Luyện chế từ đầu đến cuối phải liên tục. Mấy tháng sau, bên trong cái khe trên vách đá phía dưới hố sâu, Vương Lâm hít một hơi, hút toàn bộ đám nguyên thần khí tràn ngập trước người hắn vào trong miệng, giống như nuốt mây nhả sương. Đám khí nguyên thần này toàn bộ biến mất, lộ ra phía trước người hắn thân ảnh một người gầy gò. Một luồng khí âm hàn lạnh thấu xương từ thân ảnh ấy phát ra, tràn ngập bốn phía.
Màu da của thân ảnh này tái nhợt, giống như không còn chút máu. Trên thực tế chính xác là như vậy, máu của hắn toàn bộ đã được biến hóa, dung nhập vào trong gân cốt.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thở dài.
- Lại thất bại rồi!
Ở bước thứ nhất luyện hóa thân thể, mấy tháng nay Vương Lâm đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Cũng may trong ngọc giản từng nói bước thứ nhất này cho dù thất bại nhưng người được luyện hóa cũng sẽ không bị tiêu tan.
Nhìn khôi lỗi phía trước, Vương Lâm nhíu mày. Dựa theo lời trong ngọc giản nói, trong quá trình luyện hóa này cần phải có thêm những loại vật liệu, làm cho những loại vật liệu đó dung nhập vào trong thân thể mới có thể hoàn thành bước thứ nhất này.
- Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn trình độ, lúc này ngay cả trình độ Thiết Tiên Vệ cũng chưa đạt tới.
Trầm ngâm ít lâu, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một lượng lớn pháp bảo hạ phẩm từ bên trong bay ra.
Những pháp bảo này đều là những pháp bảo trước kia Vương Lâm chưa hề dùng đến, nhưng bỏ đi thì cũng rất đáng tiếc.
- Ta không có vật liệu, nhưng ta lại có pháp bảo. Đem những pháp bảo này luyện hóa thành chất lỏng, rồi dung hợp với khôi lỗi này, chắc hẳn là cũng có chút hiệu quả…
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, lập tức tay phải bấm quyết xuất ra một ngọn lửa bao vây lấy đám pháp bảo này.
Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, những pháp bảo trong đó bắt đầu có vài cái bị nung chảy. Cuối cùng gần như toàn bộ pháp bảo đã bị nung chảy thành chất lỏng, hình thành một quả cầu chất lỏng to bằng nắm tay phát ra những luồng khí đen kịt.
Trầm ngâm một chút, thần thức Vương Lâm tiến vào trong túi trữ vật, lục tìm một lượt, lập tức lại có một vài pháp bảo bay ra, dung nhập vào trong tiểu cầu kia. Lúc này đây, có thể nói là một lần dọn dẹp túi trữ vật của Vương Lâm.
Hơn tám trăm năm nay, vật phẩm trong túi trữ vật của Vương Lâm cực kỳ hỗn tạp, trong đó tuyệt đại bộ phận hắn chỉ dùng qua một vài lần rồi không dùng lại nữa. Dù sao, theo sự nâng cao tu vi, rất nhiều pháp bảo trong mắt Vương Lâm đã mất đi sự sắc bén.
Lúc này, một đám pháp bảo bay ra bị Vương Lâm ném vào trong tiểu cầu kia. Đúng lúc này, bỗng nhiên một đóa hoa hồng màu lam xuất hiện trong tay Vương Lâm.
Nhìn đóa hoa hồng, trước mắt Vương Lâm giống như hiện ra một thân ảnh đỏ như lửa. Hắn do dự một chút, thu hồi lại đóa hoa hồng, đổi lấy pháp bảo khác ném vào tiểu cầu.
Quá trình này kéo dài mất mấy ngày, việc dọn dẹp túi trữ vật khiến cho một lượng lớn pháp bảo hạ phẩm, trung phẩm, thậm chí thượng phẩm đều bị hắn luyện hóa thành chất lỏng.
