Mọi người trong hội trưởng lão thấy hội trưởng ngã trên mặt đất thì lập tức đều ngây ngẩn cả ngườiBọn họ không ngờ Dao thật sự dám ra tay giết người, hơn nữa còn là hội trưởng…
“Nếu như lại nói nhảm nữa, ta không ngại giết hết các ngươi đâu”
Nói xong, Dao dẫn Nguyệt Dạ và Toái Ảnh Thiên Tôn cùng rời đi. Nàng ta không có thời gian để đôi co với đám hội trưởng lão này.
Thời gian này, nàng ta vốn định cùng Huân chơi trò mèo vờn chuột, nới lỏng việc đuổi giết một chút. Nhưng sau khi dính đến mũ Thiên Mệnh, nàng ta liền biết trò chơi này nên kết thúc rồi.
“Nguyệt Dạ, để U Mộng và Tiễn Đồng lập tức ra tay, đồng thời báo cho bọn họ việc liên quan tới mũ Thiên Mệnh. Nếu tìm thấy mũ Thiên Mệnh thì lập tức mang về” Dao phân phó.
“Mũ Thiên Mệnh?” Nguyệt Dạ sững sờ, ánh mắt chăm chú nhìn Toái Ảnh Thiên Tôn.
Toái Ảnh Thiên Tôn gật đầu: “Có một mũ Thiên Mệnh xuất thế, khả năng lớn là nó đang ở trên người Huân”
“Ta hiểu rồi” Nguyệt Dạ là người thông minh, không cần nói đến câu thứ hai…
***
Ở một ngôi sao trong vũ trụ.
Gió bão liên tục thổi mạnh, giống như là vết thương của ngôi sao này vậy, kéo dài tới mấy triệu dặm, chậm rãi di chuyển trên bề mặt nó.
Gió bão này là hỗn hợp của lửa và sấm sét, nó đã kéo dài xấp xỉ một triệu năm rồi!
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, không có sinh linh nào có thể sinh tồn được.
Nhưng giờ phút này, lại có một người ngồi ngay ngắn ở trung tâm cơn bão. Người đó duỗi tay ra, bấm ngón tay tính toán!
“Không có!”
Nói xong, lại giơ tay, tiếp tục bấm ngón tay tính toán!
“Vẫn không có!”
Lại tính toán thêm lần nữa.
Bỗng nhiên, người kia mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra ánh sáng chói lọi như sao trời: “Tính ra rồi! Ha ha, đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, vậy mà lại đi về phía lão đây! Mũ Thiên Mệnh này, lão phu đoạt được là cái chắc!”
Nói xong, bóng dáng của lão biến mất trong gió bão cực lớn. Lão biến mất, cơn bão nãy cũng bắt đầu dần ngừng lại!
***
Trong vũ trụ, rất nhiều Thiên Tôn đều đang không ngừng suy tính nơi mà mũ Thiên Mệnh sẽ rơi xuống.
Cách thức suy tính của mỗi người mỗi khác, nhưng cơ bản đều có thể tính ra vị trí của mũ Thiên Mệnh. Nói cách khác, bọn họ đã nhắm chắc vị trí của La Chinh, đồng thời bắt đầu hành động.
Điểm này, cho dù là La Chinh cũng bất ngờ!
Hắn rất tin tưởng Tiên Phủ của mình, nhưng đó là với Dao. Còn nếu là đích thân Thiên Tôn tới thì không nói trước được.
Nhưng lúc này, La Chinh không biết rằng vị trí của mình đã bị rất nhiều Thiên Tôn nhắm tới. Hắn vẫn điều khiển bàn luân hồi rách nát băng qua không trung, tiến lên phía bắc.
Khi ngắm nhìn bầu trời vũ trụ đầy sao từ Đại Giới, cứ ngỡ rằng những ngôi sao kia cách mình không xa. Nhưng khi tự mình ngao du trên bầu trời thì mới hiểu được khoảng cách đó.
