Bên ngoài Quy Khư Mộ Địa, một chiếc thuyền bay chậm rãi tới gần. Không gian bên ngoài Mộ Địa vặn vẹo một lúc, sau đó chiếc thuyền bay chui vào trongToàn bộ Quy Khư Mộ Địa không phải là một thể hoàn chỉnh dính liền với nhau mà là một không gian đơn độc bị cắt ra.
Thần Vực dừng sát ngay lối vào Quy Khư Mộ Địa, sau khi chiếc thuyền bay kia chui vào thì dừng ngay ở tầng cao nhất của Thần Vực.
Một lối đi không gian tạo ra từ bên trong Thần Vực, giăng ngang qua toàn bộ vũ trụ và tiến thẳng đến tầng cao nhất. La Tiêu bước ra từ trong lối đi không gian, ông đến tiếp đón chiếc thuyền bay kia.
Ở cửa ra vào bên một phía của thuyền bay có mấy người nối đuôi nhau đi ra, người bước ra cuối cùng chính là Linh Thù và tỷ tỷ của nàng ta – Lê Lạc Thủy.
Sau khi chuyển kiếp, Linh Thù đã tu thành Đại Viên Mãn một lần nữa, nàng ta lĩnh ngộ chân ý của đạo đến viên mãn rồi bắt đầu xông vào biển Chân Ý.
Mục đích lớn nhất của nàng ta khi xông vào biển Chân Ý là để tiến vào Bỉ Ngạn chân chính.
Sau khi Thần Vực tiến vào Quy Khư Mộ Địa, nhờ có tài nguyên hùng hậu của Mộ Địa mà nhiều người lần lượt đạt đến Bỉ Ngạn cảnh.
Người mà Lê Lạc Thủy nhung nhớ nhất chính là hai đứa con trai con gái của mình. Bây giờ đến thế giới mẹ có lẽ phải gặp vô vàn khó khăn và nguy hiểm, nhưng lại có một con đường tắt là thông qua Bỉ Ngạn để kết nối.
Lê Lạc Thủy ôm hy vọng rất lớn đối với biện pháp này, dù sao Bỉ Ngạn cũng là duy nhất. Nhưng về sau, có một lần khi hỏi Bỉ Ngạn một chuyện, Cố Bắc lại bảo rằng lối vào Bỉ Ngạn trong Quy Khư Mộ Địa chính là tại một tòa tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, tín vật Bỉ Ngạn trong tháp cần gì có nấy.
Về phần Tam Thập Tam Trọng Thiên của Bỉ Ngạn chân chính thì họ không đi được!
Lần này Lê Lạc Thủy quá đỗi sầu lo. Bỉ Ngạn cảnh trong Quy Khư Mộ Địa không thể tiến vào Bỉ Ngạn chân chính, như vậy chắc người trong Thần Vực sẽ làm được chứ?
Khi Ngự Thần Phong lĩnh ngộ hoàn chỉnh chân ý của đạo, Lê Lạc Thủy liền bảo Ngự Thần Phong đừng gõ chuông và đừng tiến vào tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, ngược lại sau khi dung hợp chân ý của đạo thì trực tiếp đi vào biển Chân Ý.
Nhưng con đường này cũng vẫn bất khả thi.
Sau khi vận chuyển chân ý của đạo, Ngự Thần Phong không thể vào biển Chân Ý, mà vì không gõ chuông nên cũng không vào tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, cuối cùng rơi vào một khu vực hoang vu chẳng có gì cả.
Trong cánh đồng hoang vu ấy, Ngự Thần Phong không cách nào động đậy, cũng không thể thăm dò, giống như hắn ta đã vào một khu vực lầm lỡ nào đó, cuối cùng chỉ đành niệm Phá Huyễn Chú rời đi.
