“Lao ra!”Các vị thần không do dự chút nào, nhấc chân chạy về phía trước.
“Đi theo ta!” Lãnh Lâm Nhạc vẫn giữ được sự tỉnh táo, bình tĩnh nói với Hàm Lưu Tô ở đằng sau.
Trên mặt Hàm Lưu Tô không có biểu tình gì, cơ thể bay nhanh đuổi theo, Nhưng nàng vẫn lo lắng cho Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La nên thường thường quay đầu nhìn xung quanh.
Ban đầu, vị trí của ba người La Chinh có vẻ dựa gần mặt sau, đương nhiên đám oán linh Thời Gian cho rằng những thần ở sau cùng là mục tiêu đầu tiên!
“Ong…”
Một con oán linh Thời Gian bay tới, cơ thể bồng bềnh của nó nháy mắt bò lên một thần cấp trung.
“A! A! Cứu mạng!”
Vị thần đó lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết, cơ thể đã không tự chủ được bắt đầu đong đưa. Chẳng mấy chốc, đầu vị này xuất hiện một vệt mờ nhạt, xương sọ cứng rắn bị cắt ra trong nháy mắt, óc màu đỏ trắng bắn ra, trông rất khủng bố.
“Phụt phụt phụt phụt phụt…”
Theo từng vết từng vết xuất hiện trên người vị thần cấp trung này, càng ngày càng có nhiều máu tươi phun ra.
Hàm Bích La thấy cảnh này thì sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Giờ đây, nàng cố gắng thúc giục toàn bộ sức mạnh mà chạy…
Nhưng đúng vào lúc này…
Tốc độ một thần cấp thấp bên cạnh Hàm Bích La hơi chậm lại nên bị một con oán linh Thời Gian cuốn lấy. Gã gần như theo bản năng mà bắt lấy tay Hàm Bích La!
“A!”
Hàm Bích La hét lên một tiếng, muốn giãy khỏi tay gã, nhưng nàng không ngờ sức lực của gã lại mạnh như thế, hoàn toàn không thoát ra được.
Chỉ chậm lại một lát như vậy, ba con oán linh Thời Gian đã nhào về phía Hàm Bích La.
“Bích La!”
“Bích La”
Ở đằng trước, mặt mày Hàm Lưu Tô đầy vẻ lo lắng, quay người bay tới chỗ Hàm Bích La.
Hàm Sơ Nguyệt cũng ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như là đã sợ ngu người.
Còn Hàm Bích La thì hoảng sợ nhìn La Chinh, nàng thật sự khó mà tiếp nhận sự thật rằng mình sẽ ngã xuống ở đây!
“Vèo!”
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, La Chinh lắc mình một cái, ngón tay khẽ ấn một cái lên cánh tay thần cấp thấp kia. Ngón tay hắn vừa ấn xuống, một sức mạnh vô hình theo đó cắt qua cánh tay đang bắt lấy Hàm Bích La của gã.
“Răng rắc!”
Cánh tay gã lập tức đứt đoạn. Cùng lúc đó, La Chinh ôm lấy Hàm Bích La, kẹp cơ thể nhỏ xinh kia dưới nách, nhanh nhẹn xoay người một cái, dùng cách tương tự kẹp Hàm Sơ Nguyệt bị dọa ngốc ở bên còn lại. Cứ như thế mỗi tay ôm một người, dưới chân hắn bùng nổ ra một luồng sức mạnh to lớn.
“Vèo…”
Các thần vì chạy trối chết, gần như đã lấy ra tốc độ nhanh nhất chạy như điên về phía trước. Nhưng lúc này, bọn họ bỗng cảm thấy có một cơn gió mạnh lướt qua người. Thế mà lại là một vị thần cấp thấp ôm hai võ giả Chứng Thần chạy vút qua, tốc độ này khiến chúng thần phải mở to hai mắt.
Hàm Lưu Tô đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh ấy, cho đến khi La Chinh cắp theo hai vị muội muội vọt tới trước mặt nàng thì mới nghe thấy La Chinh khẽ cười nói: “Chạy mau, đừng ngẩn người!”
“Không cần ngươi lo!” Hàm Lưu Tô theo bản năng cãi lại. Nhưng nghĩ lại, hình như bản thân phản ứng hơi quá. Người này căn bản không quan tâm đến nàng, chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu, rồi lao lên trước, trong lòng nàng lại nảy sinh cảm giác bực bội.
Xét về tổng thể thì tốc độ của đám oán linh kia nhanh hơn tốc độ của các thần một chút. Thần có tốc độ chậm liền xui xẻo, chỉ cần bị oán linh Thời Gian cuốn lấy, hầu như không có khả năng thoát được.
Gần như khi tất cả các vị thần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía sau thì đều tăng nhanh tốc độ theo bản năng…
Trong quá trình chạy trốn thì tốc độ của La Chinh xem như đã là cực nhanh. Sức mạnh luân phiên bùng nổ khiến hắn vẫn luôn trong tư thế chạy vội, không lâu sau liền vọt tới hàng phía trước của đội ngũ.
“Đến rồi! Phía trước là thần miếu Thời Gian! Đám oán linh Thời Gian kia không thể tiến vào trong đó được!”
Một vị thần cấp trung trong đội hét to.
Trước mặt mọi người xuất hiện một ngôi miếu hình thù kỳ lạ.
