua cơ thể của Thiên Vận Tử áo xám, bay về phía hư vô xa xa.
Đúng lúc này toàn thân Thiên Vận Tử áo xám đột nhiên tản mát ra một cỗ sát khí. Cỗ sát khí này ngập trời, cực kỳ nồng đậm.
Gần như chỉ trong chớp mắt, sát khí này lập tức lan ra bốn phía, điên cuồng khuếch tán ra xung quanh.
Xa xa, hễ là những Thiên Vận Tử khác đang tu luyện đều thu hồi công pháp, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, nhìn về nơi này. Lúc này đây, bên trong phiến thế giới bảy màu này, ba ngàn sáu trăm Thiên Vận Tử nháy mắt đều cảm giác được điểm dị thường nơi này.
Những Thiên Vận Tử hiện có đều nhanh chóng bay về nơi này. Gần như chỉ trong nháy mắt, liền đi tới trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Thiên Vận Tử áo xám này.
- Phong!
Một tiếng quát đồng thời từ trong miệng của tất cả Thiên Vận Tử trong phạm vi ngàn dặm vang lên.
Chỉ thấy một cỗ lực lượng kỳ dị không thể tưởng tượng được bỗng nhiên giáng xuống mảnh thiên địa này, như là một tấm lưới vô hình cực lớn điên cuồng hướng về Thiên Vận Tử áo xám kia phong ấn lại.
Thiên Vận Tử áo xám kia khoé miệng lộ ra một tia cười lạnh, ngẩng đầu lên ngâm một chữ:
- Cút!
Dưới một chữ này thiên địa biến sắc, phong ấn hóa thành một cái lưới vô hình cực lớn kia lập tức sụp đổ. Một cỗ sát khí không thể tưởng tượng được nhanh chóng quét ngang cả ngàn dặm.
Trong vòng ngàn dặm này, ba ngàn sáu trăm Thiên Vận Tử, thân mình không tự chủ được đều phải lui ra sau.
Gần như chỉ trong nháy mắt đã phải lui ra mấy vạn dặm bên ngoài.
Lúc này đây, trong vòng ngàn dặm còn lại không nhiều hư ảnh của Thiên Vận Tử. Toàn bộ những người này đều là những người nắm giữ những bí thuật cường đại mà Vương Lâm nhìn thấy trước đó.
Dưới sự xâm nhập của sát khí, toàn thân Vương Lâm lập tức đổ mồ hôi lạnh. Cỗ sát khí này so với bổn tôn phải cường đại hơn vô số lần, giống như đom đóm so với mặt trăng, căn bản không thể sánh được.
Trước đây, Vương Lâm thủy chung cho rằng sát khí của bổn tôn đã rất mạnh. Nhưng giờ khắc này hắn bỗng nhiên phát hiện ra rằng sát khí của Thiên Vận Tử áo xám không biết thuộc thời kỳ nào này mới chính là mạnh mẽ nhất trong số những người hắn gặp trong đời.
Nhưng đây cũng không phải là thứ chân chính khiến Vương Lâm khiếp sợ. Chân chính khiến tâm thần hắn rơi vào đại chấn chính là khi tất cả hư ảnh Thiên Vận Tử tới gần, thần thức Vương Lâm đảo qua rõ ràng tính ra, số lượng tất cả Thiên Vận Tử trong phạm vi ngàn dặm đã có ba ngàn sáu trăm cái!
Ánh mắt Vương Lâm nhìn thẳng về phía Thiên Vận Tử áo xám với khuôn mặt lạnh như băng kia. Hắn chính là người thứ ba ngàn sáu trăm linh một.
- Hơn một người!
Vương Lâm hít sâu một hơi!