“Thiếu nữ mặc áo khoác đỏ tươi chớp chớp mắt rồi nói: “Này, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn giao hoang cốt màu máu kia ra, tiểu sư huynh của ta sẽ tốt bụng tha cho ngươi một mạng!”Thiếu nữ và thanh niên kia đã nhìn ra La Chinh là một chân thần chứ không phải hoang thần.
Chân thần không phải là xu hướng tu luyện chính trên thế giới này. Một số hoang thần sẽ mở thế giới trong cơ thể để tu luyện vài thần thông, chẳng qua việc tu luyện hoang thần vẫn là chính, những phương pháp khác chỉ là phụ trợ thôi.
Người chuyên tu chân thần như La Chinh thật sự vô cùng hiếm thấy.
Hiển nhiên bọn họ cũng không xem trọng tu vi và sức mạnh của La Chinh.
“Thế à?” La Chinh cười khẽ, tiếp tục kiềm chế.
Trong hoàn cảnh còn đầy lạ lẫm này, hắn luôn cố gắng không gây phiền phức.
Sau đó hắn chợt mỉm cười, đôi chân dùng lực, cơ thể đột nhiên bắn ngược ra sau!
“Vút!”
La Chinh lui về sau nhanh như một con chim linh hoạt bay vụt qua đồng hoang Vạn Cổ.
Hiển nhiên thiếu nữ và thanh niên kia đều không nghĩ đến chuyện La Chinh dám bỏ chạy. Cả bốn người đều sửng sốt, vẻ mặt của gã thanh niên cũng lộ ác ý: “Kẻ nhỏ bé không biết tên mà lại dám bỏ trốn trước mặt ta, đúng là trò cười mà…”
“Vù vù…”
Quanh người thanh niên ấy xuất hiện tia sáng vàng, cơ thể phồng to trong nháy mắt!
Trăm mét, nghìn mét…
Trong chớp mắt, thanh niên ấy đã hóa thành người khổng lồ cao năm nghìn mét và chạy thẳng về phía La Chinh.
Mặc dù gã to hơn rất nhiều nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, tốc độ còn nhanh hơn La Chinh ba phần!
Thiếu nữ bất đắc dĩ thở dài nhìn theo hướng La Chinh bỏ chạy: “Tên này thật là ngu ngốc, cứ ngoan ngoãn giao hoang cốt ra thì còn có thể giữ mạng, bây giờ chọc giận tiểu sư huynh thì làm gì còn mạng nữa?”
Sau đó thiếu nữ bay lên, hai hộ vệ cũng theo sát.
Một người chạy một người đuổi với tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát sau đã qua hơn trăm dặm.
Thanh niên phía sau tỏa ra khí thế mạnh mẽ, những âm nhân bò trên đất đều sợ hãi trước khí thế ấy nên gần như chạy trốn tứ tán theo bản năng.
“Cơ thể khổng lồ mà tốc độ vẫn nhanh như vậy…” La Chinh chau mày, việc không thể thoát khỏi tên đó nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không chỉ thế, khoảng cách giữa hai người còn ngày một gần hơn.
Ban đầu, La Chinh còn có thể giữ khoảng cách trên mười dặm với thanh niên đó, nhưng bây giờ gã đã lặng lẽ chạy đến sau lưng La Chinh.
“Trốn cũng chết thì cần gì phải trốn?”
Giọng nói lạnh lẽo của thanh niên truyền đến, bàn tay lật lại rồi đập xuống đầu La Chinh.
Trước gã thanh niên cao mấy nghìn mét, La Chinh nhỏ bé trông chẳng khác gì một con muỗi, sao có thể trốn khỏi bàn tay của gã?
“Hừ!”
La Chinh hừ lạnh, cuối cùng hai mắt cũng hiện sát khí dày đặc.
Hắn chịu đựng để tránh phiền phức chứ tuyệt đối không phải do sợ hãi!
Cơ thể hắn lộn vòng trên không trung, Thừa Ảnh kiếm đã ra khỏi vỏ.
“Xoạt!”
Sau tiếng kiếm rung lanh lảnh, một đường kiếm mảnh dài màu xanh nhạt phóng ra ngoài theo hình cung như trăng non.
Thanh niên kia vốn không thèm để ý đến đường kiếm đó.
Trong thế giới hoang thần, cơ thể mạnh mẽ mới là bản lĩnh duy nhất. Cách ra tay của tên tu luyện chân thần làm hắn ta buồn cười, không sinh lòng cảnh giác dù đã cảm nhận được sự phi phàm từ đường kiếm ấy.
Hắn ta có thể đập nát đường kiếm ấy bằng một cái tát, nếu không đủ thì hai cái.