Sau này Lê Lạc Thủy nghe ngóng mới biết được toàn bộ sinh linh trong Quy Khư Mộ Địa đều gặp phải vấn đề này. Chúng không thể trực tiếp vận chuyển chân ý của đạo để vào Bỉ Ngạn, nếu không sẽ xuất hiện ở khu vực hoang vu ấy…
Lê Lạc Thủy không phục, bèn dẫn theo muội muội Linh Thù của mình – người đã trưởng thành và tu thành Đại Viên Mãn một lần nữa, đồng thời hoàn toàn lĩnh ngộ chân ý của đạo – ra bên ngoài Quy Khư Mộ Địa.
Quy củ trong Quy Khư Mộ Địa rất nghiêm ngặt, sau khi tiến vào trong thì không dễ rời đi, lần này xem như vì Lê Lạc Thủy mà phá lệ.
Lê Lạc Thủy mang theo Linh Thù vào trong hỗn độn, Linh Thù bèn thử tiến vào Bỉ Ngạn trong hỗn độn. Kết quả thu được lại giống hệt với trong Quy Khư Mộ Địa, nàng ta vẫn rơi vào một khu vực hoàn toàn vắng vẻ hiu quạnh.
Như vậy e là chẳng thể quay về Bỉ Ngạn.
La Tiêu thấy gương mặt lạnh của Lê Lạc Thủy thì đã biết đáp án: “Vẫn không đi được đến Bỉ Ngạn chân chính?”
“Ừ” Lê Lạc Thủy gật đầu với vẻ mất mát, hai mắt đỏ ửng.
La Tiêu tiến lên ôm bà vào lòng: “Đừng lo lắng quá, hãy tin vào thực lực của Chinh Nhi…”
“Quy Khư Mộ Địa e là do một đại năng siêu cấp thiết lập nên, đại năng siêu cấp này thậm chí có thể trực tiếp đáng vỡ quy tắc Bỉ Ngạn. Theo ta được biết thì trong thế giới mẹ căn bản không ai làm được, nếu Chinh Nhi cùng Yên Nhi không rời đi mà tu luyện trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng thì không những có thể tránh được đủ loại nguy hiểm trong Bỉ Ngạn mà tốc độ tu luyện cũng nhanh…” Lê Lạc Thủy nói ra suy đoán trong lòng mình, chỉ là càng nói giọng càng nghẹn ngào.
Bà thân là người của thế giới mẹ, biết rất rõ Bỉ Ngạn chân chính đáng sợ nhường nào, chỉ bất cẩn chút thôi là sẽ mất mạng trong đó. Muốn nhảy lên tầng cao hơn, muốn lấy được tín vật Bỉ Ngạn mạnh hơn là khó khăn muôn vàn.
So ra, Quy Khư Mộ Địa quả thực là Thánh Địa của việc tu luyện. Mặc dù sự cạnh tranh trong Mộ Địa vô cùng gay gắt, nhưng trong các thế lực siêu cấp của thế giới mẹ cũng cạnh tranh dữ dội không kém. Mà tháp Thiên Địa Huyền Hoàng càng huyền diệu hơn, từng món tín vật Bỉ Ngạn hàng đầu đều được bày biện trong đó, cứ cách một khoảng thời gian là lại thay cũ đổi mới… Từ Bỉ Ngạn Nhất Trọng Thiên đến Bỉ Ngạn Tam Thập Tam Trọng Thiên đều có đủ cả! Đây là tồn tại cấp bậc nào mới có thể làm được đến mức ấy?
Lê Lạc Thủy vẫn cảm thấy quá khó tin, mà mỗi lần nhớ tới La Chinh La Yên thì lại luôn kèm theo cảm giác hối hận.
“Mặc dù tháp Thiên Địa Huyền Hoàng tốt thật, nhưng lại không thể mang đến cho Chinh Nhi một thứ” La Tiêu dịu dàng lên tiếng.
“Thứ gì?” Lê Lạc Thủy nhẹ giọng hỏi.
“Trải nghiệm” La Tiêu mỉm cười nói.
Quy Khư Mộ Địa là một nơi có hình thái khép kín hoàn toàn. Sau khi trở thành Bỉ Ngạn cảnh, bọn họ chỉ có thể so tài với nhau, cho nên rất thiếu kinh nghiệm. So với Bỉ Ngạn cảnh chân chính thì sức chiến đấu của họ e là vẫn yếu hơn.