Tốc độ bay của bàn luân hồi đã cực nhanh rồi, dù La Chinh có bộc phát toàn bộ tốc độ của bản thân thì e là cũng không thể đuổi kịp một phần trăm của bàn luân hồi này. Nhưng lần này bay trọn vẹn một tháng mà cũng chỉ xê dịch được một khoảng cách nhỏ trong không gian, bọn họ vẫn còn cách Bắc Thiên Vực vô cùng xa.
Mấu chốt là ở đây không có con đường không gian. Khoảng cách giữa hai ngôi sao lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, cũng chỉ có võ giả tu luyện phép dịch chuyển trong không gian mới có thể vượt qua khoảng cách thời gian này, tự di động ở trong đó. Mà muốn tu luyện quy tắc dịch chuyển trong không gian thì cần phải đạt tới tu vi Giới Chủ.
La Chinh duy trì phương hướng của bàn luân hồi, bản thân cũng bắt đầu khoanh chân tu luyện…
Trong thời gian này, giữa biển hỗn độn ở thế giới trong cơ thể của La Chinh bắt đầu xuất hiện vòng xoáy nhỏ.
Sau khi hạt giống cây thế giới chìm vào đan điền, nó chậm rãi hấp thu khí hỗn độn của hắn, cứ thế hấp thu, chưa từng ngừng lại.
Bản thân La Chinh và hạt giống cây thế giới đã thành lập một mối liên hệ. Hắn cảm thấy sau khi hạt giống cây thế giới hấp thu khí hỗn độn thì dường như nó đã chuyển khí hỗn độn thành một loại năng lượng đặc biệt khác.
Đó không phải là chân nguyên, cũng không phải lực quy tắc thuần túy. Nhưng rốt cuộc nó là thứ gì thì chính bản thân La Chinh cũng không rõ.
La Chinh đã từng hỏi Thanh Long và Huân về điểm đáng ngờ này, nhưng hai người bọn họ đều không giải thích được.
Dù sao thì cứ dính đến khí hỗn độn là bọn họ đã không thể lý giải nổi rồi. Ngay từ đầu, thậm chí Thanh Long còn hoài nghi, không biết hạt giống cây thế giới có thể tiếp nhận khí hỗn độn để mọc rễ, nảy mầm ở thế giới trong cơ thể La Chinh hay không. Nhưng sự thật đã chứng minh, lo lắng của Thanh Long có vẻ hơi thừa. Có điều, hiện tại đã xảy ra một số phản ứng kỳ lạ, và tất nhiên nếu muốn biết thì cần La Chinh phải tự tìm hiểu một phen.
Một ngày nào đó nửa tháng sau.
“Ầm ầm!”
Bàn luân hồi to lớn bỗng nhiên lay động dữ dội.
Vào thời khắc này, La Chinh bất thình lình mở mắt: “Đến rồi!”
Sau khi đứng dậy, ánh mắt La Chinh quét một vòng xung quanh bàn luân hồi, liền nhìn thấy phía trước bàn luân hồi có hai võ giả Yêu Dạ tộc, một nam một nữ đang đứng sừng sững.
“Sức mạnh của hai người này, có lẽ không kém Diệt, Tuyệt, Sát, Lục là bao…”
La Chinh khẽ cau mày, sức mạnh của hắn vẫn quá yếu, căn bản không thể phản kháng với cường giả có cấp bậc như vậy.
Cũng là bởi vì Huân bị bại lộ quá sớm, nên La Chinh còn chưa kịp trưởng thành thì đã bị kẻ địch mạnh như thế đuổi giết. Cho dù thiên phú của hắn có cao hơn nữa thì cũng không thể chống lại những cường giả Giới Chủ chỉ trong thời gian ngắn.
“Vèo…”
Dù bàn luân hồi bị đối phương làm hỏng nặng, La Chinh vẫn không hề dừng lại, mà dùng toàn lực thúc bàn luân hồi lao đi vùn vụt trong không gian!
“Vương nói rồi, không cần nương tay. Trước tiên cứ đánh nát bàn luân hồi này rồi giết chết chàng trai kia, đồng thời mang mũ Thiên Mệnh đi!” Cô gái Yêu Dạ tộc thản nhiên nói.
