“Con Cự Tượng Quỷ Quyệt này chắc có một phần chấp niệm đối với Nhân tộc các ngươi?” Thương Vũ vừa nhìn chằm chằm con voi khổng lồ trong ngục giam vừa phân tíchGiờ phút này, voi khổng lồ gần như đã hoàn toàn chuyển biến thành chủng loại giết chóc, điên cuồng va đập trong ngục giam.
Cũng nhờ ngục giam được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, cho nên cây cột to cỡ một người ôm bị voi khổng lồ húc vào cũng vẫn lù lù bất động.
“Chấp niệm liên quan đến Nhân tộc bọn ta? Nghĩa là sao?” Nữ Oa hỏi.
“Có lẽ nó bị Nhân tộc các ngươi giết chết, chỉ có điều sau khi chết nó cũng không nhớ đến chuyện đó nên không có chấp niệm hận thù gì, bây giờ sau khi thấy các ngươi mới sinh ra chấp niệm, cuối cùng chuyển biến thành chủng loại giết chóc” Thương Vũ phân tích.
“Nhân tộc bọn ta giết chết Cự Tượng Quỷ Quyệt?” Nữ Oa suy nghĩ một chốc rồi lập tức lắc đầu: “Núi quỷ ắt hẳn đã tồn tại từ rất sớm rồi, khi đó Nhân tộc bọn ta còn chưa có. Chỉ có điều…” Ánh mắt nàng nhìn sang Thiên Truyền.
Thiên Truyền là Nhân Linh, hầu như không khác gì so với Nhân tộc, e rằng chấp niệm của con Cự Tượng Quỷ Quyệt này là đối với Nhân Linh.
“Chỉ không biết toàn bộ Quỷ Quyệt cấp Oán đều như vậy hay chỉ là cá biệt một con này…” Phục Hy nói, giọng hơi lo lắng.
Lần này hắn ta tiến vào núi quỷ là muốn dung hợp một con Quỷ Quyệt có thực lực hùng mạnh. Nếu toàn bộ Quỷ Quyệt đều sinh ra chấp niệm giết chóc đối với Nhân tộc thì họ không còn hy vọng gì nữa.
Đương nhiên những người khác cũng rất quan tâm đến vấn đề này, Huyết Lang còn nói: “Chúng ta có thể kiểm tra một chút xem. Ta không phải Nhân tộc, để ta đi chạm vào mấy con Quỷ Quyệt chủng loại hiền lành này thử”
“Đây cũng là một cách” La Chinh gật gật đầu.
“Nhưng bây giờ không phải lúc…” Nữ Oa bỗng nhiên quay lại, nói.
La Chinh thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang, liền trông thấy ở lối vào tầng hai nổi lên từng con mắt nho nhỏ, có khoảng chừng sáu con mắt. Khi chúng vừa thấy đoàn người La Chinh thì lập tức lướt tới.
“Đúng là không phải lúc…” La Chinh vừa nói vừa quay người lại.
“Chạy mau!” Huyết Sư quát lên.
Tất cả mọi người ở đây và cả đám Diên Yêu đều bắt đầu chạy như bay.
Trên thực tế, tầng hai của núi quỷ cực kỳ trống trải. Tầng thứ nhất vì ở dưới đáy núi quỷ nên diện tích lớn hơn tầng hai một chút, nhưng nơi đó nhốt đến mấy trăm nghìn loại Quỷ Quyệt, mà mỗi một loại còn có đến hơn trăm con. Trong khi đó, tầng hai chỉ giam giữ một vài Quỷ Quyệt cấp Oán, số lượng của chúng cũng chỉ chừng vài nghìn.
Mấy nghìn ngục giam to lớn phân bố đều ra trong tầng hai nên đương nhiên lối đi chừa ra giữa các ngục giam cũng rất rộng rãi.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Mọi người biết rõ thực lực của văn minh Nguyên Linh nên không ai dám chậm chân. Trong quá trình chạy đi, họ còn không ngừng thay đổi phương hướng nhằm cắt đuôi mấy con mắt ấy.
Thế nhưng những con mắt nhỏ bé này không những hết sức linh hoạt, mà tốc độ cũng nhanh lạ thường. Từ đầu đến cuối, chúng vẫn luôn giữ vững khoảng cách với đoàn người La Chinh, căn bản không thể nào cắt đuôi…
“Các chiến sĩ tộc Diên Yêu, nuốt hết mấy con mắt kia đi!” Thương Vũ ra lệnh.
Theo lời La Chinh thì văn minh Nguyên Linh này đã lôi kéo được tộc Xích Ma cùng tộc Đại Di, tộc Diên Yêu bọn chúng đương nhiên đã trở thành kẻ ngồi cùng thuyền với nhóm La Chinh, vì vậy chúng cũng phải dốc hết toàn lực.
Sáu Diên Yêu nghe lệnh bèn thay đổi trạng thái, chúng không gập cánh bay nhanh nữa mà ngược lại đột nhiên giang đôi cánh ra và vung ngược lên trên. Tốc độ của mấy con Diên Yêu giảm mạnh, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với những con mắt kia.
Sáu Diên Yêu vừa đến gần con mắt đã vươn mỏ ra mổ mạnh về phía con mắt, một ngụm ngậm chặt trong miệng.
“Xong rồi à? Chít!” Thắng Thiên Thử Vương lo âu nghe ngóng động tĩnh sau lưng.
“Mấy con mắt dùng để thăm dò này không khó xử lý lắm…”
Thương Vũ đang nói thì cổ của mấy con Diên Yêu vừa nuốt những con mắt kia đột nhiên vặn vẹo, toàn bộ thân chim bị bẻ thành hình dạng quái dị.