“Thế là con của chúng ta nên trải nghiệm trong sinh tử sao?” Lê Lạc Thủy nói với vẻ không phục: “Huống chi tín vật trong Bỉ Ngạn có năng lực mạnh yếu vô chừng, muốn lấy được một món tín vật kha khá là chuyện khó khăn nhường nào. Trong khi đó mỗi một món tín vật ở đây ít nhất đều đạt đến thượng phẩm, thậm chí là thượng thượng phẩm. Tín vật Bỉ Ngạn cỡ này, dù là tộc Cửu Lê trong thời kỳ hưng thịnh nhất cũng không thể lấy được…”
Lê Lạc Thủy nhanh miệng nói ra một tràng là để La Tiêu không thể cãi lại.
La Tiêu không nói một lời, chỉ lẳng lặng nghe bà trút hết những gì trong lòng. Những lời này bà đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng ông vẫn luôn rất kiên nhẫn lắng nghe.
Linh Thù đứng cạnh cũng đầy ý cười nhìn tỷ tỷ, nàng ta rất hiểu nỗi lo của tỷ tỷ mình.
Chỉ có điều, Linh Thù có một niềm tin khó hiểu đối với La Chinh. Tên đó ắt hẳn sẽ không bị thiệt thòi gì ở thế giới mẹ, cũng không biết liệu hắn có tìm được tộc nhân Cửu Lê không.
“Mặc dù tín vật Bỉ Ngạn ở đây dễ lấy nhưng cũng chưa hẳn là chuyện tốt” La Tiêu im lặng một lúc rồi mở miệng nói.
Quy Khư Mộ Địa không tầm thường, điều này được thể hiện qua rất nhiều phương diện.
Nơi này tuyệt đối không phải là một “vùng đất hung hiểm” mà người ngoài nhìn thấy, ngược lại đó là một tồn tại có thể sánh với thế giới mẹ. Chỉ từ điểm này thôi đã thấy, người dựng nên Quy Khư Mộ Địa nhất định có mưu tính gì đó không nhỏ.
Nhưng người này chưa xuất hiện bao giờ… Dù là Cố Bắc hay là các đại dị tộc của Quy Khư Mộ Địa, chẳng một ai biết lai lịch của Mộ Địa cũng như nó thuộc về ai. Đối với Nhân tộc Thần Vực, thật ra đây cũng là một mối lo thầm khá lớn.
“Nói gì thì nói, Quy Khư Mộ Địa cũng vẫn có thiên vị đối với Nhân tộc chúng ta” Linh Thù đứng cạnh lên tiếng: “Ta nghĩ, chủ nhân của Mộ Địa không có ác ý gì với chúng ta đâu!”
“Chỉ mong là vậy” La Tiêu gật đầu.
Thật ra trong lòng ông không lạc quan cho lắm, mà cả các Thánh Nhân trong Thần Vực cũng mang trong mình mối sầu lo này.
Trên thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí, sau khi Thần Vực tiến vào Mộ Địa, trong Mộ Địa đã diễn ra một loạt thay đổi. Ví như mỗi lần thiên tài Nhân tộc tiến vào đá Tích Thủy thì sẽ luôn lấy được nhiều nước bẩn rót lên thân thể hơn, ví như Nhân tộc trong Kiếm Phần luôn có thể lấy được nhiều ánh sáng Kiếm Đạo Chân Giải hơn…
Một loạt sự thiên vị ấy từng khiến các dị tộc khác trong Mộ Địa ghen ghét, thậm chí có một khoảng thời gian những dị tộc kia còn hợp tác với nhau hòng đuổi Thần Vực đi.
Nhưng khi các dị tộc vừa mới hăm he rục rịch là trong Quy Khư Mộ Địa đã giáng xuống một dấu hiệu cực kỳ không rõ. Đúng là Mộ Địa muốn trừng phạt những kẻ dị tộc kia.
Sau này, tất cả dị tộc đều không dám đối địch với Nhân tộc Thần Vực nữa.