Diễm Phi cụp mắt xuống, nói: “Ta đã từng đi qua Ám vực, biết nơi đó nguy hiểm như thế nào. Bảo ngươi nhất định phải bảo vệ Phượng Ca bình yên vô sự quả thực hơi quá đáng, chỉ mong ngươi dốc hết sức ứng phó là được rồi”“Diễm Phi nương nương từng tới Ám vực?” La Chinh nhướng mày.
Diễm Phi cong khóe miệng, mỉm cười nói: “Không phải Ám vực trong Thập Tam Trọng Thiên, là Ám vực trong Nhị Thập Trọng Thiên”
Trong Bỉ Ngạn, càng lên cao thì xác suất xuất hiện Ám vực lại càng lớn. Nhưng dương hồn của nhóm cường giả như Diễm Phi mạnh gấp mấy lần, dù là đối mặt với sinh linh Bỉ Ngạn hay là sinh linh Ám vực đều không đến mức không có sức đánh trả như ở Thập Tam Trọng Thiên.
“Diễm Phi nương nương có từng nghe tới động ánh sáng trong Ám vực?” La Chinh hỏi.
Lúc La Chinh nhắc tới “động ánh sáng”, ánh mắt Diễm Phi chợt lóe lên, Phượng Ca cũng vô thức nhìn về phía mẫu thân mình.
Ở Thái Đích Cung, lúc Phượng Ca nhắc tới động ánh sáng, trên mặt mẫu thân cũng hiện lên biểu cảm khác thưởng, hắn là bà biết được gì đó.
“Ta đã nghe Phượng Ca nói tới” Diễm Phi thận trọng nói: “Trong Ám vực nếu xuất hiện động ánh sáng, thường sẽ có Thuần Khiết Giả xuất hiện”
“Thuần Khiết Giả?” La Chinh khẽ nhướng mày một cái.
Diễm Phi gật đầu: “Trong Ám vực có một vài sinh linh có thể đột phá hạn chế của Ám vực, trở thành cường giả xưng bá một phương, không ai trong Ám vực có thể địch nổi bọn họ, mà khi họ ra ngoài Ám vực cũng cực kỳ mạnh…”
Rất nhiều năm trước, Diễm Phi từng tận mắt nhìn thấy Thuần Khiết Giả ra đời. Trong Ám vực thuộc Nhị Thập Trọng Thiên, một cột sáng phóng lên cao, xuyên qua Ám vực, tự do xuyên qua Ám vực.
Ngày đó, các cường giả trong Ám vực phát động tấn công nhằm vào Thuần Khiết Giả trong động ánh sáng màu trắng, sinh linh Bỉ Ngạn ngoài Ám vực cật lực ngăn cản Thuần Khiết Giả rời khỏi Ám vực, thậm chí một vài dương hồn mạnh cũng gia nhập vào đội chiến đấu, thế nhưng không ai có thể ngăn cản Thuần Khiết Giả này. Thuần Khiết Giả trong động ánh sáng không hề sợ hãi các đợt tấn công từ Ám vực, mà thực lực của sinh linh Bỉ Ngạn ngoài Ám vực càng không thể chống lại kẻ đó.
Khi đó, trong Nhị Thập Trọng Thiên, tộc Thiên Nguyên là mạnh nhất. Nhị Thập Trọng Thiên có bảy phần lãnh thổ là thuộc về tộc Thiên Nguyên, nhưng Thuần Khiết Giả này dựa vào sức lực của một mình mình, dồn tộc Thiên Nguyên đến một góc nhỏ.
“Mục đích của Thuần Khiết Giả là gì?” La Chinh tò mò hỏi.
“Đương nhiên là kéo dài chủng tộc của mình” Diễm Phi trả lời: “Thuần Khiết Giả đó đến từ tộc Ngu Mông, có lẽ bây giờ tộc Ngu Mông đã là đại tộc đừng đầu Nhị Thập Trọng Thiên rồi, sau này ngươi tiến vào Nhị Thập Trọng Thiên sẽ thấy được sự cường thịnh của bọn họ”
Các cường giả trong Dục Giới mỗi lần nhắc tới Ngu Mông Hung Thú trong Nhị Thập Trọng Thiên đều phải biến sắc, không một ai muốn dừng lại quá lâu trong Nhị Thập Trọng Thiên.
“Nếu Thuần Khiết Giả mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ không có đại tộc nào mượn sức lôi kéo?” La Chinh lại hỏi.
“Mượn sức…” Diễm Phi nói: “Đương nhiên đã có người làm như vậy, nhưng những dương hồn trong thế giới mẹ như chúng ta lấy cái gì để mượn sức đối phương?”
Mục đích các sinh linh thế giới mẹ tiến vào Bỉ Ngạn chính là để thu được tín vật Bỉ Ngạn. Đối với sinh linh Bỉ Ngạn, tín vật Bỉ Ngạn chẳng là cái gì, thậm chí bản thân sinh linh Bỉ Ngạn đã là một món tín vật Bỉ Ngạn rồi, huống chi đối phương còn là Thuần Khiết Giả, là cường giả đủ để xưng bá một trọng thiên.
Diễm Phi nói xong, La Chinh cũng hiểu được đại khái về Thuần Khiết Giả.
Thứ được chôn trong ngôi mộ trong động ánh sáng chắc cũng là một con quái mặt heo.
Không biết con quái mặt heo này gặp phải chuyện gì mà tình cờ biến thành một Thuần Khiết Giả, dẫn tới ánh sáng từ ngoài Ám vực phủ xuống.
