- Tiên bảo tuy chỉ là cấp thấp nhưng lại là loại tiên bảo cực mạnh gần tiếp cận đến trung phẩm. Tiểu tử, bảo bối trong tay ngươi tại sao lại nhiều như vậy! Hồn thú này nếu vào tay người nào có đạo hạnh thâm sâu thì không chừng có thể làm nó đạt đến trung phẩm!
Hai mắt Tư Đồ Nam trở nên sáng rực, lão nhìn chằm chằm vào Xạ Thần Xa, nói.
- Hạ phẩm sao?
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn có ba cái Xạ Thần Xa, trước mặt chỉ là hồn thú nhỏ nhất. Hai cái còn lại mạnh hơn rất nhiều lần, đặc biệt là cái cuối cùng lại càng mạnh đến mức kinh khủng.
- Loại tiên bảo được tạo ra bằng linh hồn của tiên thú này năm xưa ta đã từng được xem qua trong một số loại sách cổ, chỉ có thượng cổ tiên giới mới có thể làm ra được. Sau khi thượng cổ tiên giới vỡ tan, có một số loại tiên bảo hầu như đã tuyệt diệt. Những tiên bảo còn lại tuy chỉ là hạ phẩm nhưng lại khá giống trung phẩm tiên bảo, phải có ấn quyết đặc thù mới có thể sử dụng được. Nếu người nào miễn cưỡng sử dụng sẽ không phát huy được uy lực chân thực của nó. Đáng tiếc!
Tư Đồ Nam than thở. Tận đáy lòng lão lúc này có chút bội phục Vương Lâm. Lão thầm nghĩ tiểu tử này tu vi không cao nhưng pháp bảo lại có rất nhiều. Năm xưa khi mình còn như hắn bây giờ, trong tay chẳng có một kiện pháp bảo nào.
Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam một lúc lâu rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản. Thần thức hắn khẽ động, sau khi lưu lại một đạo ấn ký ở bên trên rồi ném cho Tư Đồ Nam.
- Lão nhìn kỹ vật này đi!
Tư Đồ Nam nhận lấy ngọc giản. Thần thức của lão vừa đảo qua sắc mặt liền đại biến. Lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, nói:
- Đây là… Ấn quyết để điều khiển tiên bảo này sao?
- Đúng vậy! Sử dụng ấn quyết này thì có thể điều khiển Xạ Thần Xa. Hơn nữa ta còn có thể đảm bảo ấn quyết này là do chính người chế tạo ra nó lưu lại!
Vương Lâm gật đầu, hắn như cười như không nhìn về phía Tư Đồ Nam. Tư Đồ Nam lập tức thu hồi ngọc giản. Lão cười hì hì, nói:
- Có phải ngươi muốn tặng Xạ Thần Xa này cho ta không?
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, tay phải hắn kết ấn điểm về phía Xạ Thần Xa. Chiếc xe đột nhiên bắn ra một đạo hắc mang rồi tạo thành một cái Hỗn Nguyên Khu Thú Quyển bay về phía Vương Lâm.
…
Liễu Mi vẫn xinh đẹp trước. Nàng vẫn mặc một bộ đồ trắng toát giống chẳng khác gì tiên nữ. Vào lúc này nàng đang nhíu chặt đôi mày thanh tú rồi trầm mặc không nói câu nào.
- Với thực lực của Chu Tước Quốc không thể chống lại Tiên Di Tộc. Ngày hôm nay, Kiền Phong và Liễu Mi hai người các ngươi phải trải qua một đợt khảo nghiệm sinh tử, sống hay chết phải dựa vào vận số của các ngươi!
Bóng lưng Chu Tước Tử có chút gì đó cô đơn. Lão trầm giọng nói.
Lúc này những luồng hắc vụ giống như những con sóng dữ đang gào thét lan ra ở bốn phương tám hướng trên bầu trời. Trong làn hắc vụ ở phía đông chỉ có một người trung niên mặc áo xám giống như văn sĩ. Hắn chậm rãi bước từng bước tới trước người Chu Tước Tử khoảng trăm trượng, sau đó hắn dừng lại rồi bình thản nói:
- Chu Tước Tử! Tại hạ là ngũ tổ của Tiên Di Tộc!
Trong làn hắc vụ phía tây cũng đi ra một người như vậy. Người này tuổi tác cũng không lớn, nhìn qua thì thấy vẫn còn trẻ, cả người hắn đầy những phù văn và ấn ký. Nhưng ấn ký của người này không phải là màu đen, mà có màu vàng.
