Năm giọt máu tươi, một giọt hồn huyết màu tím lơ lửng lóng lánh trên mi tâm của pho tượng này, tỏa ánh sáng như ngọc. Trong nháy mắt khi Huyền La Đại Thiên Tôn thi triển lực lượng, xuất ra mặt trời màu đỏ phong ấn nơi này, sáu giọt máu này liền bay thẳng lên trời.
Vầng mặt trời đỏ rực trên bầu trời lan ra tầng tầng sóng gợn. Hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này giống như nối với trung tâm của hư không. Sáu giọt máu tươi mang theo tiếng gào thét kinh thiên lao thẳng vào trong dòng xoáy, lần lượt biến mất trong tầm mắt của gần trăm vạn tộc nhân Đạo Cổ.
Biến mất cuối cùng chính là giọt hồn huyết. Hồn huyết này xuất hiện khiến cho tâm thần mọi người đều rung động, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi!
Bọn họ nhìn thấy hồn huyết tỏa ra màu tím yêu dị, cuối cùng biến mất trong dòng xoáy, sau đó mới tỉnh táo lại được. Chính vì đã tỉnh táo nên rung động vừa rồi lại càng trở nên mãnh liệt, giống như sóng biển ngập trời bao phủ cả thể xác và tinh thần bọn họ.
- Hồn huyết màu tím… Trời ạ, không ngờ ta lại có thể nhìn thấy hồn huyết màu tím! Vạn đời Cổ Quốc ta cũng chỉ có chín giọt mà thôi!
- Trong truyền thuyết, Cổ Tổ ban cho chín giọt hồn huyết, cứ ba giọt hợp lại liền thành một mạch của Cổ Tộc ta. Đạo Cổ nhất mạch chúng ta là con thứ ba do Cổ Tổ sáng tạo ra, kéo dài tới tận ngày nay… Lúc này lại xuất hiện giọt hồn huyết thứ mười… Vậy…
- Rốt cục là ai trải qua kiếp nạn thứ nhất của đệ tam tổn, Cổ Mạch Thương Khung Huyết vậy. Từ cổ chí kim chưa từng nghe nói có người nào làm xuất hiện được hồn huyết. Việc này… Việc này không khỏi quá kinh người rồi! Chuyện này tuyệt đối là đại sự kinh thiên động địa của Cổ Quốc ta!
- Đệ tam tổn có ba kiếp nạn, kiếp nạn thứ nhất là Cổ Mạch Thương Khung Huyết. Người này sau khi đạt được chín giọt máu tươi còn được cả một giọt hồn huyết. Nếu hắn vượt qua kiếp nạn thứ hai, Cổ Đạo Tam Phân Thần… Kiếp nạn này phân hóa ra hắn lại càng đạt được nhiều cơ duyên!
- Còn có một kiếp cuối cùng, Cổ Tổ Chi Tứ. Người này đã được Cổ Tổ tán thành như vậy, trong kiếp nạn thứ ba này ta không dám tưởng tượng hắn sẽ đạt được những gì… Chẳng lẽ đạt được Cổ Tổ truyền thừa mà Cổ Quốc trong vạn vạn năm chưa có người nào đạt được chăng?
Tiếng bàn luận vang lên không ngớt, ầm ầm trong cả tòa thành. Tất cả mọi người đều bị giọt hồn huyết làm cho rung động. May mà nơi này là bên trong phong ấn của Huyền La Đại Thiên Tôn hơn nữa hắn cũng dùng uy nghiêm chí cao vô thượng của mình cấm tất cả không được lan truyền tin tức này ra ngoài.
Nếu không thì việc này sẽ khiến cho Tiên Cương đại lục dậy sóng ngập trời, tam mạch Cổ Tộc sẽ tới nơi này mà tra xét, thậm chí bởi vậy mà gây nên tranh chấp.
Phải biết rằng giọt hồn huyết thứ mười xuất hiện ngoài việc đại biểu cho giá trị rất lớn đối với Cổ Quốc, nếu Vương Lâm đạt được hai giọt nữa thì hắn có thể giống như ba người con của Cổ Tổ năm đó, tạo ra mạch Cổ Tộc thứ tư!
Thậm chí nếu như Tiên Tộc biết việc này thì cũng sẽ chấn động, dù phải dẫn động đại chiến cũng sẽ phái người tới tìm hiểu chi tiết.
Tất cả đơn giản chỉ vì một giọt hồn huyết này!
Sáu giọt máu tươi biến mất trong dòng xoáy trên bầu trời, trên mi tâm pho tượng chống trời không còn chút huyết quang nào nữa. Tất cả khí tức đều hoàn toàn biến mất. Tay phải Huyền La Đại Thiên Tôn giơ lên hướng về phía mặt trời màu đỏ vung lên.
Mặt trời này đột nhiên lan ra ánh sáng chói mắt, phân hóa thành gần trăm vạn phần, đồng loạt dung nhập bên trong thân thể tộc nhân của Đạo Cổ, hình thành thuật phong ấn.
