La Chinh an ủi La Yên vài câu rồi chợt phát hiện hai chân của muội muội mình biến mất rồi, thay vào đó là một cái đuôi rắnHắn nhướng mày hỏi: “Yên Nhi, chân của muội sao vậy?”
Bị ca ca thấy thân thể nửa rắn, trên mặt La Yên hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Trục năng lượng đã bị nàng thu về, đương nhiên cũng không cần giữ nguyên hình thái này nữa.
Đuôi rắn màu xanh của La Yên ngoe nguẩy một cái, bị ánh sáng bao phủ bên trong, sau đó một đôi chân trắng nõn hiện ra trong vầng sáng. Lúc này nàng mới lên tiếng: “Đây là thần thông huyết mạch của Lê Sơn”
“Thần thông huyết mạch? Có thể biến hình à?” La Chinh biết Phượng Ca cũng có thần thông huyết mạch Kim Ô, nhưng Phượng Ca lại không thể biến hình, sợ rằng tình hình cụ thể không đơn giản như những gì La Yên nói?
Câu trả lời của La Yên cũng không cụ thể, hình như nàng không muốn ca ca ca biết được quá nhiều.
La Chinh chỉ hỏi vài câu rồi thôi, sau đó hắn vỗ cánh bay lên, nói với giọng vừa trầm thấp vừa kỳ ảo: “Kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh, đệ tử Thiên Cung và người Lê Sơn được ưu tiên phân chia!”
Giọng nói của La Chinh lúc gần lúc xa, quanh quẩn khắp thế giới Thanh Ngọc, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
Những người dị tộc nghe La Chinh nói, không ai có ý kiến.
Mỗi người cũng chỉ có thể dung nạp tối đa hai trăm viên kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh, hiện tại các đại tộc đều tổn thất nặng nề, đợi các đệ tử Thiên Cung và người tộc Lê Sơn chia xong thì hẳn cũng còn lại rất nhiều.
La Chinh nhẹ nhàng bay tới trên người mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh, Sầu Tuẫn dẫn đầu các đệ tử Thiên Cung, Linh Vân chỉ huy người tộc Lê Sơn vây tới, bắt đầu phân chia kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh.
Ngay khi La Chinh lấy ra kết tinh từ mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh thì chợt phát hiện trong thân thể nó tản ra một luồng khí tức dày nặng.
Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ nghi hoặc, nhẹ nhàng đưa tay rạch một đường giữa không trung. Mẫu thể bị cắt ra, từng viên kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh đồ xuống, trong số những kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh này xen lẫn những kết tinh màu vàng óng!
“Đây cũng là kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh?” La Chinh hơi sửng sốt.
Những người khác cũng thấy những viên kết tinh màu vàng này. Người tộc Lê Sơn và đệ tử Thiên Cung còn bình thường, nhưng trong mắt những người thuộc tộc khác đã tràn đầy cuồng nhiệt nóng bỏng.
Lần này cuối cùng bọn họ cũng thọc tới hang ổ của mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh, mẫu thể này ẩn náu trong ngọn núi cao nhất này nhiều năm như vậy mà trong cơ thể chỉ hình thành ra được kết tinh bình thường? Không có thứ gì khác sao?
Suy nghĩ này vẫn luôn quẩn quanh trong đầu bọn họ, chờ tới khi mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh hoàn toàn bị đánh chết rồi tới tìm là được.
Kết quả mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh thật sự bị đánh chết, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn La Chinh mặc sức lựa chọn…
Những kết tinh màu vàng này chỉ có chừng mấy trăm, La Chinh không chút do dự, tay quơ trên không trung, lựa chọn những kết tinh có màu sắc đặc biệt này nhét hết vào nhẫn tu di.
“Soạt…”
La Chinh đưa tay rạch một đường, thân thể mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh bị khoét ra một lỗ lớn.
Ngay khi cái lỗ này được khoét ra, một luồng sức mạnh quỷ dị từ trong đó truyền tới.
“Bịch bịch bịch bịch…”
Sâu trong mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh lại có hơn mười vòng sáng hình cầu bắn ra, lơ lửng giữa không trung.
Những vòng sáng này vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Phục Hy và Sơn đều nhìn về phía vòng sáng, sắc mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“Vòng sáng này là cái gì…”
La Chinh khó hiểu phi thân lên, đưa tay nắm lấy vòng sáng đầu tiên.
Nhưng đúng vào lúc này, trong khẽ hở không gian sát biên giới Ẩm Tuyết Châu đột nhiên vang lên tiếng thở hổn hển. Thân thể khổng lồ cao mấy trăm nghìn mét chen lên chui ra khỏi khe hở, khe hở không gian mở rộng khiến đất rung núi chuyển!