Vì thế, quả cầu chất lỏng trôi nổi trước mặt hắn lúc này đã biến thành rất nhiều màu sắc, lấp lóe chói mắt.
Tay phải Vương Lâm khẽ động, nắm lấy khối dung dịch kia, vỗ một cái trực tiếp đặt lên người khôi lỗi, một vòng luyện hóa lại bắt đầu.
Nhoáng lên một cái, thời gian đã qua hai tháng. Lúc này, thân thể khôi lỗi phát ra hào quang, trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ bên trong cái khe.
Vương Lâm trong lúc khoanh chân bỗng mở mắt, thần sắc lộ ra một vẻ mỏi mệt. Hắn nhìn hào quang trên thân thể khôi lỗi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
- Chỉ đạt được Đồng cấp… Thôi, có lẽ thế này là tạm đủ dùng rồi.
Bước luyện Tiên Vệ đầu tiên mặc dù đã xong, nhưng bước thứ hai mài nhỏ nguyên thần cũng chỉ cần thất bại một lần sẽ lập tức khiến cho việc tế luyện thất bại. Hơn nữa, sau khi thất bại, thân thể này cũng không thể bị đoạt xá, hiển nhiên cũng sẽ không thể dung nhập được nguyên thần khác để luyện hóa.
Vương Lâm hít sâu, trong mắt lộ ra một tia do dự hiếm thấy. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cái khe. Hơn nửa năm này, lực hút bên ngoài thủy chung không hề ngừng, hơn nữa dường như còn có chiều hướng ngày càng mạnh lên.
Vương Lâm cắn răng một cái, vỗ túi trữ vật, lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên bay ra. Hắn rung lên một cái, bên trong lá cờ lập tức xuất hiện một cái đầu lâu rất lớn.
Cái đầu lâu này mờ mờ ảo ảo, giống như là lơ lửng bên trong lá cờ. Nó toàn bộ là một màu xanh đen, trên đầu không có tóc, giống như là ác quỷ, nhất là ánh mắt, tuy rằng hư ảo, nhưng xem ra lại thấy rất thật, phát ra ánh sáng lạnh dày đặc.
Nó đang ở bên trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên, trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, khẽ gào thét.
Tuyệt đại bộ phận linh hồn trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên đều tránh xa khỏi cái đầu lâu này, dường như là không dám lại gần, khiến cho cái đầu này ở bên trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên một mình chiếm cứ một vùng.
Chỉ có Kỳ Lân là không như vậy. Nó từ khi nuốt vào một lượng lớn tiên lương, thân thể đã xuất hiện một loạt những biến hóa kỳ dị. Lúc này khi nhìn thấy cái đầu kia, nó lập tức gầm nhẹ.
Ánh mắt cái đầu kia cũng mạnh mẽ nhìn lại Kỳ Lân, không chịu thua kém một chút nào, trong lúc gầm nhẹ lại lóe lên hung quang.
Cái đầu này chính là thiên quỷ!
Vương Lâm mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào thiên quỷ này, tay phải nâng lên hướng về phía Thập Ức Tôn Hồn Phiên túm một cái, lập tức thiên quỷ bị nắm lấy lôi ra. Thiên quỷ là một vật hung ác, nếu năm đó nó không phải chưa kịp khôi phục vào lúc suy yếu nhất bị Vương Lâm bắt được, cứ như vậy đạt tới đỉnh thì cũng không phải là bình thường.
Thiên quỷ rít gào trong tay Vương Lâm, há to miệng, định nuốt lấy Vương Lâm. Vương Lâm ánh mắt lóe lên, hừ lạnh một tiếng, những dấu ấn ở trên thiên quỷ lập tức chấn động, khiến cho thiên quỷ này tức khắc trùng xuống.
Thiên quỷ không thể không lui ra phía sau, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong miệng không ngớt truyền ra tiếng gầm nhẹ.
