Hình thể Phủ chủ to lớn, tất nhiên không thể nào để lại những dấu chân này, chắc chắn là do ông ấy cố ý để lại“Tại sao ngài ấy lại để lại một chuỗi dấu chân này nhỉ?” A Phúc tò mò hỏi: “Hơn nữa, độ rộng của dấu chân này lại tương đương với Nhân tộc… Hay là chủ nhân đã đoán được ngày hôm nay!”
Cho dù là thế nào thì sau khi vạn quyển sách cùng nhau rơi xuống lại xuất hiện một bản công pháp đặc biệt, cộng thêm dấu chân này thì không giống như trùng hợp, mà là có sự sắp xếp đặc biệt.
“Ta cũng nghĩ vậy. Với bản lĩnh thần thông quảng đại của chủ nhân thì ngài ấy có thể tính toán toàn bộ mọi chuyện trong thiên hạ. Chút chuyện này, ngài ấy nhất định có thể tính ra được” Tiên trong sách cũng đồng ý với quan điểm của A Phúc: “Nói vậy thì chủ nhân đã biết trước rằng sẽ có một ngày La Chinh bước vào Tàng Thư Các, cho nên mới sắp xếp như thế. Khó trách! Ta mà lại có thể phát hiện ra được sắp xếp của chủ nhân sao? Ha ha…” Tiên trong sách nhân tiện an ủi chính mình.
Không đúng…
La Chinh đương nhiên không nghi ngờ gì năng lực của chủ nhân Tiên Phủ. Trong vũ trụ này, nhân vật siêu việt như ông ấy thì dù có được thần thông lớn hơn nữa cũng có thể hiểu được.
Nhưng ông lão Thiên Vị tộc và Vân Lạc đều đã nói cho hắn biết, hắn chính là người không có số mệnh. Không có ai trong vũ trụ này có thể tính ra được vận mệnh của hắn. Cho dù là Thiên Miểu đạo nhân đã suy diễn ra mệnh cách của hắn, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là mệnh cách giả mà thôi.
Như vậy thì cũng chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là năng lực của chủ nhân Tiên Phủ đã tăng lên tới một cấp độ nào đó, cho dù La Chinh là người không có số mệnh thì ông ta cũng có thể tính ra, hoặc đây chỉ là sự trùng hợp…
Trước mắt, cho dù là cách giải thích nào thì cũng không quan trọng, quan trọng là mở được quyển sách.
Nghĩ đến đây, La Chinh bay vụt đến một giá sách khác. Hắn phát hiện dấu chân này kéo dài từ giá sách chính giữa đến giá sách cuối cùng, đối diện với quyển sách kia.
La Chinh bước vào trong, muốn di chuyển theo dấu chân trên giá sách.
Nhưng thật không thể ngờ được, hai chân La Chinh vừa mới giẫm lên dấu chân đó thì hắn lập tức cảm nhận được một lực hút rất lớn, giống như bị hàn cứng trên giá sách vậy, khó mà di chuyển được nữa.
“Chuyện này…” La Chinh nhướng mày, thử vận chuyển cương nguyên trong cơ thể để nhấc hai chân lên…
Tuy cương nguyên đã bộc phát, nhưng vẫn không hề có chút động tĩnh nào. Lực trên hai chân hắn vốn đã đủ khiến người ta phải kinh ngạc, vậy mà chúng vẫn không hề nhúc nhích!
Thấy La Chinh đứng im không động đậy, tiên trong sách, A Phúc và ba cô gái vội vây quanh.
“Không đi được à?” A Phúc nhìn chằm chằm vào hai chân La Chinh.
La Chinh gật đầu, vẫn cố mỉm cười: “Không sao, ta có thể!”
Đối với sức mạnh của mình, La Chinh vẫn rất tự tin. Hắn cắn răng, mở ra lực của ba nghìn tấm vảy rồng, dùng sức để nhấc hai chân lên.
Nhưng vẫn thế, không hề nhúc nhích!
“Đây…” La Chinh hít sâu một hơi. Hắn không ngờ lực hút trên dấu chân lại mạnh như thế. Nhưng ngay sau đó, trên mặt hắn hiện lên vẻ không phục.
