Ngũ tổ không nói gì, nhíu mày.
Lúc này, hai thủ thi chấp sự kia hai tay pháp ấn càng lúc càng nhanh, cuối cùng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi dừng ở giữa không trung không hạ xuống, mà hóa thành hai huyết nhân được tạo thành từ sương máu. Hai huyết nhân này đột nhiên lao ra xuyên qua không trung trực tiếp chui vào trong cỗ quan tài. Trong hàng loạt tiếng ma sát, từ trong cỗ quan tài một thi thể hơn mười trượng bay ra, toàn thân nhiều chỗ hư thối, thậm chí có chỗ đã lộ ra xương trắng.
Còn có rất nhiều giòi bọ chui tới chui lui, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.
Dù sao cái xác này cũng đã được bảo quản tương đối hoàn hảo, nhất là ở giữa lông mày còn có một dấu vết hình lưỡi búa màu tím cực kỳ rõ ràng.
Đúng lúc này, từ chỗ màn sương đen truyền đến một thanh âm bình thản:
- Ngũ tổ Tiên Di Tộc, lão phu là Sở Vân Phi của Thiên Ngọc Tông đến quyết chiến với ngươi một trận!
Cùng lúc thanh âm này, một tiếng nổ long trời lở đất từ bên ngoài màn sương đen truyền đến. Thanh âm hùng mạnh ầm vang mang theo một lực tấn công lớn lập tức đem màn sương đen xung quanh bỗng nhiên tách ra.
Chỉ nhìn thấy ở bên ngoài ngàn trượng, lão già Vấn Đỉnh kỳ của Thiên Ngọc Tông kia ánh mắt như điện, đứng ở giữa không trung. Ở phía sau hắn, một lực lượng tu sĩ lớn đi theo lúc này ánh mắt lạnh như băng, lộ ra sát khí ngợp trời.
Ngũ tổ hai mắt lạnh lùng, vung tay phải lên, quát:
- Giết!
Một chữ nói ra, những người của Tiên Di Tộc trên mặt đất lập tức lao ra, triển khai một trận đại chiến.
Thân mình Sở Vân Phi khẽ động, hóa thành một đạo quang ảnh, nháy mắt đi đến bên cạnh cỗ quan tài kia, một chưởng đánh xuống, miệng quát:
- Thi Âm Tông, các ngươi đúng là muốn chết!
Ngũ tổ Tiên Di Tộc ánh mắt lóe lên, nâng tay phải cách không chụp một cái ngăn cản một chưởng của đối phương đánh xuống trước đó, sau đó rời đi tóm lấy cái thây lớn ném vào giữa đám tộc nhân đang cúng bái.
Một tiếng ầm vang lên, cái thây kia rơi xuống đất, bốc lên một tầng tro bụi tràn ra khắp mọi nơi.
Cỗ quan tài kia dưới một chưởng của Sở Vân Phi lập tức dập nát.
- Mở Luân Hồi Thụ!
Ngũ tổ bay nhanh, nói. Sau đó thân mình khẽ động lập tức hướng về Sở Vân Phi. Đồng thời tay hắn vung lên một cái, một màn sương đen lớn lập tức lan ra bốn phía bao bọc hắn cùng Sở Vân Phi vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong màn sương đen thoáng hiện lên từng trận ánh sáng pháp bảo, tiên lực xung quanh phát ra lực xung kích lớn. Phàm là những tu sĩ và tộc nhân của Tiên Di Tộc ở gần đều lập tức bị ảnh hưởng, thân mình vỡ tan mà chết.
Ngũ tổ lao ra sau, một lão già Bát Diệp thuật chú sư của Tiên Di Tộc lập tức tiến lên, một mạch phóng qua đám tộc nhân trực tiếp đứng bên trên thi thể lớn kia, không hề để ý đến giòi bọ dưới chân, tay phải vung lên phía trước người nó. Lập tức một kim mang to bằng nắm tay xuất hiện trong lòng bàn tay.