Sức chịu đựng của thân thể khôi lỗi này không đủ, nguyên thần rất khó vượt qua bước luyện hóa thứ hai. Nhưng hôm nay ta sẽ cho hắn thiên quỷ, lấy hung khí của nó đoạt lấy hư thể, nếu như vậy mà còn thất bại thì Tiên Vệ này không luyện nữa!
Vương Lâm làm việc quyết đoán, bắt lấy thiên quỷ nhấn một cái, trực tiếp đưa vào giữa lông mày khôi lỗi.
- Nếu ta đã luyện chế thì phải luyện chế ra một khôi lỗi cao cấp, nếu chỉ tiếp cận Vấn Đỉnh viên mãn thì đúng là đã để phí những pháp bảo và thiên quỷ này!
Vương Lâm ánh mắt lộ hàn quang, tay trái bấm quyết, vỗ vào giữa lông mày một cái, kéo ra một tia lôi quang. Bên trong tia lôi quang này ẩn chứa hỏa khí, bị Vương Lâm vung tay lên, đưa toàn bộ chui vào trong khôi lỗi.
- Luyện!
Thiên quỷ cực kỳ hung ác, hiển nhiên không cam lòng bị phong ấn bên trong khôi lỗi để giúp cho Vương Lâm luyện hóa, ra sức gào thét đang định chạy ra. Tay phải Vương Lâm lập tức lấy ra một cây roi, vung về phía trước.
Chát một tiếng, thiên quỷ lập tức kêu lên thảm thiết, trong lòng nó than khổ, cây roi này đúng là vật khắc chế nó.
Nếu không phải dấu ấn của Vương Lâm trên Tán Ma Chi Hồn đang ngày càng sâu, hắn lại chuẩn bị đem nó tế dưỡng thành nguyên thần thứ hai thì dung nhập Tán Ma Chi Hồn cũng thích hợp. Chẳng qua khống chế Tán Ma Chi Hồn có chút phiền phức, không giống như thiên quỷ này chỉ cần chút ít sức lực.
Nhoáng lên một cái thời gian đã qua mấy tháng, dưới sự luyện hóa không ngừng của Vương Lâm, thiên quỷ bên trong khôi lỗi cùng với nguyên thần của Đỗ Kiến đã thôn tính dung hợp lẫn nhau, sau đó dần bị xóa mờ. Nhưng thiên quỷ rất mạnh, cho dù bị xóa mờ nhưng toàn bộ đã liên kết chặt chẽ.
Điểm này chính là yêu cầu hết sức quan trọng của bước thứ hai ghi trong ngọc giản. Thất bại của bước thứ hai gần như đều là vì nguyên thần, không phải nguyên thần không đủ, mà trong khi nguyên thần bị xóa mờ, sự thống khổ này không phải người thường có thể chịu được, một khi lơ lỏng, lập tức sẽ tử vong.
Cho dù là không lơi lỏng, kiên trì tới cuối cùng, cũng bởi vì không đạt được mức độ liên hệ chặt chẽ, nên không thể đạt được trình độ thần ở trong ý.
Có thể đạt được điều này, chỉ khi trong tâm có chấp niệm mạnh mẽ, có thể so với chấp niệm nghịch tu! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao những loại tu sĩ có đạo niệm của bản thân, khi luyện chế Tiên Vệ, xác suất thành công rất cao.
Trải qua thời gian hơn nửa năm, Vương Lâm đã luyện chế ra Tiên Vệ thứ nhất của mình. Mặc dù xác suất luyện chế thành công Tiên Vệ rất thấp, nhưng có thể bắt lấy thiên quỷ dung nhập vào nguyên thần để tiến hành luyện hóa thì thành công sẽ không phải là do may mắn.
Cho dù là Vương Lâm, trừ phi dùng Tán Ma chi hồn, nếu không cũng không thể luyện ra Tiên Vệ thứ hai.