Bốn nghìn tấm…
Năm nghìn tấm…
Cho dù La Chinh tăng sức mạnh lên đến cực hạn thì hai chân của hắn vẫn đứng im!
La Chinh chớp mắt. Hắn thật sự không ngờ bước theo những dấu chân này lại khó như vậy, ngay cả một bước thôi hắn cũng không làm được.
Sức mạnh của năm nghìn tấm vảy rồng đã sắp chạm đến cực hạn của La Chinh rồi. Vừa nãy, hắn tập trung sức mạnh vào trong hai chân, dùng sức để búng người lên không trung. Bây giờ hai chân đã truyền đến cảm giác nóng rát. Nếu hắn tiếp tục dồn sức mạnh xuống chân nữa thì chỉ sợ hai chân hắn sẽ gãy.
“Nếu mình vẫn không nhấc chân lên được thì chẳng phải cả đời sẽ bị đóng đinh trên những dấu chân này sao?” Nghĩ đến đây, La Chinh liền muốn lui về phía sau.
Không ngờ khi hắn lui về sau thì lại dễ như trở bàn tay. Nhưng vì dùng sức quá mạnh nên La Chinh lảo đảo lui về sau tới mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Sau khi đứng vững, hắn nhìn hàng dấu chân kia, ánh mắt bắt đầu bình tĩnh lại.
Lúc này, tiên trong sách mới lên tiếng: “Ha ha, chuyện này rất giống với tác phong của chủ nhân. Mặc dù không biết vì sao chủ nhân lại cứ phải bố trí như thế, nhưng rõ ràng có ý muốn nói ‘tiến khó lui dễ’ đây mà!”
Tiến khó lui dễ…
Muốn tiến lên thì đương nhiên là vạn phần gian nan, nhưng lui về thì lại đơn giản một cách lạ thường. Hắn hiểu đạo lý này, nhưng xưa nay mấy ai thực sự làm được điều đó? Phần lớn mọi người đều hiểu đạo lý kia, tuy nhiên đến thời điểm quan trọng thì vẫn luôn là một câu “biết khó mà lui”.
Nghĩ đến đây, ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, trong con ngươi tràn đầy vẻ cương quyết. Hắn đạp lên dấu chân kia một lần nữa.
Ba cô gái đều không lên tiếng.
Tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng các nàng vẫn rất lo lắng.
Ngược lại, chỉ có Khê Ấu Cầm là ngây ngốc nhìn La Chinh. Nàng rất thích vẻ mặt nghiêm túc của hắn. Lúc này là lúc quyến rũ nhất của một người đàn ông.
Hai chân La Chinh lại giẫm mạnh lên dấu chân kia. Vị Phủ chủ đã thiết kế ra con đường như vậy thì không thể nào lại không giải được. Lần này, La Chinh đã chuẩn bị xong. Đầu tiên là thả lỏng toàn thân, sau đó hít một hơi thật sâu.
Nếu sức mạnh năm nghìn tấm vảy rồng không thể nào xê dịch được bước chân, vậy thì dùng sáu nghìn tấm.
Sau khi đột phá Sinh Tử Cảnh, tu vi của La Chinh đã tăng lên, có thể chịu được nhiều lực vảy rồng hơn. Nhưng khi tăng lên tới sáu nghìn tấm vảy rồng thì cơ thể của hắn đã đạt đến cực hạn!
Lần này, cơ thể hắn tăng vọt lên, trên người bắt đầu nứt ra, chảy máu.
Phụt phụt phụt…
Ba luồng máu phun ra mạnh như mũi tên được bắn đi từ ngực và lưng La Chinh.
“Lên!”
La Chinh định nhấc một chân lên.
“Vẫn chưa được…”
“Sáu nghìn một trăm tấm!”
“Phụt!”
Một luồng máu thứ tư xuất hiện.
“Lên tiếp!”
Bàn chân vẫn không hề nhúc nhích.
“Sáu nghìn hai trăm tấm!”
Phụt!