“Phụt phụt phụt phụt phụt…”
Từng mũi tên máu phụt ra từ đỉnh đầu đám Diên Yêu, mấy con mắt nhỏ kia lại chui ra rồi!
Thương Vũ thấy cảnh này, hai mắt gần như muốn nứt cả ra. Chín Diên Yêu mà nó tự mình chọn lựa đều là tinh nhuệ trong tộc, vậy mà lại bị giết một cách dễ dàng đến thế!
Nhóm người Phục Hy thấy thực lực của mấy con mắt nhỏ kia, vẻ mặt cũng sa sầm hẳn đi.
Bị Mục Linh dán mắt nhìn chằm chằm chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng muốn thoát khỏi đám mắt này lại chẳng phải chuyện dễ.
La Chinh nhìn sáu con mắt vẫn luôn di chuyển, giữ nguyên khoảng cách và bám sát theo người cuối cùng trong đoàn thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn bỗng nói: “Mọi người dừng lại trước đã!”
“Dừng lại? Tại sao?” Đông Hoàng khó hiểu hỏi.
“Nghe lời ta đi!” La Chinh nói với giọng chắc như đinh đóng cột.
Mặc dù cả nhóm thấy rất lạ nhưng vẫn dừng chân lại theo yêu cầu của La Chinh.
Sáu con mắt nhỏ kia cũng đứng yên tại chỗ, lơ lửng ở cách đó không xa và nhìn chằm chằm đám người.
“Mấy con mắt này làm việc theo lệnh của Mục Linh, nếu ngươi là Mục Linh, vậy sau khi thả mấy con mắt này ra thì sẽ làm gì nữa?” La Chinh hỏi Nữ Oa.
“Tìm và đi theo mục tiêu, truyền về mọi thứ mà mấy con mắt thấy được” Nữ Oa đáp.
“Chính xác” La Chinh gật đầu: “Vấn đề là con mắt ắt hẳn không thể nào truyền lại hình ảnh mà nó thấy được cho Mục Linh, nó chỉ có thể nhìn thấy dây chuyền khảm mười cái răng sói kia thôi”
Hắn vừa nhắc đến đây, cả nhóm lập tức kịp phản ứng lại.
Ở đảo Dạ Kiến không thể sử dụng thần thức, mấy con mắt nhỏ này không thể điều khiển từ xa nên chỉ có thể chấp hành theo mệnh lệnh của Mục Linh một cách máy móc.
“Nói vậy thì chúng ta có thể dụ đám mắt nhỏ này đi khỏi?” Phục Hy hỏi.
“Cứ thử xem”
Huyết Lang đi thẳng về phía cuối đoàn người và đi vài bước về hướng ngược lại.
Quả nhiên mấy con mắt này đặt hết sự chú ý lên người Huyết Lang, chúng cũng lùi về phía sau một chút theo gã.
Thấy vậy, Huyết Lang không do dự nữa mà lập tức vươn tay lấy túi linh thú ra, sau đó lôi một con Khoái Ngưu có hình thể khổng lồ ra.
Con Khoái Ngưu này vẫn còn đang say ngủ, Huyết Lang đưa tay vỗ mạnh lên trên mông nó một cái. Nó kêu “Ụm…” một tiếng rồi sải chân chạy như điên.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Mấy con mắt nhỏ kia đuổi theo Khoái Ngưu và nhanh chóng rời xa bọn họ.
“Chít, xem ra không thể sử dụng thần thức có lợi mà cũng có hại” Thắng Thiên Thử Vương thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm người không dừng lại thêm nữa mà nhanh chóng chạy đến lối ra của tầng hai núi quỷ.
…
Tại tầng một núi quỷ, trong mắt Mục Linh không ngừng hiện ra hình vẽ hình khuyên của mười cái răng sói.
Hình vẽ ấy xuất hiện lặp đi lặp lại không ngừng, bản thân nó cũng đang trải qua cơn đau đớn dữ dội mà hình vẽ ấy mang lại.
Vấn đề là, số mắt nhỏ Mục Linh phóng ra không chỉ có sáu con mà phải đến hơn trăm con.
Khi Mục Linh đang định kết nối với những con mắt nhỏ ấy thì phát hiện, toàn bộ chúng đề bị mất liên lạc.
Ngay sau đó, có hơn trăm hình vẽ răng sói không ngừng nổi lên khiến Mục Linh phải chịu đựng hơn trăm cơn đau đớn.
Cũng chính vì việc này mà nó bị hao phí không ít thời gian…
“Mục Linh đại nhân không thể kết nối với Tử Đồng ư?” A Hỏa hỏi.
Trong mắt Mục Linh lóe lên gợn sóng: “Ừ, hơn nữa còn bị Thập Tuyệt Chân Nha Liên trừng phạt…”
A Hỏa không nói gì nữa. Nàng ta biết Thập Tuyệt Chân Nha Liên chính là vật chấp niệm của Hầu Linh Vương, Mục Linh đại nhân nhất định không thể chống lại được.
“Mục Linh đại nhân, trong núi quỷ chỉ có một con đường đi thôi, chúng ta cứ đi thẳng đến đài Quỷ Tế ở nơi sâu nhất trong tầng hai thì tất nhiên có thể tìm ra chúng” Đồ Gia đề nghị. Nó biết Thương Vũ ắt hẳn đang đi cùng với đám người La Chinh. Lần này nó mượn tay của văn minh Nguyên Linh, nhất định phải chém tận giết tuyệt Thương Vũ.
“Đúng vậy, mục tiêu của chúng nhất định là đài Quỷ Tế” Di Khuê cũng phụ họa.
“Coi như ta uổng công vô ích. Các ngươi dẫn đường đi!” Mục Linh lạnh lùng đáp lại.