“Muốn nhận bao nhiêu có bấy nhiêu?” La Chinh cũng giật mìnhHắn đã phải tốn mất năm nghìn miếng hoang cốt chỉ để lấy được Chuẩn Nhập lệnh, thế mà ở đây lại muốn cầm đi bao nhiêu cũng được?
“Chính xác. Tháng trước mới sửa lại luật rồi, mà trước đây Chuẩn Nhập lệnh ở nơi này cũng chẳng phải thứ đắt đỏ gì” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa dựa trên tường từ tốn nói.
Khu vực đồng hoang Vạn Cổ nằm dưới cốt tháp Thiên Nam màu mỡ vô cùng. Dù hết sức nguy hiểm nhưng có một vài kẻ liều mạng vẫn cứ sẵn lòng tiến vào bên trong lượm lặt hoang cốt. Chỉ cần bản thân có thể sống sót trở về là sẽ thu hoạch được một lượng hoang cốt dồi dào đáng kể, trừ đi phần lãi phải chia cho bộ tộc Xi Vưu thì bản thân người ấy vẫn giữ lại được khá nhiều.
Có đủ hoang cốt thì tu vi mới tăng nhanh tăng mạnh được.
Song, tình hình tranh đấu giữa bộ tộc Xi Vưu và bộ tộc Hiên Viên ngày một gay gắt, mảnh đồng hoang Vạn Cổ này cũng ngày càng trở nên nguy hiểm hơn. Muốn mang được hoang cốt về gần như là một việc làm mạo hiểm, ngàn cân treo sợi tóc.
Ngay cả những kẻ liều mạng kia cũng ý thức được mối nguy hiểm này quá lớn, đồng thời xác định được rằng cầm Chuẩn Nhập lệnh trong tay tức là trở thành bia đỡ đạn, cho nên người tiến vào khu vực đồng hoang Vạn Cổ này cũng ngày một ít hơn…
Vì thế, giá cả của Chuẩn Nhập lệnh ở nơi đây cứ trượt dốc không phanh, cuối cùng tới bây giờ là được phát miễn phí.
Ở các nơi khác trong thế giới này, Chuẩn Nhập lệnh là thứ hiếm có khó tìm. Một vài nhóm thương nhân ngửi được cơ hội buôn bán bèn đến đây nhận Chuẩn Nhập lệnh rồi chạy tới các thành trì khác ở biên giới giả danh lừa bịp.
Thành Sa Tâm được xem như một thành trì giáp biên xa nhất. Thế nên, một tấm Chuẩn Nhập lệnh trong số đó đã lọt vào phòng đấu giá ở thành Sa Tâm và cuối cùng rơi vào tay La Chinh.
Năm nghìn miếng hoang cốt này, coi như La Chinh mất oan.
Song, thứ hắn nhìn trúng không phải Chuẩn Nhập lệnh mà là tin tức phía sau nó.
Dù sao, ngoại trừ mục đích thu gom hoang cốt, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Vì thế, tâm trạng bức xúc của hắn cũng mau chóng phai nhạt đi.
“Chỉ với chút tu vi ấy của ngươi mà định tiến vào mảnh đồng hoang Vạn Cổ này, khả năng sống sót rất nhỏ. Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy” Cô gái tóc đuôi ngựa lạnh lùng nhắc nhở.
Ngay cả những kẻ liều mạng chân chính cũng không dám đánh cược mạng sống của mình ở trong mảnh đồng hoang Vạn Cổ này. Hiện tại, kẻ vẫn dám tiến vào đây hoặc là không coi tính mạng của mình là chuyện đáng kể, hoặc là ỷ mình có thực lực cường đại.
Kiểu chân ướt chân ráo giống như La Chinh rất hiếm gặp.
“Cảm ơn, La mỗ đã quyết định tiến vào đồng hoang Vạn Cổ tức là đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng” La Chinh mỉm cười, đáp.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấy trạng thái của La Chinh vẫn rất bình tĩnh mà kiên quyết nên cũng không nói thêm gì nữa.
Trong lúc chờ đợi, lại có thêm vài hoang thần là là bay tới, cùng xếp hàng trước cổng.
Lúc nhóm hoang thần này liếc nhìn La Chinh, trên mặt họ đều là vẻ kinh ngạc. Nhưng bọn họ hầu hết đều có tính lạnh nhạt, chuyện không liên quan tới mình, bọn họ sẽ không liếc mắt nhìn lần thứ hai.
Nửa canh giờ sau, La Chinh nghe thấy ở cửa lớn truyền tới một tiếng “két” vang trầm, sau đó mở rộng ra.
Một cô gái mặc bộ đồ xanh biếc bước ra ngoài qua cánh cửa, nhìn khắp xung quanh một lượt rồi hờ hững nói: “Các vị hãy cầm Chuẩn Nhập lệnh đến đăng ký, nếu không có thì có thể nhận một tấm miễn phí”
Dứt lời, cô gái nọ quay người bước vào trong cửa lớn.
Nhóm hoang thần đợi ở bên ngoài đã khá lâu lũ lượt nối gót nhau đi lên bậc thang và tiến vào trong…
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang định đi theo vào thì chợt quay đầu nhìn lại, thấy La Chinh đứng ngẩn người nhìn cửa lớn. Nàng ta tưởng hắn e sợ, không dám tiến vào bèn khẽ mỉm cười nói: “Chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thì nên trở về sẽ tốt hơn. Nơi này không phải nơi trẻ con có thể mạo hiểm”
Nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay La Chinh chỉ mới tu luyện hoang thần cách đây không lâu. Thậm chí, nàng ta còn đánh giá ra được là hắn mới đạt được tới độ cao năm sáu trăm mét mà thôi. Hắn vốn không phải cùng cấp bậc với những người xung quanh này, nên nàng ta mới gọi La Chinh là trẻ con.