“Soạt!”
Con quái vật khổng lồ chui ra khỏi khe hở không gian, thân thể chỉ nhoáng lên một cái đã lập tức chui vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới.
Cấm chế của Hồn Nguyên Đại Thế Giới hoàn toàn bị nó xem như không khí.
Con quái vật khổng lồ này đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của mọi người, tỏa ra ác ý vô thượng!
Người của các đại thế lực siêu cấp vừa thấy thứ này, thân thể tức khắc cứng đờ, cổ họng khô khốc, linh hồn cũng chấn động mãnh liệt.
Quái vật khổng lồ xòe ra một đôi cánh thịt đen kịt, trên cánh thịt lập lòe vô số tia sét màu máu. Nó có một cái đầu khổng lồ với một con mắt khổng lồ, trong con mắt còn có vô số sấm sét vờn quanh, hóa ra đó là một con dơi một mắt được vây quanh bởi sấm sét.
Đây là hung vật cấp độ thế nào…
Đứng dưới hung vật, bọn họ gần như mất đi khả năng suy nghĩ chứ đừng nói tới việc kêu cứu hay chạy trốn…
Ngay cả người điềm tĩnh như Sơn cũng mặt cắt không còn giọt máu khi thấy hung vật này.
Những người dẫn đầu ở cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới nhìn thấy hung vật này, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Hỏng rồi! Quên mất con nghiệt súc này!”
Thấy hung vật này, Phục Hy bỗng biến sắc.
Hắn ta vẫn đứng trên đỉnh núi tuyết, vừa là để đề phòng Hắc Thuyền làm bậy, vừa là để coi chừng con nghiệt súc này.
Nhưng vừa rồi hắn ta chỉ một lòng nghĩ cách tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới cứu La Yên, quên mất con nghiệt súc này!
“Soạt!”
Con dơi một mắt khổng lồ đột nhiên quơ móng vuốt về phía La Chinh, hình thể của nó lớn tới mức khoa trương nhưng tốc độ vẫn nhanh đến kinh người.
Đồng tử La Chinh chỉ kịp giãn ra một chút, toàn bộ thân thể kết tinh hóa đã bị móng vuốt của nó đập nát.
Khi móng vuốt của nó vồ tới cũng bắt lấy những vòng tròn kia vào trong tay, đôi cánh sấm sét khổng lồ nhấp nháy, nó chuẩn bị bỏ chạy ẩn nấp vào trong không gian.
“Ầm!”
Đúng lúc này, trên thân thể dơi một mắt xuất hiện một hình vẽ bát quái hai màu đen trắng rõ ràng, Phục Hy đã đánh ra một quyền.
“Ầm!”
Những mảnh vỡ khổng lồ vỡ tung trong không gian, con dơi một mắt kia trúng phải một đòn này, thân thể lộn hơn mười vòng, rơi xuống ngoài dãy núi hình vòng cung.
Mặc dù con dơi một mắt này có hơi chật vật nhưng vẫn gắng gượng chịu được một Bát Quái Ấn của Phục Hy, cũng không bị thương quá nặng.
“Giao những thứ kia ra đây!”
Phục Hy ở bên cạnh gầm lên, giọng nói ầm ầm vang dội như sấm sét.
Cách hắn ta không xa, lỗ tai của Sơn rách ra, một tia máu đột nhiên bắn ra, toàn thân cũng bị đánh bay. Những người khác cũng đột nhiên bị điếc.
Phục Hy nhảy lên một cái, hình thể bỗng chốc phóng to, trở nên khổng lồ không gì sánh được!
Phục Hy là một trong những nhân vật lớn đã tồn tại kể từ khi hỗn độn còn trong thời kỳ hoang sơ nên đương nhiên từng tu Hoang Thần, tuy chân ý Lực Phạt Thánh Thể đã bị cấm, nhưng hắn ta vẫn có thân thể Hoang Thần.
“Ầm!”
Một hình bát quái khác lại xuất hiện trên người dơi một mắt. Ngay khi Phục Hy đánh ra một chưởng kia, dơi một mắt chợt rít lên một tiếng, hai cánh đột nhiên nhoáng lên, từng tia sét màu máu đan xen lẫn lộn, đỡ lấy một chưởng này của Phục Hy.
“Ầm ầm…”
Hai luồng sức mạnh không thể diễn tả bằng lời va chạm nhau, không gian bị che năm xẻ bảy, lộ ra từng khoảng không đen kịt.