Cô gái Nhân tộc thấy thái độ của tộc Ly Uyên, mặt mày ảm đạmCó lẽ hôm nay nàng không thoát được.
La Chinh chịu giúp nàng, nàng cực kỳ cảm kích, nhưng hai trăm nghìn hồn đan thực sự quá nhiều.
“Thôi vậy” Cô gái cắn răng nói bằng giọng lí nhí: “Ta đi lao dịch cho tộc Ly Uyên là được…”
Dù biết lao dịch lành ít dữ nhiều, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Lúc này La Chinh lại nói: “Hai trăm nghìn hồn đan, ta trả!”
Đám tộc Ly Uyên này nói năng chẳng theo quy tắc nào cả. Để đề phòng bọn chúng đổi ý, La Chinh lập tức gật đầu với Lăng Sương.
Lăng Sương đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, nhưng lúc La Chinh cần, nàng lập tức lấy nhẫn tu di ra và đưa trước một trăm nghìn hồn đan cho tộc Ly Uyên.
Cô gái Nhân tộc mở to mắt, vô cùng kinh ngạc, trên mặt đều là vẻ cảm kích.
Khởi điểm là hai nghìn viên hồn đan, bây giờ tăng vọt tới hai trăm nghìn, vậy mà cuối cùng La Chinh vẫn giao ra.
Mấy tên tộc Ly Uyên này thực sự không ngờ La Chinh có thể lấy ra hai trăm nghìn hồn đan, nếu còn làm khó họ nữa thì cũng quá khó coi, cho nên một gã tộc Ly Uyên vung tay nói: “Đi đi!”
Cô gái Nhân tộc đi tới trước mặt La Chinh, nói: “Ta chờ ngươi ở Thập Nhị Trọng Thiên, số hồn đan này… Ta, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi!”
Thực ra một dương hồn đã có thể đặt chân đến Thập Nhị, Thập Tam Trọng Thiên thì hai trăm nghìn hồn đan cũng không phải một con số quá lớn, nhưng chủng tộc của cô gái này đã sa cơ từ lâu, muốn xoay ra hai trăm nghìn hồn đan vẫn có chút khó khăn, cho nên nàng mới hơi do dự.
“Đi nhanh đi” La Chinh cười nói.
Trong Bỉ Ngạn không ai nhận ra ai, cô gái này đi tới Thập Nhị Trọng Thiên rồi, La Chinh cũng khó mà tìm ra. Mà nàng có trả được số hồn đan này hay không, hắn cũng không thèm để ý.
Cô gái Nhân tộc gật đầu, đi thẳng tới vòng sao.
La Chinh và Lăng Sương lại xếp hàng một lúc, cuối cùng cũng tới lượt hai người.
Theo giao hẹn lúc trước, La Chinh cũng giao ra một trăm nghìn hồn đan.
Lúc đến lượt Lăng Sương, người tộc Ly Uyên lại chỉ tay vào nàng, nói: “Ngươi, một triệu hồn đan”
Lăng Sương khẽ nhướng mày liễu, hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi vì hai trăm nghìn hồn đan của hắn là ngươi lấy ra, cho nên phí đi đường của ngươi phải tăng giá” Tên tộc Ly Uyên cười nói: “Nếu không lấy ra được, mời đi sang bên kia!”
Gã ra hiệu một chút, chỉ tay về phía Tây.
“Vù…”
Dương hồn của La Chinh tỏa ra cơn tức khó có thể đè nén, khí tức linh hồn hùng mạnh lập tức khuếch tán.
Ngay cả các tộc khác đang xếp hàng cũng cảm thấy tộc Ly Uyên quá đáng lắm rồi.
“Tộc Ly Uyên quá khinh người!”
“Ai bảo bọn họ xen vào việc của người khác?”
“Muốn đi qua Thập Nhất Trọng Thiên, ngay cả rồng cũng phải cuộn, hổ cũng phải nằm…”
Dị tộc thấp giọng nghị luận, bọn họ đều biết đôi nam nữ Nhân tộc này xui xẻo rồi.
“Sao? Không phục à?”
Đám tộc Ly Uyên này dửng dưng nhìn La Chinh, không xem hắn ra gì cả.
Không ai nào dám ra tay với tộc Ly Uyên trong Thập Nhất Trọng Thiên!
Lăng Sương cảm nhận được khí tức phẫn nộ của La Chinh bèn nói: “Chỗ ta không có một triệu hồn đan, có thể dùng kết tinh linh hồn thay thế không?”
Nhắc tới kết tinh linh hồn, đám người tộc Ly Uyên đều sáng mắt lên.
Đối với bất kỳ một thế lực siêu cấp nào, kết tinh linh hồn đều là vật được ưa chuộng, cho dù có hồn đan và Thần Tinh cũng khó mà trao đổi được kết tinh linh hồn.
“Vậy xem ngươi bằng lòng giao ra bao nhiêu kết tinh linh hồn, ha ha…” Người tộc Ly Uyên nói.