Một khi Thuần Khiết Giả này sống lại, sợ rằng Thập Tam Trọng Thiên sẽ chào đón một trận gió tanh mưa máu, còn Thuần Khiết Giả sẽ lãnh đạo quái mặt heo trong tộc vùng lên, trở thành một trong những chủng tộc mạnh nhất trong Thập Tam Trọng Thiên.
Cho nên đám quái mặt heo kia mới gọi ngôi mộ là “Thánh Mộ”, đây là hy vọng phục hưng của chủng tộc chúng nó, chỉ sợ bị La Chinh làm vấy bẩn.
Diễm Phi lại hỏi: “Các ngươi định bao lâu nữa sẽ trở về Bỉ Ngạn?”
Nếu Phượng Ca không vào Bỉ Ngạn, nàng vẫn có thể sống vui vẻ cả đời trong Thiên Cung, nhưng tu vi vĩnh viễn không thể nâng cao, cũng giống như Lâm Minh Hiên – con trai của Lâm Chiến Đình vậy, nếu không có La Chinh cứu giúp thì Lâm Minh Hiên sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong vòng xoáy.
“Không biết Thuần Khiết Giả mà Diễm Phi nương nương nói có thể thức tỉnh hay không, cho nên bọn ta cần vào đó càng nhanh càng tốt” La Chinh đáp.
Lỡ như Thuần Khiết Giả tỉnh lại, cột sáng màu trắng bao phủ phần mộ cũng biến mất, lần sau hắn và Phượng Ca trở lại sẽ rơi thẳng vào bóng tối. Hai người không dùng Ám Chi Quả Thực, có thể biết trước kết cục sẽ ra sao.
“Ba ngày sau” Diễm Phi cắn môi một cái: “Ba ngày này ta muốn ở bên cạnh Phượng Ca nhiều hơn…”
Tuy trong Ám vực có La Chinh bảo vệ, nhưng trong mắt Diễm Phi, Ám vực vấn là nơi nguy hiểm thập tử nhất sinh, đưa Phượng Ca trở lại Bỉ Ngạn chẳng khác nào đưa nàng lên pháp trường.
Ba ngày này, nhóm Thu Âm Hà, Hà Trì nghe nói La Chinh tỉnh lại đều lên núi Thái Nhất một chuyến.
Chuyện về “động ánh sáng”, hiểu biết của bọn họ không khác Diễm Phi là bao, đều không biết rõ về lai lịch cũng như nguồn gốc của Thuần Khiết Giả.
Quan trọng là chuyện này xảy ra trong Sắc Giới, cả Thu Âm Hà lẫn Hà Trì đều không thể ra tay giúp đỡ, chỉ có thể dặn đi dặn lại, bảo La Chinh tùy cơ hành động.
Ba ngày chớp mắt đã qua, Diễm Phi đích thân đưa Phượng Ca lên đỉnh Thái Nhất.
La Chinh và Phượng Ca chuẩn bị chu toàn, lần nữa ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.
Trên người La Chinh bốc lên một ngọn lửa, hai người lần lượt trở về Bỉ Ngạn.
Khoảnh khắc khi họ mở mắt ra, ánh sáng trắng như tuyết lập tức chiếu xuống đỉnh đầu.
Ngoại trừ phạm vi mấy chục mét này, xung quanh vẫn là bóng đêm tuyệt đối, không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì.
“Phượng Ca, Ám Chi Quả Thực” La Chinh nói.
Hiệu quả của Ám Chi Quả Thực đã biến mất từ lâu, đương nhiên họ không thể thấy rõ cảnh tượng trong Ám vực.
Phượng Ca gật đầu, lấy ra hai quả màu đen từ nhẫn tu di và đưa một quả cho La Chinh.
La Chinh nuốt Ám Chi Quả Thực vào, lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng khuếch tán toàn thân, bóng tối bao phủ xung quanh cũng trở nên sáng sủa ba phần.
Nhưng khi La Chinh đưa mắt nhìn vào bóng tối, hắn lập tức giật mình.
Mấy con quái mặt heo đang dán mặt lên bề mặt vòng sáng, nhìn vào trong vòng sáng. Răng nanh trên mặt chúng nhe ra, tràn đầy dữ tợn.
“A!”
Khi Phượng Ca thấy rõ mấy cái mặt heo ngoài kia, nàng cũng giật thót một cái, nấp sau lưng La Chinh.
“Đừng sợ, chúng không vào đây được” La Chinh nói.
“Gừ gừ gừ…”
“Nhân loại bẩn thỉu, cút ra đây cho ta!”
“Thánh Mộ há là nơi ngươi có thể chà đạp!”
Đám quái mặt heo lại gầm lên.
“Nếu ta là đám quái mặt heo này, nhất định sẽ đối xử với chúng ta dịu dàng nhất có thể, lừa chúng ta đi ra ngoài, khi đó chúng ta sẽ là cá nằm trên thớt” La Chinh lắc đầu cười nói.
Phượng Ca nhìn La Chinh một cái, không vui nói: “May mà chúng không phải ngươi”
La Chinh nhún vai: “Ta cũng không nghĩ ra, trí tuệ của đám quái mặt heo này không tính là cao, còn không bằng đám khỉ đen kia, dựa vào cái gì mà có thể sinh ra Thuần Khiết Giả?”
Nói xong, hắn liền đánh giá “Thánh Mộ” trong miệng đám quái mặt heo.
Theo lời Diễm Phi thì dưới Thánh Mộ này chôn cất thân thể của Thuần Khiết Giả à?
La Chinh đi tới trước Thánh Mộ rồi xoay người hỏi đám quái mặt heo ngoài kia: “Dưới Thánh Mộ này chôn cất đồng tộc của các ngươi?”
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!