Vẫn không động đậy…
“Sáu nghìn ba trăm tấm…”
Sáu nghìn bốn trăm…
Sáu nghìn năm…
Sáu nghìn sáu…
Sức mạnh không ngừng gia tăng, máu trên người La Chinh cũng càng lúc càng nhiều.
Tiên trong sách quái lạ hỏi: “Tên nhóc này lấy đâu ra sức mạnh như thế? Sức mạnh đó đã vượt ra khỏi mức cực hạn mà bản thân hắn có thể chịu đựng được rồi…”
A Phúc cũng lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Về phần ba cô gái, vẻ lo lắng càng lúc càng mãnh liệt, nhưng các nàng cố gắng không lên tiếng. Trong lòng Tô Linh Vận hối hận vô cùng. Sớm biết vậy thì nàng sẽ không nhắc nhở rằng bên dưới có dấu chân. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, dù nàng không nói, sớm muộn gì La Chinh cũng sẽ phát hiện.
“Sáu nghìn bảy trăm tấm, lên!”
Lần này La Chinh rốt cuộc đã rút được chân phải của mình ra. Trong nháy mắt khi chân phải của hắn giẫm lên dấu chân đằng trước, hắn lại tiếp tục bị dấu chân đó hút chặt.
La Chinh cố kìm nén luồng sức mạnh này, nâng chân trái lên.
“Lên!”
Bởi vì sức mạnh đang ép mạch máu khắp toàn thân La Chinh, nên mạch máu nhỏ bé trong mắt hắn nhanh chóng nổi lên, nhìn đỏ rực.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
Thật ra, nếu duy trì sức mạnh ở khoảng năm nghìn tấm vảy rồng thì La Chinh có thể phát huy được sức chiến đấu mạnh nhất. Khi cố tăng lên sáu nghìn tấm vảy rồng, cơ thể của hắn đã gần đạt tới cực hạn, riêng việc áp chế sức mạnh cuồng bạo bên trong cơ thể của hắn thôi cũng đã đủ khiến hắn phải đau đầu.
Vì thế, lần này cất bước đi, tốc độ của La Chinh cũng rất nhanh, nhưng so với tốc độ đi của người bình thường thì vẫn chậm hơn một nửa, giống như đang phải khiêng một ngọn núi lớn mà đi vậy.
Bốn bước, năm bước, sáu bước…
Cứ mỗi một bước, trên người La Chinh sẽ xuất hiện thêm một vết máu, chúng như một mũi tên phá nát quần áo của hắn mà bắn ra ngoài.
Khi mũi tên máu lao thẳng về phía Tô Linh Vận, Ninh Vũ Điệp đã nhanh tay nhanh mắt, phất tay tung ra một luồng băng tuyết làm tấm chắn ngăn cản mũi tên máu này. Khi quét sạch sức mạnh của mũi tên, lá chắn bằng băng của Ninh Vũ Điệp xuất hiện một vết lõm. Nhìn vết lõm trên tấm lá chắn, ánh mắt Ninh Vũ Điệp tràn đầy vẻ kinh hãi.
Mạnh như vậy thì chứng tỏ sức mạnh đang tràn ngập trong cơ thể La Chinh khủng bố đến cỡ nào.
Tô Linh Vận đưa tay ra sờ vết lõm trên lá chắn băng. Khi mũi tên máu đụng vào tấm lá chắn thì lập tức bị hàn khí ngưng kết. Sờ vào ngấn máu đó, Tô Linh Vận cũng đờ ra, nói không nên lời.
Bảy bước, tám bước, chín bước…
Cực hạn…
La Chinh đột nhiên thở hắt ra một hơi, ngay cả hơi thở cũng dính một chút bọt máu của hắn, phun ra một đám sương mù màu đỏ. Lục phủ ngũ tạng của hắn không chịu đựng nổi luồng sức mạnh này, thế nên đã bị thương.
Phù phù…
La Chinh thở phì phò. Hắn chỉ mới đi được chín bước mà thôi, mà dấu chân này còn kéo dài đến giá sách bên kia. Đối với Phủ chủ mà nói, toàn bộ giá sách ở đây chẳng qua cũng chỉ cách nhau khoảng hai ba bước, nhưng đối với La Chinh mà nói thì có lẽ là mấy ngàn bước.