Trong không gian mộng ảo, La Chinh và Tư Mã Ngọc Long vẫn duy trì một khoảng cách nhất địnhVào giờ phút này, hai đường kiếm gió một lớn một nhỏ liền chạm vào nhau.
Cho dù là so về uy thế hay kích cỡ thì hai đường kiếm gió này đều cách nhau một trời một vực. Tư Mã Ngọc Long thi triển một đường kiếm pha lẫn màu vàng kim, sắc bén lạ thường, dường như có thể chém vạn vật trên thế gian thành mảnh vụn.
Còn thanh kiếm gió của La Chinh, nhìn bề ngoài thì chỉ là một kiếm gió rất bình thường, chẳng qua trong đó có kèm theo một chút kiếm quang của hắn mà thôi.
Cho nên trong con mắt của những người bên ngoài, cảnh tượng này giống như một con sư tử nhào về phía một con thỏ trắng, không hề có sức chống cự, có thể nói là chẳng hồi hộp tí nào.
Nhưng khi hai kiếm gió va chạm vào nhau, khắp không gian mộng ảo liền vang lên một loạt âm thanh chói tai khiến cho người ta ê răng.
Đó là âm thanh phát ra từ hai luồng kiếm gió va vào với nhau!
“Két két két két…”
Đúng lúc này, sức mạnh ẩn chứa trong kiếm gió màu xanh kia của La Chinh đột nhiên bùng nổ ra.
Kiếm gió màu xanh giống như ẩn chứa răng nanh của mãnh thú, trong nháy mắt khi va chạm với kiếm gió màu vàng kim, nó liền thể hiện ra mặt hung dữ của mình.
Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, kiếm gió màu vàng kim bất ngờ tan vỡ hoàn toàn, bị kiếm gió màu xanh của La Chinh nuốt sạch. Cùng lúc đó, khí thế của kiếm gió màu xanh vẫn không giảm, cứ thế cuốn về phía Tư Mã Ngọc Long!
“Ầm…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhóm võ giả trong điện Long Hổ của võ đường Vạn Linh đều im lặng một hồi, sau đó lập tức ồ lên.
“Đây, đây, đây là…”
“Không thể nào. Quy tắc hệ Phong tầng bốn sao có thể thua dưới quy tắc hệ Phong tầng ba được!”
“Không chỉ như vậy, công pháp mà Ngọc Long sư huynh tu luyện cũng cực kỳ đặc biệt, đã thế còn lĩnh hội đến tầng bốn của quy tắc hệ Kim. Hai cái phối hợp lại với nhau, uy lực có thể tăng lên mấy lần!”
Giữa tiếng bàn tán xôn xao, người nào người nấy đều há hốc miệng, thậm chí một số võ giả còn dùng sức dụi hai mắt của mình, như thể bản thân đã nhìn nhầm!
Vào giây phút này, Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ cũng đứng bật dậy, sững sờ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng xảy ra trong không gian mộng ảo.
Còn những trưởng lão khác cũng im lặng.
“Lực quy tắc này là thế nào?” Thánh chủ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào không gian mộng ảo…
“Là quy tắc hệ Phong tầng ba thứ thiệt, nhưng uy lực này lại không phải là uy lực mà quy tắc hệ Phong tầng ba vốn có!”
Đối với tu vi của Thánh chủ và trưởng lão, bọn họ đã nắm chắc đến tầng năm của lực quy tắc, thậm chí là tầng sáu, chạm tới ngưỡng cửa tầng bảy rồi. Bọn họ hiểu rõ uy lực mỗi tầng của quy tắc hệ Phong này như lòng bàn tay, nên cũng có thể tính toán ra hiệu quả của lực quy tắc được kết hợp cùng một cách rất chính xác.
Cho nên cảnh tượng này đã gây ra chấn động mạnh mẽ cho bọn họ, chấn động này còn mãnh liệt hơn nhiều so với những thiên tài trong võ đường Vạn Linh kia.
Cung trưởng lão trầm tư một lúc lâu, cuối cùng nhíu mày nói: “Đúng, chính là quy tắc tầng ba, nhưng đừng nói là La Chinh này không dùng công pháp võ kỹ, cho dù có vận dụng thì cũng không thể tạo ra uy lực mạnh như vậy để chống lại chiêu Kim Phong Loạn Vân Kiếm của Ngọc Long được. Chuyện này căn bản là không thể xảy ra!”
