“Đúng là nguy hiểm” Giọng nói của Xà Linh Vương vọng xuống từ bên trênĐòn đánh của Dận Châm quả thực đã vượt ngoài dự liệu của Nghiệt, có thể phá hỏng lá chắn Dẫn Đạo của nó!
Lá chắn Dẫn Đạo chính là quả cầu bảo vệ tọa độ kia, quả cầu này chính là năng lực mạnh nhất của Dẫn Đạo Không Gian Thạch.
Lúc đó, Nghiệt cũng bị sợ tới ngây người. May mà vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vầng sáng màu đen đã ra tay bảo vệ tọa độ của nó. Nếu không, lúc này Nghiệt đã bị lật thuyền trong mương rồi.
“Nghiệt! Ngươi đã làm gì Vương của chúng ta?” Đại Cổ ngửa đầu lên hét to.
“Làm gì?” Xà Linh Vương chậm rãi nói: “Ta chỉ hạ một lời nguyền nho nhỏ trên thân thể Quỷ Quyệt của Dận Châm mà thôi!”
Nghe Xà Linh Vương nói thì có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng lời nguyền này không hề đơn giản. Lời nguyền có mạnh tới đâu cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới trạng thái trước mắt, nhưng lời nguyền của nó lại ảnh hưởng trực tiếp tới tọa độ!
“Giải lời nguyền đi! Nếu không ta sẽ khiến ngươi phải chết!” Đại Cổ nhe hai cái răng nanh ra, trên khuôn mặt khỉ lộ ra sát ý.
“Chỉ dựa vào ngươi ư?” Xà Linh Vương thản nhiên hỏi.
Năm xưa, Đại Viên Vương uy danh hiển hách, được xưng là cường giả đệ nhất chỉ đứng dưới tứ đại Linh Vương, nhưng thực lực của nó và tứ đại Linh vẫn có độ chênh lệch về bản chất. Huống chi, bây giờ Đại Viên Vương lại là thể Quỷ Quyệt. Nó bị giam trong đảo Dạ Kiến thời gian dài như vậy nên thực lực cũng chẳng tiến bộ là bao.
“Chỉ dựa vào ta!”
Lửa giận đã lấp đầy lồng ngực Đại Cổ, nó đã ném sự e ngại Xà Linh Vương lên chín tầng mây.
Hai chân Đại Cổ đột nhiên đạp xuống đất, mặt đất ở xung quanh đứt thành từng đoạn, còn Đại Cổ thì lao về phía Xà Linh Vương như một ngôi sao chổi.
“Đúng là kẻ đáng thương…” Xà Linh Vương không hề làm nhiều động tác, ở giữa nó và Đại Cổ đã có thêm một bức tường không gian vô hình.
“Rầm!”
Đại Cổ đâm thẳng vào bức tường không gian kia, hình dáng của nửa thân trên đã không thể duy trì được nữa, giống như một động vật nhuyễn thể bị ép chặt. Sau đó, hai bên trái phải, trước sau, thậm chí ngay cả phía dưới của nó đều xuất hiện một bức tường không gian. Những bức tường này hình thành một khối lập phương trong suốt nhốt Đại Cổ ở bên trong.
Khối lập phương liên tục thu nhỏ lại, thân thể Quỷ Quyệt tráng kiện của Đại Cổ từ từ co lại, lấp đầy không gian trống ở bên trong khối lập phương. Cuối cùng, Đại Cổ trở thành một hình lập phương màu trắng, nào còn nhìn ra hình dạng ban đầu?
Cũng bởi vì thân thể Quỷ Quyệt là một hình thái cực kỳ đặc biệt nên mới như vậy, nếu đổi lại thành thân thể bình thường bị ép thành hình lập phương như vậy thì đã biến thành máu thịt lẫn lộn, chết đến không thể chết thêm lần nữa.
“Cục, cục, cục!”
Không gian này vẫn đang tiếp tục thu nhỏ lại, cuối cùng thân thể Quỷ Quyệt cao tới mấy chục mét của Đại Cổ biến thành một hình vuông cao ba mét, rộng ba mét.
“Đúng là tên yếu đuối…” Xà Linh Vương đang nói thì bỗng cảm ứng được một gợn sóng không gian, lạnh giọng quát: “Muốn chết!”
“Vù… Cạch!”
Ngay sau đó, Không Cổ và Dực Vương lảo đảo rơi từ trong không gian ra.
Hai kẻ này đang định lén lút đi giải cứu Đại Cổ. Chúng không thể nhìn ra điều gì từ quả cầu bay lở lửng trên không trung, nhưng chúng vẫn có thể liều mạng với không gian đang nhốt Đại Cổ.
Dực Vương vốn định tìm cơ hội ra tay. Khi nó phát hiện ra Không Cổ đột nhiên biến mất thì nó cũng hóa thành một cơn gió vô hình lướt đi.
Nhưng Xà Linh Vương là nhân vật cỡ nào chứ? Nó có sự trợ giúp của Dẫn Đạo Không Gian Thạch và Hữu Hạn Toàn Tri Thạch, trong khu vực này chẳng ai đối kháng nổi.
Vừa rồi do Xà Linh Vương khinh địch nên mới suýt nữa chết trong tay Hầu Linh Vương, không thì cho dù Hầu Linh Vương có thực lực mạnh đến đâu, chắc chắn cũng chẳng có cơ hội uy hiếp được nó.
“Hai kẻ các ngươi chết đi!”
Dực Vương nghe vậy, hai cánh nhẹ nhàng giương lên.
Nhưng đôi cánh của nó còn chưa kịp mở ra đã bị bẻ gãy, một không gian hình vuông giam cầm nó ở trong đó.