“Một ngón” Lăng Sương đáp dứt khoát.
“Xong” Người tộc Ly Uyên cũng rất dứt khoát.
Hiếm khi có cơ hội lấy được kết tinh linh hồn, một ngón kết tinh linh hồn có thể sánh với triệu hồn đan. Hồn đan có thể từ từ tích lũy, nhưng kết tinh linh hồn thì không có nơi nào bán cả.
Lăng Sương lấy ra một ngón kết tinh linh hồn trong nhẫn tu di, đưa cho tộc Ly Uyên.
Những dị tộc khác thấy kết tinh linh hồn, mắt ai nấy đều sáng rực lên. Đây là kết tinh linh hồn đó, vậy mà lại lấy đi làm lệ phí đi qua Thập Nhất Trọng Thiên? Cô gái này là hậu nhân của thế lực nào mà xa hoa thế?
Trong lúc cảm thán, trong lòng bọn họ còn không quên mắng chửi tộc Ly Uyên xấu xa, sợ rằng về sau đám người này sẽ còn xấu xa hơn nữa!
“Chúng ta đi” Lăng Sương kéo La Chinh một cái, nhưng không kéo được.
Người tộc Ly Uyên thấy La Chinh không chịu rời đi bèn cười ha ha, nói: “Nhóc con Nhân tộc, nếu không muốn đi thì vĩnh viễn ở lại đây cũng được”
“Đừng nóng giận, chúng ta đi!” Lăng Sương vội nói.
Ở lại đây chỉ khổ đêm dài lắm mộng, Lăng Sương lo lắng là điều hiển nhiên.
Cuối cùng La Chinh vẫn cất bước theo Lăng Sương tiến vào vòng sao. Dương hồn hai người chui vào, vặn vẹo một hồi, cuối cùng hóa thành một chùm tia sáng tiến thẳng tới Thập Nhị Trọng Thiên.
Cô gái Nhân tộc kia còn đang chờ ở Thập Nhị Trọng Thiên, nhìn chằm chằm vào vòng sao. Nàng nợ La Chinh một ân huệ lớn như vậy, đương nhiên phải nghĩ cách trả, không thể ngay cả tên người ta cũng không biết.
“Ù…”
Hai tia sáng bay xuống, La Chinh và dương hồn của Lăng Sương lần lượt xuất hiện tại Thập Nhị Trọng Thiên.
“A, ân nhân…”
Cô gái Nhân tộc nhớ rõ khí tức của La Chinh, liền cất bước đi về phía hắn.
La Chinh căn bản không cho nàng cơ hội mớ miệng, chỉ bỏ lại cho Lăng Sương một câu: “Ở đây chờ ta…” Sau đó lập tức thoát ra khỏi Bỉ Ngạn.
Lăng Sương chỉ kịp căn dặn một câu “cẩn thận chút”, bóng dáng La Chinh đã biến mất.
Nàng lắc đầu, nếu người tộc Ly Uyên chỉ lấy hai trăm nghìn hồn đan thì còn có thể nhịn cục tức này, nhưng nàng muốn qua cửa phải nộp cả một triệu hồn đan thì đúng là khinh người quá đáng. Nếu không phải trong tay nàng còn có kết tinh linh hồn, vậy chẳng phải sẽ bị giữ lại Thập Nhị Trọng Thiên luôn hay sao?
Cô gái Nhân tộc thấy La Chinh vội vàng như vậy thì bối rối không biết làm sao, đứng yên một hồi mới hỏi: “Vị… tỷ tỷ này, ân nhân đi đâu vậy?”
Lăng Sương đáp: “Huynh ấy tạm rời đi một chút”
Nàng có thể tưởng tượng, không bao lâu nữa, Thập Nhất Trọng Thiên sẽ bị La Chinh quậy đến long trời lở đất.
“À” Cô gái Nhân tộc vẫn đứng yên tại chỗ: “Ta ở đây chờ hắn”
“Chờ hắn làm cái gì?” Lăng Sương hỏi.
“Ta phải biết tên ân nhân, sau này còn trả hồn đan lại cho hắn” Tiểu cô nương kia nói.
Lăng Sương nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Ngươi có thể đi được rồi, hồn đan không cần ngươi trả”
Hai trăm nghìn hồn đan chẳng đáng là bao, sau đó phải trả thêm một triệu hồn đan hoàn toàn là do tộc Ly Uyên, không liên quan gì đến cô gái này cả.
Tính cách Lăng Sương rất rộng rãi, đương nhiên sẽ không đổ lỗi lên đầu cô gái này.
“Không được! Số hồn đan này, ta nhất định phải trả!” Tiểu cô nương vô cùng chấp nhất.
Cuối cùng Lăng Sương không kiên nhẫn được nữa bèn nói gằn từng chữ một: “Số hồn đan này đều là ta bỏ ra, ta nói không cần trả rồi, ngươi đi đi!”
Nghe vậy, trong lòng tiểu cô nương tuy phiền muộn nhưng vẫn lưu luyến rời đi.