Lúc này, một người đàn ông trung niên Anh Biến trung kỳ trong đám tu sĩ ánh mắt lóe lên, bỏ qua tộc nhân Tiên Di Tộc đang cùng hắn hỗn chiến, lập tức phóng đi nhằm hướng Bát Diệp thuật chú sư đang cầm kim mang kia, quát:
- Buông kim mang ra!
Trong tay hắn chợt lóe tinh quang, một đạo phi kiếm gào thét phóng tới.
Lão già Bát Diệp thuật chú sư ngẩng mạnh đầu, liếc nhìn người đàn ông trung niên đang xông tới một cái, không chút do dự ấn kim mang này vào trước ngực của thi thể lớn kia.
Tinh quang lấp lánh, phi kiếm lóe lên xuyên thấu ngực lão già Bát Diệp thuật chú sư, mang theo rất nhiều máu tươi. Lão già Bát Diệp thuật chú sư kia sắc mặt tái nhợt, nhưng kim mang trong tay hắn cũng đã đặt vào ngực của thi thể Cự Ma Tộc.
Sau đó hắn cười ha hả, tay phải vuốt lên miệng vết thương trên ngực một cái, sau đó đưa tay lên khóe miệng liếm máu tươi. Lập tức thân mình hắn lại lao đến nghênh chiến với người đàn ông trung niên kia.
Trên thi thể Cự Ma Tộc, kim mang kia càng ngày càng sáng, cứ như ánh mặt trời tỏa hào quang vạn trượng.
Sở Vân Phi đang nghênh chiến với ngũ tổ liền lui lại, quát:
- Phá hủy thi thể Cự Ma Tộc!
Tu sĩ bốn phía nghe thấy vậy lập tức lao tới thi thể Cự Ma Tộc kia.
Nhưng người của Tiên Di Tộc lúc này như thể là không thiết sống, điên cuồng chống cự, thậm chí có thể không tiếc mà tự bạo, nhất quyết cản trở đám tu sĩ.
Kim mang càng ngày càng sáng, đồng thời thi thể Cự Mà Tộc kia nhanh chóng khô héo. Lúc này thi thể kia giống như mặt đất, kim mang kia chính là thực vật sinh sôi trên mặt đất đó, hấp thu dưỡng chất, dần dần lớn lên.
Quá trình này diễn ra trong mười nhịp thở, thi thể Cự Ma Tộc kia hoàn toàn trở thành thây khô, cuối cùng ầm một tiếng, hóa thành tro bụi tiêu tan không còn.
Thân mình Sở Vân Phi lóe lên, lại hiện ra giữa màn sương đen, lao thẳng đến chỗ kim mang kia. Ngũ tổ bên trong màn sương đen khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, không hề ngăn cản.
Đúng lúc Sở Vân Phi bay tới, kim mang đột nhiên vỡ vụn. Một Luân Hồi Thụ cao trăm trượng bỗng nhiên từ dưới mặt đất mọc lên, cắm thẳng lên trời.
Một luồng sóng xung lực từ phía trên lập tức cuồn cuộn tràn ra, bao phủ toàn bộ phía đông Chu Tước Tinh.
Sở Vân Phi sắc mặt đại biến, thân mình lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị luồng lực đạo này tác động, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi.
Ngũ tổ cười lạnh, thân mình khẽ động, lao tới Sở Vân Phi. Sở Vân Vi xoay người, ánh mắt lóe lên, không dám chém giết nữa mà xoay người lao ra, miệng quát:
- Lui!
Đám tu sĩ đang chiến đấu với người của Tiên Di Tộc nghe vậy cũng đều thầm than, vội vàng rút lui.
Người của Tiên Di Tộc đang muốn truy kích, ngũ tổ trầm giọng nói:
- Đừng đuổi theo, bảo vệ Luân Hồi Thụ tổ linh!
Tư Mã trưởng lão nãy giờ thủy chung không ra tay, lúc này mắt lộ ra tia nhìn kỳ dị, nhìn về phía Luân Hồi Thụ, nói:
- Dựa theo hiệp ước của hai bên, ngũ tổ đại nhân, vật đó đâu?