Cho tới khi hoàn thành tất cả, mặt trời mới tiêu tan, bầu trời khôi phục lại vẻ bình thường. Một làn gió thổi tới, giống như muốn thổi tan sự khẩn trương và rung động vừa rồi.
Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, Huyền La Đại Thiên Tôn không chút do dự, thân thể bước một bước về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất. Hắn muốn tới Tiên Tộc, đi tới Thất Đạo Tông vào trong động phủ kia, đón hài tử của Đạo Cổ nhất mạch hắn về nhà!
Huyền La Đại Thiên Tôn rời đi, thành trì trở nên yên lặng, sắc mặt nam tử mặc hoàng bào cực kỳ âm trầm, phất tay áo rời đi. Hắn vừa rời khỏi, đám người này cũng mang theo rung động trong tâm thần, chậm rãi rời đi.
Tất cả biến cố nơi này đều bị chôn vùi thật sâu trong lòng những người này, tản ra cùng với họ. Ánh mắt họ nhìn về phương hướng Huyền La Đại Thiên Tôn rời đi, trong những ánh mắt này có phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét nhưng lại có càng nhiều sự chờ mong!
Bọn họ chờ mong Huyền La Đại Thiên Tôn trở về sẽ mang cho họ một người khiến bọn họ chấn kinh. Bọn họ lại càng chờ mong không biết hình dáng người này thế nào, hắn rốt cục là ai.
- Đạo Cổ nhất mạch chúng ta là yếu nhất trong tam mạch Cổ Tộc… Hi vọng Đại Thiên Tôn trở về sẽ thay đổi tất cả…
Cho tới khi tất cả mọi người tản đi rồi, nam tử mặc hoàng bào mới về tới sâu trong Thiên Không Thành. Nơi này là bên trong Đạo Cổ hoàng cung của hắn. Hoàng cung này rất lớn cũng rất khó có thể thấy được điểm tận cùng, khắp nơi đều được điêu khắc tinh xảo, cực kỳ xa hoa.
Trong cung có rất nhiều người hầu kẻ hạ sắc mặt đám người này vào giờ phút này tái nhợt, rất cẩn thận. Nguồn gốc sự sợ hãi của bọn họ phát ra từ phía đông của hoàng cung, từ luồng khí tức kinh khủng phát ra từ hành cung của Cổ Hoàng.
Khí tức này lộ ra áp lực và phẫn nộ không thể kìm nén.
Tiếng ầm ầm vang vọng, không ngừng truyền khắp hoàng cung. Chỉ thấy ở hành cung của Cổ Hoàng lúc này ầm ầm sụp đổ. Vô số đá vụn cuốn động đi mang theo lực lượng mênh mông quét khắp bốn phía. Một số thị vệ ở quá gần không tránh kịp, trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể liền bị phân thành nhiều mảnh nhỏ, đồng loạt tử vong.
Khí tức đầy máu tanh tràn ra. Từ trong hành cung đã sụp đổ, từ trong đống đổ nát, một người bước ra. Người này là nam tử mặc hoàng bào. Hai mắt hắn bình tĩnh, thần sắc không nhìn ra hỉ nộ. Hắn không thèm nhìn lại phía sau chậm rãi mở miệng.
- Thu dọn một chút đi. Ba ngày sau ta muốn nhìn thấy hành cung mới.
Lời nói này truyền ra, bốn phía quanh hắn liền có mấy trăm thân ảnh như sương khói hiện ra, đồng loạt hướng về phía hắn quỳ xuống vái một cái.
Nam tử mặc hoàng bào vung tay áo, thân thể nhoáng lên rồi biến mất. Lúc hắn xuất hiện đã ở trên đỉnh tháp cao nhất trong hoàng thành. Hắn đứng nơi đó đón gió thổi tới, bao quát cả hoàng cung và pho tượng Cổ Tổ chống giữ cả thiên địa ở phía xa xa.
- Ta mới là Cổ Hoàng của Đạo Cổ, là hậu nhân được truyền thừa của Cổ Tổ, chảy xuôi huyết mạch Cổ Tổ. Chỉ một kẻ được truyền thừa của Diệp Mịch, hắn có tư cách gì mà khiến Huyền La Đại Thiên Tôn coi trọng như vậy!
- Hồn huyết…
Thần sắc nam tử mặc hoàng bào bình tĩnh nhưng bàn tay hung hăng nắm lại, đột nhiên nở nụ cười.
- Cũng tốt, như thế cũng khiến ta hứng thú một chút. Ta muốn xem hắn có thể làm nên chuyện gì. Hắn dù có hồn huyết nhưng trước mặt ta cũng phải quỳ xuống bái kiến!
Vẻ mỉm cười trên khóe miệng của nam tử mặc hoàng bào càng đậm thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xa, tay phải phất lên. Trên tay hắn lập tắc xuất hiện một hạt châu màu đỏ to cỡ nắm tay.
Trong hạt châu này như có vô số sương mù, chậm rãi chuyển động. Bên trong đó có một linh hồn ngồi khoanh chân. Chẳng qua hồn phách này bị sương mù che giấu không nhìn thấy mặt mũi, chỉ có thể thấy đó là hồn phách một nữ tử.