Cung trưởng lão liền dùng bốn chữ “không thể xảy ra” để kết luận kiếm này của La Chinh. Nhưng vấn đề là cảnh tượng “không thể” này lại cứ thể xảy ra dưới mí mắt của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, Thánh chủ lại vỗ lên trên chiếc ghế tím rộng rãi, phát ra một tiếng “rắc”. Trong nháy mắt, tay vịn của cái ghế kia liền hóa thành những hạt bụi. Trước giờ ông vẫn luôn văn vẻ nho nhã, nhưng lúc này lại buột miệng mắng: “Mẹ nó, lần này lỗ vốn rồi!”
Những trưởng lão khác lặng lẽ nhìn Thánh chủ, trong lòng cũng thở dài một câu: Quả thật là lỗ vốn.
Lúc đầu, khi mười ba cung của liên minh bổ nhiệm La Chinh, bảo bọn họ đưa người phi thăng này qua thì thánh chủ cũng phá lệ mà chú ý tới!
Người này phi thăng đến thánh địa Linh Vũ của ông ta, kết quả mười ba cung lại muốn đưa đi. Chuyện như vậy thì dù là thánh địa nào cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Dù sao thì trong những người phi thăng cũng có một vài thiên tài, cũng đáng cho bọn họ bồi dưỡng. Cho nên trong khoảng thời gian đi đào mỏ, chi phí để trở thành võ giả độc lập lớn hơn chi phí gia nhập thánh địa Linh Vũ. Gia nhập thánh địa Linh Vũ chỉ cần một trăm viên ngọc chân nguyên, nhưng nếu muốn hoàn toàn độc lập, tự do tự tại thì sẽ phải bỏ ra hai trăm viên. Chênh lệch một trăm viên ngọc chân nguyên chính là cái giá mượn dùng giếng phi thăng. Dù sao thì con đường phi thăng là do thánh địa Linh Vũ xây dựng, còn đào nhiều giếng phi thăng giúp những người phi thăng các ngươi làm quen với áp khí của nguyên khí trời đất như vậy. Những thứ này đều chẳng phải là mấy thứ có thể cho không, mà phải trả tiền.
Vô số thánh địa trong Thượng Giới đều làm theo cách này.
Thế nên sau khi biết La Chinh được bổ nhiệm, tất nhiên Thánh chủ cũng quan sát người phi thăng này. Hồi đó ông ta hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì, bởi cùng lắm thì thằng nhãi này cũng chỉ có thần lực trời sinh mà thôi, không đủ để thánh địa Linh Vũ phải coi trọng. Mười ba cung bên kia đã muốn thì ông ta cũng coi như thuận nước đẩy thuyền, dẫn hắn tới là được.
Vì thế Thánh chủ mới nghĩ đến chuyện để Tư Mã Ngọc Long khiêu chiến La Chinh. Đồng thời việc này cũng là cái cớ để ông tiến cử Tư Mã Ngọc Long với mười ba cung.
Như vậy, vấn đề hiện tại chính là, Thánh chủ cảm thấy mình thiệt thòi quá!
Quả nhiên La Chinh không phải là người phi thăng bình thường, mười ba cung bổ nhiệm hắn là có lý do!
Mười ba cung đã bổ nhiệm, dĩ nhiên ông ta không thể từ chối! Nhưng rất có khả năng ông ta sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, đòi lợi ích thật lớn từ mười ba cung!
Bây giờ Thánh chủ đang vô cùng xoắn xuýt. Thấy thực lực La Chinh thể hiện ra như vậy, ngoài việc ghen tức ra thì ông ta cũng chẳng lấy được cái gì, Dù sao bây giờ lại mở miệng ra bắt chẹt mười ba cung để lấy một khoản thì cũng không được.
Vì thế đương nhiên ông ta hết sức phiền muộn.
