Cường giả là gì, Vương Lâm lúc còn nhỏ không biết. Hắn chỉ biết trẻ con nhà hàng xóm cường tráng hơn mình thì hắn chính là cường giả.
Cái gì là gánh vác trong hơn hai ngàn năm nay Vương Lâm cũng chỉ mới vài năm gần đây là cảm nhận rõ ràng được sức nặng khi phải gánh vác trách nhiệm.
Phong Tôn là cường giả, cũng là sự gánh vác. Một cách xưng hô này theo Vương Lâm thời gian không dài nhưng lại khiến cho Vương Lâm hướng tới một người tu đạo trưởng thành.
Loại trưởng thành này là một loại cảm ngộ trong tâm linh, là một quá trình tự cường.
Chỉ có cường giả hiểu được chuyện cần gánh vác mới là cường giả chân chính! Nói như thế có lẽ còn thiếu một chút. Trong cảm thụ của Vương Lâm cường giả trực tiếp nhất chính là cha của mình.
Cha của hắn chỉ là một phàm nhân. Khi Vương Lâm còn nhỏ mà nói cha cường tráng. Cùng lúc đó cha gánh vác cả gánh nặng gia đình, đây chính là đảm đương, đây chính là thân ảnh giống như một ngọn núi lớn, cùng với mẹ của hắn vì hắn mà che chở gió mưa.
Cha còn thì nhà còn.
Đó chính là cường giả!
Vương Lâm tu đạo hơn hai ngàn năm, giờ phút này mới chậm rãi từ hình tượng của cha trong ký ức mà cảm ngộ được rất nhiều suy nghĩ.
Chuyện trong thiên địa thường thường là thế, to lớn hay không đều là do cách nhìn.
Bảo vệ nội giới ba năm, ngưng tụ Tân Tiên Giới, giết chóc vô số, hai tay nhiễm đầy máu tươi. Tất cả những chuyện này Vương Lâm sẽ không hối hận. Hắn không thể quay đầu, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, lao tới khiến đầu rơi máu chảy, chết đi mới tiêu tan, lao tới cho thiên địa oanh oanh liệt liệt!
Con đường trong tương lai ở dưới chân hắn, càng lúc càng xa.
Y phục trắng tinh giống như một đám tơ liễu không gốc rễ bay trong tinh không, càng mê man, càng uốn lượn, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng bị tinh không đen kịt cắn nuốt, không còn chút dấu vết.
Bên ngoài Vô Danh Chuyển Luân Trận trong tinh vực, bổn tôn của Vương Lâm khoanh chân ngồi đó vào ba ngày cuối cùng của ba năm từ trong thổ nạp mở bừng đôi mắt lạnh giá.
Hắn xoay người nhìn về phía nội giới, ánh mắt cuối cùng nhìn thấy phân thân Vương Lâm mặc áo trắng đang tới, bước từng bước trong tinh không, không khiến chút sóng gợn xuất hiện, cũng không có tiếng ầm vang. Nhưng mỗi bước này lại cực kỳ trầm trọng.
Cho tới khi phân thân Vương Lâm tới gần, đứng ở bên cạnh bổn tôn đang ngồi, xoay đầu cùng bổn tôn nhìn lại nội giới phía sau.
Cảnh tượng này giống như một hình ảnh mà nếu có thể bảo tồn xuống sẽ trở thành truyền thuyết. Trong hình ảnh này, trong tinh không, giữa Vô Danh Chuyển Luân Trận có hai người giống hệt nhau đang ngồi nhìn về một hướng.
Hồi lâu phân thân xoay đầu lại, hướng về phía bổn tôn đi tới, ánh sáng nhu hòa lóe lên. Phân thân Vương Lâm và bổn tôn dung hợp vang lên những tiếng bùng bùng. Ánh sáng lóe lên, Vương Lâm đang khoanh chân liền đứng dậy, thu hồi ánh mắt nhìn về nội giới, đôi mắt lạnh lùng trực tiếp nhìn vào ngoại giới Thái Cổ Tinh Vực.
- Ba ngày cuối cùng, tứ đại chiến tướng của Viễn Cổ Tiên Vực giáng trần, trong động phủ nội giới và ngoại giới, bí ẩn cuối cùng sẽ được hé lộ… Đáng tiếc là bây giờ ta vẫn còn chưa biết hồn thứ ba là thứ gì!
Vương Lâm trầm mặc.
- Nhưng mặc kệ là trận chiến cuối cùng này ra sao thì cũng sẽ rất thú vị… Thất Thải đạo nhân, Chiến lão quỷ, còn có tứ đại chiến tướng vì muốn làm Thất Thải Tiên Tôn thức tỉnh, còn có tu sĩ tới từ thông đạo thông tới Tiên Cương đại lục…
Trước cuộc chiến này ta phải tạo nên một hồi hỗn loạn!
Hai mắt Vương Lâm sáng ngời, thân thể nhoáng lên đột nhiên từ trong Vô Danh Chuyển Luân Trận hướng về phía Thái Cổ Tinh Vực bước tới.