Nếu có Vương Lâm ở đây thì đảo mắt qua là có thể nhận ra người này là ai.
- Thiếu tộc trưởng Tiên Di Tộc, xin ra mắt Chu Tước Tử!
Người đó cũng bình thản nói.
Trong luồng hắc vụ phía nam có ba người đi ra. Bọn họ cũng vượt tới trước mặt Chu Tước Tử khoảng trăm trượng. Cơ thể của hai trong ba người đó trạng thái hư ảo, họ không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Tước Tử. Người còn lại là một cô gái với đôi mắt quyến rũ và tướng mạo xinh đẹp. Nàng liếc mắt nhìn qua Chu Tước Tử, khẽ cười:
- Tiểu nữ là tam tổ Tiên Di Tộc, xin ra mắt Chu Tước Tử. Hai vị ở bên cạnh ta là linh hồn tổ tiên đời trước của Tiên Di Tộc.
Hình bóng Vân Tước Tử dần dần xuất hiện trong làn khói nồng đậm phía bắc. Hắn nhìn Chu Tước Tử, khẽ nói:
- Sư huynh!
Chu Tước Tử mạnh mẽ quay đầu rồi nhìn chằm chằm vào Vân Tước Tử, khẽ nói:
- Ta phải gọi ngươi là Vân Tước Tử, hay là nhị tổ!
Vân Tước Tử lắc đầu, nói:
- Chỉ là một cái tên gọi mà thôi, cứ tùy ý sư huynh!
- Mọi người đều đã đi ra, như vậy chỉ còn lại duy nhất một vị Thập Nhất Diệp thuật chú sư. Nhất tổ! Ngươi cũng nên đi ra thôi!
Trong mắt Chu Tước Tử chợt lóe lên hàn quang. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một luồng ánh sáng năm màu lấp lánh rồi ngưng tụ ở phía trên. Một hư ảnh toàn thân hầu như trong suốt chậm rãi ngưng tụ lại rồi chầm chậm hạ xuống. Hư ảnh nhìn về phía Chu Tước Tử, chậm rãi nói:
- Chu Tước Tử!
Vị nhất tổ này, tướng mạo cực kỳ bình phàm, không có bất luận chỗ nào xuất chúng, nhưng hắn lại có thể dùng một chưởng dọa Sở Vân Phi chạy mất, chứng tỏ thực lực cường đại ngang hàng tu sĩ Vấn Đỉnh hậu kỳ, thậm chí ở phương diện nào đó, còn vượt qua.
- Sư huynh, chúng ta không muốn hủy diệt Chu Tước Tinh mà chỉ muốn tìm kiếm một nơi để tồn tại, nếu ngươi đáp ứng thì hãy giao ra Tu Tinh Chi Tinh. Như vậy trận chiến này liền dừng lại ở đây, lãnh thổ Chu Tước Tinh phân thành hai, sau này hai bên chúng ta không can thiệp lẫn nhau!
Vân Tước Tử trầm giọng nói.
Chu Tước Tử ha ha cười, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, nói:
- Nếu không phải các ngươi sợ lão phu huỷ hoại Tu Tinh Chi Tinh, thì giờ phút này đã sớm đồng loạt ra tay rồi, cần gì nhiều lời như vậy.
- Cuồng vọng!
Ngũ tổ ánh mắt chợt lóe, tay phải vỗ trán một cái, tức khắc một cái phù văn xuất hiện ở trước người. Tay trái hắn điểm lên trên phù văn, sau đó há mồm phun ra một ngụm máu tươi lên nó, quát:
- Ấn!
Phù văn kia tức khắc tràn ngập huyết sắc, phát ra hồng mang yêu dị. Nó điên cuồng gào thét bay đi, trong nháy mắt đã bay tới gần Chu Tước Tử.
Ngũ tổ biết Chu Tước Tử rất mạnh, một kích này chỉ là thử nghiệm mà thôi, bản thân hắn cũng không dám coi thường Chu Tước Tử.
Chu Tước Tử trong mắt hàn mang chợt lóe. Hắn cười lạnh, thân thể chợt lóe lên kim mang chiếu thẳng vào phù văn huyết sắc. Phù văn này ngay lập tức truyền ra mấy tiếng ca ca, từng đạo rạn nứt lớn nhỏ tức khắc xuất hiện trên phù văn, trong chớp mắt, phù văn phanh một cái, hỏng mất.