Tuy nhiên, lần này gã phát hiện ra mình đã sai.
Ngay khi bàn tay gã chạm vào đường kiếm, cảm giác đau đớn kinh người bỗng nhiên truyền đến.
Bàn tay khổng lồ của gã chẳng khác gì đậu hũ trước đường kiếm ấy, giữa bàn tay xuất hiện một vết nứt lớn, nửa bàn tay bị cắt đứt rơi bộp xuống đất!
“Đây là…” Thanh niên gần như không thể tin vào đôi mắt mình.
Cái tên bé như muỗi trước mặt lại có thể chém ra đường kiếm kinh khủng đến vậy sao?
Nhân lúc gã đang sững sờ, La Chinh phóng lên bầu trời.
La Chinh không muốn phát sinh tranh chấp nên mới bỏ chạy, có điều nếu đã ra tay thì sẽ không bỏ qua cho thanh niên ấy.
Kể cả khi La Chinh có muốn bỏ qua, đối phương cũng sẽ cho rằng hắn là kẻ địch đáng gờm rồi đuổi theo đến cùng!
La Chinh chạy băng băng trên cánh tay dài đến nghìn mét của thanh niên, chỉ chốc lát sau đã lên đến độ cao trên bốn nghìn mét.
Đôi mắt hắn trở nên vô cảm, Thừa Ảnh kiếm trong tay cũng tỏa ra ánh xanh nhạt, khí thế khó tả tích tụ lại ngày một điên cuồng.
“Dung Đạo Kiếm! Chết!”
Hắn xoay người, năng lượng dung đạo đã ấp ủ tại thế giới trong cơ thể hắn từ lâu cũng bộc phát ra.
Hiện giờ tu vi của La Chinh đã thăng cấp mạnh thành chân thần cấp cao, cộng thêm có được Thừa Ảnh kiếm nên sức mạnh lớn hơn hồi còn ở vùng đất Đạo Tranh rất nhiều.
Đường kiếm xanh hình trăng lưỡi liềm thứ hai còn uy lực hơn cả đường kiếm đầu tiên của La Chinh, không chỉ hơn gấp trăm lần mà tốc độ cũng nhanh như chớp, hoàn toàn không cho kẻ khác có cơ hội phản ứng kịp…
Trong lúc thanh niên còn sững sờ, đường kiếm hình trăng lưỡi liềm đã lặng lẽ xẹt qua cổ hắn ta.
Gã ngơ ngác nhìn La Chinh ở cách đó không xa, cơ thể to lớn vẫn đứng lặng tại chỗ…
Không lâu sau, cái đầu to như một ngọn núi của gã tuột sang bên cạnh rồi lăn xuống khỏi cổ.
“Ầm ầm!”
Một cái hố to xuất hiện tại nơi cái đầu rơi xuống.
Cơ thể khổng lồ của gã lảo đảo rồi cũng ngã sấp xuống.
La Chinh trôi lơ lửng trên độ cao hơn bốn nghìn mét, lồng ngực phập phồng thở dốc.
Đánh chết tên này đơn giản hơn hắn tưởng.
Hình như do sức sống của hoang thần đều có nguồn gốc từ xác thịt nên dễ bị giết hơn chân thần.
Đối với chân thần thì bị chặt đứt cổ vẫn khó mà chết. Điểm trí mạng thật sự của chân thần là linh hồn bị tiêu diệt, đan điền bị nghiền nát. Còn hoang thần vì quá ỷ lại vào cơ thể của mình nên vừa bị chặt đứt cổ đã chết rồi!
“A!”
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai truyền đến từ phía xa, cũng chính là từ thiếu nữ áo đỏ kia.
Thiếu nữ và hai hộ vệ đánh giá sức mạnh của thanh niên quá cao nên mới đi theo chậm rãi như vậy. Theo bọn họ thấy, gã có thể giết chết La Chinh trong chớp mắt, mà La Chinh cũng không trốn được bao xa.
Ai ngờ cơ thể thanh niên bỗng nhiên run lên rồi đầu thân chia hai nơi.
Thậm chí bọn họ còn không thấy cổ hắn ta bị chém đứt như thế nào…
“Vù vù vù…”
Sức mạnh hoang thần nồng nặc thoát khỏi cơ thể to lớn của thanh niên, xác chết của hắn ta cũng bắt đầu thu nhỏ về thành kích cỡ của người bình thường trong vài lần hô hấp.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Thiếu nữ nhìn chằm chằm La Chinh với ánh mắt sợ hãi và nét mặt khó tin.
Chẳng qua nguồn cơn của nỗi sợ không phải là La Chinh mà là cái chết của thanh niên: “Ngươi giết chết tiểu sư huynh! Ngươi biết hắn ta là ai không?!”