Nghe cách gọi ấy, La Chinh cũng không biết nên khóc hay nên cười. Hắn thừa cơ mở miệng hỏi: “Cô gái mặc đồ xanh vừa rồi là người của bộ tộc Xi Vưu sao?”
“Bộ tộc Xi Vưu?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thoáng sững sờ. Nàng ta không biết vì sao đột nhiên La Chinh lại hỏi vấn đề này, lập tức lắc đầu: “Không phải. Nàng ấy chỉ là một chấp sự trong tông môn phụ thuộc của bộ tộc Xi Vưu thôi”
Trong thế giới này, bộ tộc Xi Vưu được xem là thế lực lớn đứng đầu, đương nhiên phía dưới sẽ có không ít tông môn phụ thuộc.
Những chuyện nhỏ nhặt như này đương nhiên không tới phiên người của bộ tộc Xi Vưu làm.
“Chỉ là một chấp sự của tông môn phụ thuộc…” Trên mặt La Chinh thoáng lộ vẻ thất vọng.
“Ngươi đăng ký Chuẩn Nhập lệnh xong thì sẽ có người của tộc Xi Vưu dẫn ngươi vào đồng hoang Vạn Cổ” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhắc nhở hắn một câu rồi tiến thẳng vào trong, đầu không ngoảnh lại.
Đã đến đây rồi, nào có chuyện La Chinh sẽ do dự nữa? Hắn cũng theo sát phía sau nàng ta, cùng tiến vào trong.
Mấy trăm hoang thần tụ tập trong phòng khách, từng người tiến lên đăng ký theo thứ tự trước sau.
Cuối cùng, cô gái áo xanh lên tiếng: “Những người đang ngồi ở đây đều là người từng trải, nhưng có một vài quy định ta vẫn phải lặp lại lần nữa. Không ai được giấu giếm hoang cốt mà bản thân lấy được, phải chia cho chúng ta một nửa số đó. Ai dám giấu đi, giết không tha!”
“Hóa ra còn phải chia năm năm…” La Chinh nghĩ thầm trong lòng.
Dù sao Chuẩn Nhập lệnh của người ta cũng không phải thực sự cho không. Nếu không, bọn họ chiếm cứ mảnh đồng hoang Vạn Cổ này còn có ý nghĩa gì nữa?
“Ngoài ra, nếu gặp phải người của bộ tộc Hiên Viên thì xin hãy dốc sức ám sát bọn họ” Cô gái áo xanh nói tiếp.
Đối với người bình thường thì khu đồng hoang Vạn Cổ này là một nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với những hoang thần sở hữu huyết thống và ở trong cốt tháp thì đây là một sân tập.
Cả hai bộ tộc Xi Vưu và Hiên Viên đều mong muốn giết chết con cháu của đối phương, nhưng những hoang thần mang huyết thống và hấp thu hoang cốt huyết thống đều có thực lực cường đại hơn những hoang thần bình thường rất nhiều, nào có chuyện dễ giết như vậy?
Vì vậy, cảnh tượng một hoang thần có huyết thống xuất hiện và diệt sạch hết cả đám hoang thần bình thường rất hay diễn ra ở đây…
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến khu vực này trở nên nguy hiểm đến thế.
Cô gái mặc áo xanh lại nói thêm một vài quy định nữa rồi bắt đầu chia nhóm.
Bốn người kề nhau trên danh sách đăng ký sẽ được gom lại và tạo thành một tiểu đội tạm thời, cùng nhau tiến vào đồng hoang Vạn Cổ.
Khi mỗi một cái tên được đọc lên, bọn họ không ngừng đi tới đi lui, trao đổi vị trí và bắt đầu dò xét thực lực của đồng đội mình.
Dù sao, ai cũng hy vọng đồng đội của mình lợi hại chứ chẳng ai muốn dẫn theo một kẻ vướng víu cả.
“Tông Dịch, Kế Minh, Nhị Tình, La Chinh, bốn người các ngươi là một nhóm” Cô gái mặc áo xanh cầm danh sách, đọc lên.
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt, cô gái buộc tóc đuôi ngựa và một người đàn ông có vóc dáng tráng kiện bước ra.
Ba người họ nhìn xung quanh, ai cũng đang nghĩ xem La Chinh – kẻ cuối cùng trong nhóm mình là ai, thì La Chinh cũng bước ra…
Khi người đàn ông mặt sẹo thấy La Chinh, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi. Ông ta không ngờ tên thanh niên mới ra đời này lại là tên “La Chinh” kia.
Ông ta vô cùng đau khổ hỏi cô gái mặc áo xanh: “Ta cùng một nhóm với tên nhóc này ư? Có thể đổi người khác không?”
Mấy hoang thần trong phòng khách cùng nhìn sang, khi thấy La Chinh thì đều quăng một ánh mắt đáng thương về phía nhóm của người đàn ông mặt sẹo.
Đương nhiên, cô gái mặc áo xanh hiểu ý của người đàn ông mặt sẹo, nhưng nàng ta chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tông Dịch, đây không phải lần đầu tiên ngươi tiến vào đồng hoang Vạn Cổ, ngươi không biết quy định ở chỗ ta sao? Cho dù người được chọn là một kẻ bỏ đi thì cũng không thể đổi được!”
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!