Trên mặt Vương Lâm lộ ra một tia hưng phấn. Hắn hít sâu, tâm tính hồi phục, nhìn chằm chằm khôi lỗi gầy gò phát ra ánh sáng màu vàng mờ ảo trước mặt, một loại liên hệ khống chế tự nhiên quanh quẩn bên trong tâm thần.
Khi luyện chế Tiên Vệ, Tiên Đế Thanh Lâm quyết không cho phép xuất hiện việc phản bội, hiển nhiên trong quá trình luyện chế này có vô số phương pháp khống chế. Vương Lâm lấy khí nguyên thần luyện hóa lâu ngày, đối với việc khống chế khôi lỗi này đã đạt tới đỉnh cao.
Thiên quỷ tuy kiệt ngạo, nhưng sau khi luyện hóa, kết quả cũng bị dung nhập vào trong thân thể khôi lỗi.
Vương Lâm nhỏ một giọt máu tươi, bắn vào giữa lông mày khôi lỗi. Máu tươi phát ra hồng quang, dung nhập vào bên trong. Bỗng nhiên khôi lỗi mở bừng hai mắt.
Đây là một đôi mắt trống rỗng, tuy nói như vậy nhưng bên trong lại có một vẻ linh hoạt, sắc bén.
- Âm Dương Hư Thực nhị cảnh!
Thần thức Vương Lâm đảo qua lên người khôi lỗi, lập tức cảm nhận được một luồng khí tức tương đương với cấp độ của Tư Đồ Nam năm đó, tuy không mạnh bằng Tư Đồ Nam, nhưng cũng không kém là bao nhiêu.
Vương Lâm cười dài, trong lòng đối với Tiên Đế Thanh Lâm cực kỳ bội phục. Người này có thể nói là tài trí tuyệt hảo, không ngờ có thể sáng tạo ra phương pháp luyện chế pháp bảo loại này.
- Tuy nói Tiên Vệ là do nguyên thần dung nhập vào huyết nhục, rất nhiều thần thông không thể thi triển, nếu so ra thì kém hơn tu sĩ âm dương hự thực chân chính. Nhưng trong ngọc giản có vài loại thần thông cũng chỉ dành riêng cho Tiên Vệ!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
- Ngoài ra, ta còn chuẩn bị cho Tiên Vệ này một phần đại lễ!
Tay phải Vương Lâm vỗ vào giữa lông mày. Lập tức từng đạo khí xám bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành trăm vạn đạo sát lục khí, trong nháy mắt chui vào trong khôi lỗi.
Hai mắt khôi lỗi lập tức tràn ra sát lục chi ý, lóe lên vài lần, rồi dần dần ẩn giấu. Ánh mắt này lại trở nên linh hoạt sắc bén.
Làm xong đâu đấy, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức ngọc giản bay ra. Hắn vung tay một cái, ngọc giản này lập tức dính vào giữa lông mày khôi lỗi. Từng trận ánh sáng rực rỡ lóe ra, trong mắt Tiên Vệ giống như có phù văn hiện lên.
Hồi lâu sau, ngọc giản rơi xuống, quay về bên người Vương Lâm.
- Ẩn!
Vương Lâm bình thản nói.
Thân mình Tiên Vệ nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành hư vô, dung nhập vào phía sau Vương Lâm. Nơi đây không có ánh sáng, hiển nhiên không nhìn thấy thân ảnh, nhưng Vương Lâm biết Tiên Vệ đang ẩn nấp bên trong thân ảnh của mình.
- Với thần thông của Tiên Vệ mới nắm chắc được sáu phần có thể rời khỏi nơi này. Nơi đây mặc dù là tuyệt địa, nhưng chính vì là tuyệt địa nên mới có thể an toàn!
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư. Ít lâu sau, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh đại kiếm từ bên trong bay ra. Kiếm này rất lớn, phảng phất nhìn giống như một cánh cửa!
- Cự Phú… Đệ nhất kiếm của Vương Lâm ta! Ngươi rốt cuộc có bí mật gì…