…
- Đúng!
Vương Lâm bắt lấy Hỗn Nguyên Khu Thú Quyển, thu vào trong túi trữ vật. Tư Đồ Nam muốn đi báo thù. Trong tay lại không có tiên bảo gì nên Vương Lâm có chút lo lắng, cho nên hắn liền đưa chiếc Xạ Thần Xa này cho Tư Đồ Nam, có tiên bảo, với tu vi của Tư Đồ Nam việc báo thù sẽ nắm chắc phần thắng nhiều hơn.
Không có Hỗn Nguyên Khu Thú Quyển khống chế, hồn thú phía trên Xạ Thần Xa lập tức rít gào một tiếng, bao bọc lấy Xạ Thần Xa, sau đó bay đi chạy trốn.
Tư Đồ Nam ha ha cười, thân mình chợt lóe, lập tức đuổi theo.
- Đừng chạy, lại đây chơi cùng lão tử!
…
Chu Tước đại lục, bốn phương vị đông nam tây bắc giờ phút này sương đen cuồn cuộn. Mây đen che trời.
Trong đại quân phía đông Tiên Di Tộc, ngũ tổ trong mắt hàn mang chợt lóe, tay phải về phía trước vung lên, trong miệng nhẹ giọng nói:
- Ba tháng kỳ hạn đã đến, Chu Tước Quốc diệt vong là điều khó tránh khỏi!
Hắn nói xong, thân mình bỗng nhiên chuyển động. Mang theo đại lượng sương đen và tộc nhân Tiên Di Tộc phía sau gào thét bay đi, mục tiêu là trung tâm Chu Tước đại lục, Chu Tước Sơn của Chu Tước Quốc.
Đồng thời, ở ba phía khác, tộc nhân Tiên Di Tộc cơ hồ cũng không chậm trễ, sôi nổi gào thét lao về phía Chu Tước Quốc, triển khai trận tiến công cuối cùng.
Ở Chu Tước đại lục, hai khỏa Luân Hồi Thụ to lớn giờ phút này cũng lập loè thanh mang, hai tổ linh toàn thân phát ra tinh quang.
Bỗng nhiên, ngũ tổ biến sắc, thân mình tức khắc lui ra phía sau, trên mi tâm của hắn giờ phút này xuất hiện một lỗ nhỏ, máu tươi chảy xuống.
Tiên Di Tộc nhất tổ, nhíu mày, thân mình khẽ động, đi tới trước người ngũ tổ, tay phải vung lên, tức thì một cây kim sắc tế châm xuất hiện ở trong tay hắn, chẳng qua này châm mới vừa vừa xuất hiện, liền lập tức biến mất vô ảnh.
Chu Tước Tử sắc mặt âm trầm, thân mình nhảy lên, tốc độ hắn rất nhanh, nhanh đến nỗi trừ nhất tổ cùng Vân Tước Tử ra, tất cả mọi người không ai nhìn thấy gì.
- Chu Tước Ấn, công!
Trong hư không, truyền đến thanh âm tang thương của Chu Tước Tử.
Thân ảnh hắn vừa xuất hiện ở giữa không trung, tay phải đã điểm về phía trước, tức khắc thiên địa biến sắc, từ thân thể Chu Tước Tử bỗng nhiên khuếch tán ra đại lượng ngọn lửa, ngọn lửa này điên cuồng phát tiết, trong nháy mắt bao vây phạm vi ngàn trượng bốn phía, mặt đất tức khắc xuất hiện những vết nứt nẻ.
Trừ bỏ Vân Tước Tử cùng nhất tổ ra, mấy người còn lại, lập tức lui về phía sau, tránh khỏi sự tấn công của ngọn lửa.
Cùng lúc đó, một con Chu Tước từ thân thể Chu Tước Tử biến ảo mà ra, ở giữa không trung lệ minh một tiếng, toàn bộ thân mình bỗng nhiên co rụt lại, rồi giống như sao băng từ trên trời giáng xuống!
Tiên Di Tộc nhất tổ thân mình chuyển động, bay lên không trung, trên thân thể hắn phát ra từng trận hắc mang, tay phải nâng lên điểm về phía trước một cái, tức khắc Thập Nhất Diệp trên mi tâm của hắn nở rộ, trong đó một phiến lá cây nháy mắt bay về phía Chu Tước.