Cung trưởng lão thở dài một hơi, nói: “Nhưng ngược lại, chúng ta có thể mượn chuyện này để đưa Tư Mã Ngọc Long vào trong mười ba cung”
Đương nhiên Thánh chủ hiểu lời Cung trưởng lão nói. Thực ra, trong nháy mắt, ông ta liền nghĩ đến ngay đến chuyện tặng không người phi thăng này cho mười ba cung, kèm theo một Tư Mã Ngọc Long. Như vậy liên minh bên kia nhất định sẽ nợ ân tình này!
Nói cách khác, việc Tư Mã Ngọc Long tiến vào mười ba cung là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng thế thì đã làm sao? Thánh chủ vẫn cảm thấy mình lỗ nặng, chẳng qua đó mới là chỉ bù đắp lại được một chút mà thôi, mà chút bù đắp này cũng chỉ như muối bỏ biển…
Trong không gian mộng ảo, sau khi kiếm gió kia của La Chinh nghiền ép Kim Phong Loạn Vân Kiếm của Tư Mã Ngọc Long thì tiếp tục cuốn về phía Tư Mã Ngọc Long.
Tư Mã Ngọc Long không ngờ rằng kiếm này lại bại dưới tay La Chinh, cho nên khi đột nhiên nhìn thấy kiếm gió nọ cuốn đến, trên gương mặt vẫn ung dung bình tĩnh của hắn chợt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc. Đợi đến khi kiếm gió kia cuốn đến trước mặt, thân hình y mới bỗng nhoáng một cái, điên cuồng lùi về phía sau.
Song song với đó, kiếm ngọc trong tay y vốn đã bị xoắn nát nay lại bắt đầu ngưng tụ, đồng thời liên tiếp chém ra năm sáu kiếm mới hóa giải được một kiếm gió này của La Chinh…
Chiêu hai người vừa giao đấu với nhau, thực tế cũng không khiến Tư Mã Ngọc Long bị thương, nhưng tâm võ đạo của y lại bị thương nặng.
Tầm nhìn của Tư Mã Ngọc Long rất xa, lòng dạ cũng vô cùng rộng rãi, nhưng điều này không có nghĩa là y không kiêu ngạo. Một người kiêu ngạo như vậy thì dù có cư xử hòa nhã cũng là vì người khác không động chạm đến niềm kiêu ngạo sâu trong nội tâm y. Hoặc có thể nói là người đó không thể tạo ra bất cứ nỗi uy hiếp gì đối với y. Y đã kiêu ngạo đến mức chẳng thèm để lộ ra sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng hiện tại, sự kiêu ngạo trong lòng Tư Mã Ngọc Long lại bị một kiếm này của La Chinh chém nát. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ mờ mịt, trong đầu thì đầy ắp hai chữ “vì sao”. Một kiếm này của La Chinh đã trực tiếp làm cho quan niệm suốt bao nhiêu năm qua của y tan vỡ.
Thật sự là không có lý lẽ gì nữa…
Song, ngay vào lúc này, y đột nhiên giơ tay lên miệng, cắn một cái trên cánh tay của mình. Vì lúc này y dùng hết sức, nên chỉ trong nháy mắt, từng dòng máu tươi liền tràn ra từ dấu răng. Đau đớn dữ dội khiến cho hắn tỉnh táo lại ngay lập tức. Lúc này, sự xem thường đối với La Chinh ở sâu trong nội tâm y đã biến mất không còn chút nào, thay vào đó là sự coi trọng, tin tưởng, và thậm chí còn có cảm giác như gặp đại địch.
“Quả nhiên ngươi rất mạnh”
“Mười ba cung thật tinh mắt, lúc trước là ta nghĩ nhiều…”
“Trong lứa võ giả trẻ tuổi của thánh địa Linh Vũ này, chỉ có ngươi đáng để ta ra tay hết sức”
Sau khi nói xong, Tư Mã Ngọc Long liền lấy thanh kiếm ngọc lúc trước từng cất vào không gian tu di ra.
Giang Sơn Xã Tắc Kiếm, thần khí tòng nhất phẩm.
Khi được Tư Mã Ngọc Long nắm trong tay, Giang Sơn Xã Tắc Kiếm liền ào ạt phát ra ánh sáng đỏ yêu dị. Ánh sáng đỏ này chiếu tới mắt La Chinh, khiến hắn cảm nhận được một khí thế dồi dào. Luồng khí thế ấy dường như do hàng tỉ sinh linh phát ra, khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.