“Két, két!”
“Soạt, soạt!”
Tiếng nghiền ép vang lên, Dực Vương lập tức bị ép thành hình lập phương màu xanh biếc.
Tình huống của Không Cổ cũng giống như Đại Cổ, bị không gian ép thành hình lập phương màu trắng chẳng thể nhúc nhích được.
Sau khi xử lý xong bọn chúng, Xà Linh Vương ra lệnh: “Song Kỳ, đánh giết đi, trận chiến này kết thúc rồi”
Nhóm Song Kỳ Đại Xà cùng một đám Xà Linh vẫn luôn đứng yên tại chỗ chờ lệnh, bây giờ nghe lệnh của Xà Linh Vương, Song Kỳ Đại Xà phát ra tiếng “xì xì”. Tất cả Xà Linh đột nhiên bao vây về phía địa đàn…
…
Trong không gian vô hạn, số lượng của đám quái vật hai chân hai càng kia càng lúc càng ít, còn số lượng La Chinh bay lơ lửng trong không trung càng lúc càng nhiều.
Mặc dù trọng kiếm Bất Quy Tắc vẫn đang liên tục tạo ra quái vật, nhưng tốc độ chế tạo của nó càng lúc càng chậm, chất lượng của đám quái vật này cũng càng ngày càng kém, chẳng đủ cho những bản sao chép của La Chinh giết.
Nó đã thành đèn cạn dầu.
“Cuộc chiến kết thúc, ngươi thua rồi!” Trên mặt La Chinh lộ ra nụ cười.
Dù trọng kiếm Bất Quy Tắc hóa thành Tử Kiếm, năng lượng của nó vẫn có giới hạn như trước. La Chinh dựa vào Vùng Đất Sơ Khai để tiến hành tiêu hao, cuối cùng cũng đứng ở thế bất bại. Trọng kiếm Bất Quy Tắc lựa chọn phương thức tiêu hao để chiến đấu đúng là một lựa chọn sai lầm.
Khi con quái vật cuối cùng bị đại quân La Chinh chém chết, ý niệm của hắn hơi động, những bản sao chép kia lập tức bay ngược về phía La Chinh rồi hóa thành từng đốm sáng nhỏ tiến vào đan điền của hắn.
Trọng giáp màu đen vẫn lặng lẽ nắm chặt Tử Kiếm…
Trọng kiếm Bất Quy Tắc có cảm xúc, người ngoài không thể cảm nhận được cảm xúc này, chỉ có chủ nhân của nó mới biết được.
Khổ Thụ cảm nhận được sự ủ dột của trọng kiếm Bất Quy Tắc một cách rõ ràng.
Ép kiếm của ông tới mức này…
Từ trước tới nay, Khổ Thụ chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc này từ trọng kiếm Bất Quy Tắc. Mỗi khi ông cầm thanh kiếm đều cảm nhận được ý chí chiến đấu tràn đầy, sự sục sôi của tâm linh tương thông. Ngay cả khi Khổ Thụ trở thành thân thể Quỷ Quyệt, trọng kiếm Bất Quy Tắc vẫn trung thành ở bên ông.
Trong những năm tháng Khổ Thụ không thể động đậy này, thanh kiếm vẫn tự tu luyện…
Mặc dù Khổ Thụ rất muốn cùng chung kẻ thù với trọng kiếm Bất Quy Tắc, nhưng giờ phút này ông rất hy vọng La Chinh thắng. Cảm xúc ủ dột này truyền tới khiến Khổ Thụ hơi mừng rỡ, mặc dù cảm giác mừng rỡ này khá là mâu thuẫn.
Song, cảm xúc ủ dột này chỉ duy trì trong giây lát, sau đó Khổ Thụ cảm ứng được một quyết tâm lớn lao mà trọng kiếm Bất Quy Tắc truyền lại.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Khổ Thụ bỗng nhiên giật mình.
Tử Kiếm chính là hình thái cuối cùng của trọng kiếm Bất Quy Tắc, nếu hình thái này đánh không lại đối phương thì kết cục của tình huống đã được định!
“Ù…”
Thế giới vô hạn vốn mở rộng đột nhiên co lại không thấy đâu nữa, La Chinh trở lại trong căn phòng đá.
Ngay sau đó, trọng giáp màu đen giơ trọng kiếm Bất Quy Tắc lên và bay về phía La Chinh. Từng đốm sáng màu trắng và khí tức lạnh lẽo bay từ trong thân kiếm ra.
“Còn muốn đánh sao?” La Chinh nhướng mày.
Có lẽ bản lĩnh của trọng kiếm Bất Quy Tắc rất mạnh, nhưng La Chinh luôn tìm được phương pháp ứng đối. Xem ra thanh kiếm này vẫn còn con át chủ bài sau cùng?
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của La Chinh là trọng kiếm Bất Quy Tắc không tấn công gì. Trên thực tế, đốm sáng màu trắng và khí tức lạnh lẽo kia đang tạo ra một Lãnh Ngục.
Sau đó đốm sáng màu trắng lao về phía trọng giáp, từng tầng sương trắng được sinh ra và ngưng kết thành từng khối băng cứng, bao bọc cả kiếm lẫn trọng giáp ở trong đó.
“Đây là ý gì?” La Chinh cảm thấy thật khó hiểu.
“Kiếm này có linh, nó biết rõ mình không phải là đối thủ của ngươi, không còn cách nào bảo vệ Khổ Thụ ở trong trọng giáp màu đen, cho nên nó chỉ đành đóng băng bản thân lại” Thái Thượng Lão Quân nói.
Đến lúc này rồi mà còn bảo vệ chủ nhân! Thanh kiếm này đúng là trung thành tuyệt đối.