Cho dù là thần thì thể lực có giới hạn, cứ bùng nổ chạy đi như thế, rất nhiều thần đã không kiên trì nổi nữa rồi, dáng vẻ như đang chết đi sống lại. Nghe thần cấp trung kia nói vậy, tinh thần mọi người lập tức phấn khởi!
“Mau vào đi!”
“Vào thần miếu Thời Gian có thể trốn một lúc!”
“Vèo vèo vèo vèo…”
Tốc độ của mọi người lại tăng lên lần nữa.
Tuy rằng hai bên La Chinh đều ôm một cô gái, nhưng sắc mặt lại không thay đổi chút nào. Ngược lại, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng thành người đầu tiên vọt vào trong thần miếu Thời Gian.
Cảnh đó, thậm chí hấp dẫn cả sự chú ý của các thánh nhân bên ngoài cấm địa.
“Sức chịu đựng và tốc độ của thần cấp thấp kia thế nào mà ôm hai người vẫn mặt mũi bình thường, còn có thể vọt tới đầu tiên thế?” Á thánh Đường gia tò mò hỏi.
Đối với thân phận của La Chinh, có lẽ hai người Lãnh Lâm Nhạc và Mục Huyết Dung đã biết được một chút. Còn những thánh nhân kia thì không quan tâm đến công việc lớn nhỏ của đảo nổi, nên đương nhiên sẽ không biết…
Có lẽ người biết được tình hình thực tế chỉ có một mình Hàm Cửu Di.
Nàng nở nụ cười thản nhiên, nhìn chằm chằm La Chinh, song trong lòng cũng hơi hơi lo lắng.
Hàm Cửu Di không biết La Chinh sẽ được Nhật Manh tộc mời, giờ lỡ như hắn lộ ra sơ hở gì đó thì làm sao chạy thoát được khỏi tay đám thánh nhân kia? Tên La Chinh này đúng là to gan phết…
Còn Hàm Thanh Đế lại không có biểu tình gì, mặt mày tĩnh lặng như nước, nhìn chằm chằm vào La Chinh, không biết nghĩ đến cái gì.
Nhiều thần xông vào thần miếu Thời Gian, ngoài những thần cấp cao thì hầu như các thần khác đều nằm liệt ở trong. Hàm Lưu Tô cũng thở hồng hộc, vận chuyển thế trong cơ thể, cố gắng bình tĩnh lại.
Khi vị thần cuối cùng xông vào trong, đám oán linh Thời Gian kia vẫn nhào về phía thần miếu Thời Gian!
Lúc này, Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt xem như đã bình tĩnh lại, nhìn thấy vô số oán linh Thời Gian giống như thủy triều vọt thẳng về phía họ, khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên vẻ lo sợ, ngón tay không nhịn được bấu chặt cánh tay La Chinh.
“Ong ong ong ong ong…”
Trong nháy mắt khi đám oán linh Thời Gian vọt tới thần miếu Thời Gian, rất nhiều vị thần đều thét to theo bản năng.
Nếu chúng nó thật sự có thể xông vào, vậy không một vị thần nào trong đây có thể may mắn thoát khỏi. Hơn nữa, có một số vị thần là lần đầu tiên tiến vào cấm địa biển Thời Gian, nên đương nhiên sẽ lo sợ.
Nhưng khi chúng nó vọt đến trước cửa thần miếu thì lại không thể tiến thêm được nữa, chỉ chen chúc liên tục múa may ở cửa. Giống như có một bức tường vô hình ngăn chúng ở ngoài, mấy thứ này đúng thật là không thể tiến vào trong thần miếu Thời Gian!
Bấy giờ, các thần mới yên tâm.
Chỉ có điều, nhìn một đống chi chít oán linh Thời Gian như là một đám sâu lúc nhúc chen chúc nhau, cực kỳ mắc ói, khiến da đầu tê dại.
“A, cánh tay kia…” Hàm Bích La bị hoảng sợ, cả đường đi không có cảm giác gì. Lúc này bình tĩnh lại, nàng mới phát hiện nửa cánh tay của thần cấp thấp bị La Chinh chặt đứt kia còn nắm chặt lấy mình.
“Đừng nhúc nhích” La Chinh vươn tay vỗ rơi cánh tay kia khỏi người Hàm Bích La, rồi lập tức giơ chân đá sang một bên. Sau đó, hắn đứng thẳng đánh giá cảnh tượng bên trong thần miếu.
Đúng lúc này, mọi người lại nghe thấy một tiếng gọi ầm ĩ từ bên ngoài thần miếu: “Cứu mạng, các ngươi đuổi đám oán linh Thời Gian kia đi cho ta với, ta…”
Xuyên thấu qua đám oán linh Thời Gian hơi trong suốt, mọi người thấy Chiến Minh vẫn đang dẫn theo một đám oán linh chạy trối chết trên không trung gần đó. Ở cửa thần miếu Thời Gian bọc một tầng oán linh, Chiến Minh hoàn toàn không có cơ hội xông vào.
Nói như thế nào thì vừa rồi Chiến Minh đã vì mọi người tình nguyện dấn thân mạo hiểm. Giờ không thể trơ mắt nhìn hắn bị oán linh Thời Gian giết chết được.
Chẳng qua, giờ người nào chịu đứng ra đây?