Ngũ tổ trầm mặc ít lâu, tay phải điểm vào giữa lông mày một cái. Một phù văn to bằng bàn tay từ giữa lông mày hắn bay ra.
Phù văn này cực kỳ phức tạp, nhìn vào gần như hoa cả mắt, nhưng bên trên cũng ẩn chứa một luồng khí cổ xưa như khai thiên lập địa.
- Phù văn này là một trong những tổ phù mà lão phu sau khi đạt tới Cửu Diệp thuật chú sư mới hoàn thiện mà thành!
Trong khi nói, hắn vung tay phải, phù văn này lập tức bay về phía Tư Mã trưởng lão.
Tư Mã sắc mặt nghiêm nghị, lập tức vỗ túi trữ vật. Tay phải lấy ra một chiếc hộp ngọc, trên chiếc hộp này không tỏa ra linh lực mà là tiên lực, phía trên lại có một đạo cấm chế hùng mạnh.
Hắn cẩn thận thu phù văn kia vào bên trong hộp ngọc, hít một hơi sâu, để vào túi trữ vật, cười nói:
- Ngũ tổ đại nhân quả nhiên là thống khoái, hi vọng các vị lão tổ khác của Tiên Di Tộc các ngươi cũng sẽ như vậy.
- Tiên Di Tộc ta và Thi Âm Tông các ngươi đã có hiệp ước, chắc chắn sẽ không nuốt lời!
Ngũ tổ lãnh đạm liếc nhìn Tư Mã một cái.
Tư Mã cười ha hả, ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên nói:
- Tại hạ thay mặt tông chủ Thi Âm Tông chuyển tới ngài một câu. Trong Thi Âm Tông ta còn có thân thể của tổ tiên Cự Ma Tộc năm đó đã giết chết mấy Cửu Diệp thuật chú sư của Tiên Di Tộc ngươi. Thân thể hắn đã đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, nếu các ngươi muốn, có thể liên hệ bất cứ lúc nào!
Nói xong, hắn không đợi đối phương hồi đáp, lập tức thân mình lóe lên, nhanh chóng rời khỏi.
Hai thủ thi chấp sự kia lập tức đuổi theo. Ba người trong nháy mắt biến mất trong màn sương đen.
Cảnh tượng giống như vậy cũng đang diễn ra ở ba hướng bắc, nam, tây.
Đáng tiếc, ngoại trừ Chu Tước Tử phá hủy thành công Luân Hồi Thụ ở phía tây, ở hai hướng đông, nam đều không thành công. Tuy nhiên, ở hướng bắc cũng xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.
Từ Đồ Nam thân hình như quỷ mị, lặng im tiến vào bên trong màn sương đen phía bắc Chu Tước đại lục. Lúc hắn tiến vào không có một kẻ nào phát hiện, thậm chí tứ tổ của Tiên Di Tộc chủ trì nơi này cũng không chút nào hay biết.
Luân Hồi Thụ tổ linh kia trong nháy mắt thành hình, Tư Đồ Nam cả người hóa thành một đạo hư ảnh, ký sinh ở bên trong.
Hắn đem một lượng lớn chất dinh dưỡng cần cho Luân Hồi Thụ tổ linh phát triển nuốt lấy không còn chút nào, khiến cho Luân Hồi Thụ tổ linh hiếm có trong Tiên Di Tộc này lập tức sụp đổ, tiêu tan không còn.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến cho toàn bô tộc nhân Tiên Di Tộc ở phía bắc lập tức khiếp sợ, dưới sự phẫn nộ của tứ tổ, không tiếc hi sinh phù văn, dùng bí thuật rốt cuộc đã thấy được Tư Đồ Nam.
Tư Đồ Nam hướng về tứ tổ cười ha hả, thân mình lóe lên, biến mất tại chỗ. Trong gió truyền đến thanh âm kiêu ngạo của hắn:
- Thật là con mẹ nó gian nan, sớm biết khó như vậy, lão tử đã không thèm ăn.