Người đàn ông Yêu Dạ tộc khoác trường bào cười nói, “Chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà. Ngươi nhìn xem!”
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một thanh tinh kiếm màu tím nhạt. Hắn nhẹ nhàng giơ thanh tinh kiếm lên, thanh kiếm nhanh chóng chấn động!
“Vù vù vù…”
Trong khoảnh khắc, thanh tinh kiếm liền tách ra thành hai thanh, sau đó từ hai thanh tách ra thành bốn thanh, bốn thanh tách ra thành tám thanh…
Việc tách ra như vậy chỉ diễn ra trong khoảng một nén nhang, song phía trên bàn luân hồi đã xuất hiện vô số thanh tinh kiếm!
“Hóa Linh Tinh Vũ!”
Giọng nói của người đàn ông Yêu Dạ tộc kia vang khắp không trung, đồng thời những thanh tinh kiếm cũng rơi thẳng xuống bàn luân hồi!
“Phập phập!”
Không biết tinh kiếm này được chế tạo từ cái gì, cho dù bàn luân hồi có vỏ ngoài vô cùng cứng rắn, vậy mà cũng không thể ngăn cản nó được!
Trong khoảnh khắc, thanh tinh kiếm thứ nhất rơi xuống bàn luân hồi đã để lại trên bề mặt một lỗ thủng to bằng miệng bát, ngay sau đó là thanh thứ hai, thanh thứ ba, thanh thứ tư…
“Phập phập phập phập…”
Những thanh tinh kiếm như cơn mưa xối xả không thể ngăn cản. Chẳng mấy chốc, bàn luân hồi đã bị chúng đâm thủng trăm nghìn lỗ!
Hơn nữa, sau khi đâm thủng bàn luân hồi, chúng vẫn tiếp tục xuyên qua, hoành hành ở bên trong, cuối cùng, từng thanh tinh kiếm lại chui ra từ đáy bàn luân hồi. Nói cách khác, mỗi thanh tinh kiếm đều đâm xuyên thấu bàn luân hồi.
Sau khi xuyên thấu bàn luân hồi, những thanh tinh kiếm kia lại thay đổi phương hướng, bắn ngược trở lại…
“Phập!”
Số lượng tinh kiếm khổng lồ bao trùm toàn bộ bàn luân hồi.
La Chinh ngồi dưới đáy bàn luân hồi cũng không thể may mắn thoát khỏi, một thanh tinh kiếm trực tiếp xuyên qua cung điện, đâm về phía đầu La Chinh.
Hắn ngồi dưới đất, xoay một cái, tránh được thanh tinh kiếm này. Nhìn thấy thanh tinh kiếm chưa đâm xuống đất đã nhanh chóng biến mất, La Chinh lại quay về vị trí cũ, tiếp tục điều khiển bàn luân hồi, từ đầu tới cuối mặt không hề biến sắc.
Bàn luân hồi này đúng là một bảo vật không gian tốt nhất, nhưng bây giờ sức mạnh của La Chinh không thể giữ được nó nữa, chỉ có thể tiếp tục ép nó chạy đi thật xa, chạy được bao nhiêu thì chạy xa bấy nhiêu!
“Phập phập phập…”
Khi La Chinh điều khiển bàn luân hồi, lại có hơn mười thanh tinh kiếm rơi xuống. Bóng dáng La Chinh lại nhoáng lên lần nữa, vẫn chuyên tâm điều khiển bàn luân hồi như trước.
Trải qua việc những thanh tinh kiếm này cứ xoay vòng rồi quay về đâm xuyên xuống dưới, trên bàn luân hồi đã xuất hiện vô số lỗ hổng.
“Được rồi, để ta” Lúc này, cô gái Yêu Dạ tộc cầm thanh đại đao cỡ một trượng trong tay, để nó nằm ngang ở phía sau mình, trên mặt đao nổi lên một tia sáng lạnh.