- Hủy diệt Viễn Cổ Tiên Vực ngoại giới!
Vẻ mặt Vương Lâm mang theo sát khí thân thể bước vào Thái Cổ Tinh Vực, thân ảnh liền hóa thành một đạo cầu vồng gào thét, tỏa ra toàn bộ tu vi, tiến thẳng về phía trước.
Hắn không ẩn giấu khí tức, cũng không ẩn giấu thân ảnh mà trực tiếp báo cho ngoại giới biết, Vương Lâm hắn đã tới!
Tinh không ầm vang. Thần thức của Vương Lâm tản ra đám người có tu vi cao thâm trong các bộ lạc của Thái Cổ Tinh Vực đều bừng tỉnh. Bọn họ dù có đang làm chuyện gì thì giờ phút này cũng đều ngẩng phắt đầu nhìn tinh không.
Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng có một luồng khí tức sát lục kinh người đang tiến tới từ nội giới!
Viễn Cổ Tiên Vực của ngoại giới cũng không hiểu lắm. Hắn cũng không mù quáng mà đi tìm kiếm, mà hướng vào sâu trong Thái Cổ Tinh Vực lao đi. Hắn dù không biết vị trí cụ thể nhưng hắn chỉ muốn ở nơi này. Ba ngày sau đại chiến giữa Viễn Cổ Tiên Vực nội giới và ngoại giới xảy ra, Viễn Cổ Tiên Vực của nội giới mở ra hắn sẽ cảm nhận được. Mà lúc đó Viễn Cổ Tiên Vực cũng sẽ tỏa ra khí tức!
Trong nháy mắt khi thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra, tràn ngập cả Thái Cổ Tinh Vực. Chưởng Tôn đang ngồi bên trong cung điện liền nhìn chằm chằm về phía trước, cánh tay khô héo của hắn nắm lại, rất lâu cũng không thấy buông ra.
Hắn trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng không thể hạ quyết tâm đi giết Vương Lâm. Hắn đối với Vương Lâm cực kỳ kiêng kị. Nếu như lực lượng bắn hai cung của Vương Lâm còn chưa dùng hết thì hắn sẽ không dám ra tay!
Hai năm trước hắn vốn muốn nhân hỗn loạn đánh lên nhưng lại không ngờ Vương Lâm dù ở trong trận pháp vẫn phát hiện ra, nói một câu khiến hắn phải rút lui.
- Hắn xuất hiện trong Thái Cổ Tinh Vực là muốn gây chuyện gì… Chẳng lẽ là muốn khiêu khích dụ dỗ ta đi ra để giết…
Ánh mắt Chưởng Tôn lộ vẻ nghi hoặc. Hắn không thể hiểu nổi Vương Lâm vì sao lại kiêu ngạo xuất hiện trong Thái Cổ Tinh Vực.
- Lão phu không tới gần, thử xem hắn làm gì nào!
Chưởng Tôn trầm mặc, ánh mắt lộ vẻ kìm nén. Tu vi của hắn thông thiên, nếu không phải sợ cây cung của Lý Quảng thì sẽ lập tức ra tay giết người.
Cũng ở bên trong Thái Cổ Tinh Vực, tại một nơi hắc động do mấy tu chân tinh tạo thành dòng xoáy, giờ phút này ánh sáng bảy màu tràn ngập, ngưng tụ thành thân ảnh của Thất Thải đạo nhân. Thần sắc hắn lạnh nhạt, ánh mắt đảo qua phía xa xa, khóe miệng mỉm cười.
- Cây cung của Lý Quảng ở trong tay hắn, tuy là ta làm cho Chưởng Tôn đưa ra nhưng cũng coi như là cơ duyên của hắn. Hắn lúc này tới nơi đây rốt cục là muốn làm gì… Người này rất giống Chiến lão quỷ, nếu không phải là hồn thứ ba thì đúng là sự tồn tại kỳ dị trong đám tu sĩ ở động phủ này. Tu sĩ như vậy nếu hắn không phải là hồn thứ ba thì giết đi thật đáng tiếc… Nhưng người này có sơ hở, cuối cùng nếu không chết thì ta có thể sử dụng!
Thất Thải đạo nhân mỉm cười, thu hồi ánh mắt.
- Huyết trận đã thành, đang tiếp tục tính toán, không bao lâu nữa ta sẽ biết được hồn thứ ba luân hồi vô số lần rốt cục ở đâu! Ta tìm ngươi đã vạn vạn năm, rất muốn biết ngươi đã luân hồi tới bây giờ, cuối cùng thành người thế nào!
Bên trong Thái Cổ Tinh Vực, trên một tu chân tinh có một nữ tử mặc áo trắng đang khoanh chân đả tọa. Nữ tử này dung nhan tuyệt mỹ nhưng lại tỏa ra một vẻ băng lạnh vô cùng, nhìn giống như do tuyết hóa thành. Nàng đang ngồi trên đỉnh núi, hai mắt vốn đang nhắm lúc này đột nhiên mở ra.