Tứ tổ của Tiên Di Tộc là một lão già đầu bạc. Hắn hai mắt đỏ bừng gần như chảy máu, rít gào một tiếng, lập tức lao ra đuổi theo không bỏ. Đối với hắn, cái mà Tư Đồ Nam nuốt không phải chỉ là một Luân Hồi Thụ, mà đó là một Luân Hồi Thụ tổ linh!
Tiên Di Tộc mấy vạn năm qua chỉ nuôi cấy có năm cây Luân Hồi Thụ tổ linh duy nhất. Một khi Luân Hồi Thụ tổ linh trưởng thành, phối hợp với bí thuật, không lâu sau sẽ có một linh thể từ trong hư vô giáng lâm, kết hợp với Luân Hồi Thụ tổ linh trở thành một Thập Diệp thuật chú sư!
Giờ đây, hắn có ngờ đâu một Luân Hồi Thụ tổ linh như vậy lại bị người ta nuốt mất ngay trước mắt, sự phẫn nộ trong đầu hắn đã đạt đến cực hạn.
- Ta phải giết ngươi!
Trong tiếng gào thét, tứ tổ điên cuồng tấn công.
Tư Đồ Nam bay với tốc độ cực nhanh, cười ha hả nói:
- Phương pháp này của Chu Tước Tử đời thứ nhất tuy có chút vô sỉ nhưng lão tử rất thích. Chờ lão tử có được thân thể sẽ truyền phương pháp này cho Vương Lâm, đến lúc đó bọn ta sẽ cùng nhau nuốt. Tuy nhiên với tu vi của Vương Lâm hiện tại chỉ sợ là chịu không nổi!
- Ta nhất định phải giết ngươi!
Tứ tổ gào thét dữ dội như thể trong lòng tan nát, đuổi theo sau Tư Đồ Nam không bỏ.
Hận ý từ trong lòng hắn phát tiết ra không có bút nào tả nổi.
Vương Lâm đã sớm nghe được tiếng gào thét truyền tới từ đằng xa. Hắn lập tức thu hồi Văn Thú, không chờ Tư Đồ Nam nữa mà thân hình nhoáng lên hướng về một bên bay nhanh đi.
Tư Đồ Nam thần thức đảo qua lập tức tìm được Vương Lâm mà tìm đến. Hắn xuất hiện bên cạnh Vương Lâm, bay nhanh nói:
- Ngươi chậm quá, để ta mang ngươi đi, đằng sau có một con chó điên đang đuổi tới. Chờ lão tử có được thân thể, tiêu hóa được sức mạnh Luân Hồi Thụ tổ linh này, nhất định phải đem con chó điên này đi luộc!
Nói xong, hắn ôm lấy Vương Lâm bay nhanh mà đi.
Tư Đồ phóng đi tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã mang theo Vương Lâm chạy ra khỏi Chu Tước đại lục, bay thẳng đến Viêm Cực phía bắc Chu Tước Tinh.
Tứ tổ của Tiên Di Tộc lúc này đã hạ quyết tâm, điên cuồng truy kích, không dừng lại một chút nào.
Trong lúc chạy trốn, Tư Đồ Nam không có vẻ gì là e ngại, thi thoảng lại quay đầu về phía sau, giảm bớt tốc độ chờ tứ tổ kia tiến đến.
- Chờ lão tử nuốt Luân Hồi Thụ tổ linh của Tiên Di Tộc, sau đó kết hợp với thân thể sẽ quay trở lại nuốt luôn thằng nhóc chó điên kia, như vậy có thể giảm bớt ít nhất một nửa thời gian khôi phục! Vừa tiện cho chính mình, lại tiêu diệt được một thuật chú sư tương tương Vấn Đỉnh kỳ của Tiên Di Tộc, tính ra lại có ơn với Chu Tước Tử đời thứ nhất!
Tư Đồ Nam cười ha hả nói.