Hồn phách này không phải đầy đủ mà chỉ có một bộ phận mà thôi.
- Diệp Đạo!
Nam tử mặc hoàng bào nhìn hạt châu màu đỏ trong tay, chậm rãi mở miệng.
- Có ti chức!
Phía sau nam tử mặc hoàng bào, trong nháy mắt có giọng nói truyền ra. Lập tức có một quầng sáng lóe lên, hóa thành một lão già mặc hắc bào, quỳ gối ôm quyền vái nam tử mặc hoàng bào, quỳ một gối xuống.
- Tìm được nàng ta chưa?
Giọng nói của nam tử mặc hoàng bào bình thản vang lên.
- Cổ Hoàng, ti chức đã tra cả Cổ Quốc, cũng không thấy nữ tử này. Lúc này ta đã phái người đi tới Tiên Tộc, không bao lâu sẽ có tin tức truyền tới.
- Quốc sư cũng không có tin tức gì sao?
Nam tử mặc hoàng bào nhướng mày nói.
Thần sắc lão già quỳ trên mặt đất lạnh lùng, nghe vậy trầm giọng mở miệng nói.
- Việc hồn phách của nữ tử này là do quốc sư đưa cho bệ hạ. Nhưng quốc sư lại không tính ra nữ tử này ở nơi nào, chỉ tính ra nữ tử này đối với bệ hạ có tác dụng lớn lao. Có nữ tử này bệ hạ sẽ có được cả Cổ Quốc! Hắn chỉ nói cho ti chức biết, hồn phách nữ tử này là do hắn tính toán cho tương lai của Đạo Cổ nhất mạch chúng ta, dung nhập tâm thần vào trong u minh, là phân hồn hắn mang tới từ trong một nơi kỳ dị có tồn tại thiên đạo mà thôi.
Nam tử mặc hoàng bào trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu nhìn hạt châu màu đỏ trong tay, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Tướng mạo nữ tử này tầm thường, cũng chẳng vừa mắt ta. Nhưng nếu nàng ta thực sự giống như lời của quốc sư thì về sau có thể lấy nàng ta làm hậu! Ngươi tiếp tục phái người tới Tiên Tộc tìm kiếm, nếu thật sự không tìm được thì lựa chọn một nữ tử của Đạo Cổ, dung hợp với hồn phách của nữ tử này thử xem.
- Vâng!
Lão già mặc áo đen đứng dậy, đang muốn cáo lui thì thần sắc lại lộ vẻ do dự, suy nghĩ một chút liền ôm quyền mở miệng lần nữa.
- Cổ Hoàng, trước khi quốc sư đại nhân bế quan còn nói một câu…
- Nói!
Nam tử mặc hoàng bào nhìn hạt châu màu đỏ, giọng nói tràn ngập uy nghiêm.
- Hắn nói hắn tính toán có thể là thật, có thể không phải. Hồn phách nữ tử này hắn từ trong u minh mang tới, thấy được hai hình ảnh bất động. Một là Cổ Hoàng thống nhất Cổ Quốc, hai là Cổ Hoàng tử vong… Trong hai hình ảnh này, trừ Cổ Hoàng ra còn có thân ảnh một người đồng thời xuất hiện! Thân ảnh này hơi mơ hồ, quốc sư cũng không nhìn rõ nhưng chỉ nhớ rõ người này có mái tóc bạc!
- Thú vị. Ngươi lui ra đi.
Ánh mắt nam tử mặc hoàng bào lộ hàn quang, nhìn hạt châu trong tay, chậm rãi cười nói.
- Nữ tử này đang ở đâu… Người có mái tóc bạc mà quốc sư thấy có liên hệ gì với nàng…
Trong hạt châu màu đỏ, hồn phách nữ tử ngồi khoanh chân, vẫn không nhúc nhích, bị sương mù che phủ. Thân ảnh này dường như mờ mịt, không biết chuyện gì.
Vào lúc này có một cơn gió thổi tới, cuốn động y phục của nam tử mặc hoàng bào, cũng thổi lên hạt châu này. Sương mù trong hạt châu dường như cảm nhận được cơn gió này, mơ hồ cuốn lên, khiến cho tướng mạo nữ tử này trong sương mù mơ hồ rõ ràng hơn. Nhưng ngay trong nháy mắt tướng mạo nàng hoàn toàn hiền lộ ra thì lại bị mấy ngón tay đang cầm hạt châu che mất.
Trong thế giới trong động phủ, bên trong cái khe Vân Hải Tinh Vực, trên bầu trời của tế đàn xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ. Giờ phút này bên trong dòng xoáy có huyết quang lóe lên, chiếu lên người Vương Lâm. Từ xa nhìn lại, Vương Lâm trông như biến thành huyết nhân vậy.
Hai mắt hắn nheo lại, nhìn chằm chằm vào hồng mang bên trong dòng xoáy. Dần dần hắn thấy được vài giọt máu tươi từ bên trong dòng xoáy đang gào thét lao ra!