- Là hắn!
Nữ tử này chính là một trong bát phi của Thất Thải Tiên Tôn, tam phi!
Nàng không tham dự cuộc chiến nội giới ngoại giới mà năm đó sau khi từ Cổ Mộ chi địa đi ra liền ở nơi này chờ đợi điều gì đó.
- Hắn xuất hiện ở nơi này là muốn làm gì…
Cũng trong Thái Cổ Tinh Vực, trong một vùng tinh không nào đó có một cái khe khổng lồ. Bên trong cái khe có hương hoa tỏa ra. Ở trong đó thất phi đang ngồi khoanh chân đả tọa.
Giờ phút này thất phi mở hai mắt, lộ ra ánh sáng kỳ dị.
- Hắn muốn làm gì…
Không chỉ có đám người này nghi hoặc về hành động của Vương Lâm mà trong Thái Cổ Tinh Vực lúc này, Diệu Âm Đạo Tôn, Cửu Thiên Ma Tôn, đám người này đang chữa thương cũng thức tỉnh, nhìn về tinh không xa xa, sắc mặt âm trầm.
Vương Lâm xuất hiện, bởi vì trong tay có cây cung của Lý Quảng khiến bọn họ cảm thấy áp lực.
Hầu như những đại năng lúc này đều tập trung thần thức ở xa xa quan sát khí tức của Vương Lâm. Bọn họ không hiểu Vương Lâm muốn làm gì, thần sắc rất ngưng trọng.
Dưới đám thần thức này, thân thể Vương Lâm trong tinh không chậm rãi ngừng lại. Giờ phút này hắn đã ở gần trung tâm của Thái Cổ Tinh Vực. Nơi này dù là đi tới chỗ nào trong bốn phía hắn cũng có thể tới ngay lập tức.
Thân ảnh dừng lại, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, yên lặng thổ nạp, chờ đợi.
Hành vi của hắn lại càng khiến đám thần thức đang ngưng tụ trong Thái Cổ Tinh Vực cảm thấy kinh ngạc.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Ba ngày cuối cùng của năm thứ ba chỉ còn mười hai canh giờ nữa là chấm dứt. Khi mười hai canh giờ cuối cùng qua đi, thế giới trong động phủ nghênh đón một biến đổi kinh thiên!
Nhưng giờ phút này trừ Vương Lâm ra, không ai phát hiện ra. Dù là Thất Thải đạo nhân cùng Chiến lão quỷ thì cũng không thể nắm rõ toàn bộ mọi chuyện.
Nếu có thì có lẽ có một người hơi cảm ứng được. Người này ở trong Triệu Hà Tinh Vực, Vương Lâm ngày đó không tìm thấy. Đó là Thiên Vận Tử vẫn ngồi khoanh chân trên một khối đá!
Ánh mắt Thiên Vận Tử lộ ra ánh sáng kỳ dị, bàn tay không ngừng biến hóa nhanh chóng tính toán, ánh mắt càng ngày càng sáng, lộ vẻ phấn chấn vô cùng.
- Nhanh… Cuối cùng chỉ còn mười hai giờ nữa là bắt đầu…
Thân ảnh Vương Lâm vẫn thủy chung không nhúc nhích, chậm rãi thổ nạp, khiến khí tức bản thân ở trạng thái đỉnh phong, cũng trong yên lặng này mà vận chuyển giọt máu do Tiên Nhân Bất Diệt Thể biến thành trên mi tâm.
Mười một canh giờ, mười, chín… Cho tới khi chỉ còn khoảng bốn canh giờ là chấm dứt, ba canh giờ, Vương Lâm đột nhiên mở bừng đôi mắt, ánh mắt lóe sáng.
Trong nháy mắt khi hắn mở mắt, đám người vẫn quan sát Vương Lâm trong Thái Cổ Tinh Vực đều chấn động tâm thần, vô cùng nghi hoặc.
- Là hắn…
Vương Lâm quay đầu nhìn về phía tinh không bên phải, thần sắc dần dần trở nên cổ quái.
Phía bên phải Vương Lâm trong tinh không xa xôi lúc này xuất hiện một đám mấy trăm tu sĩ Thái Cổ Tinh Vực đang gào thét lao tới. Đám người này tán loạn, trên mặt không biết vẽ thứ gì, nhìn xanh xanh đỏ đỏ, trông rất kỳ lạ.
Bọn họ vừa đi tới vừa gầm lớn.
- Tiên long hiển đạo, tin theo đạo ta, tránh được tai ương diệt thế, không tin đạo ta, theo chúng sinh mà hủy diệt… Tiên long uy võ… Tiên long uy võ…
- Tiên long hiển đạo, thờ phụng tiên long sẽ được người mang tới tiên giới vô thượng, vĩnh sinh bất hủ…
Lời nói truyền ra, chỉ thấy phía sau mấy trăm tu sĩ này không ngờ lại có cả ngàn tu sĩ. Cùng với họ lao tới là tiếng gầm kinh thiên.