Các đệ tử Tâm Lưu kiếm phái cũng nhìn thấy khung cảnh kinh thiên động địa kia. Mặt trời và kiếm Kim Phù sáng rực trên bầu trời, chỉ cần không phải kẻ mù thì ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ mồn một, trong khu vực núi Thái Nhất càng có thể nhìn thấy thân hình khổng lồ của Đế Tuấn và Đông Hoàng. Hai thân hình khổng lồ kia chỉ cần giẫm xuống một bước là cả Tâm Lưu kiếm phái đều không trụ nổiTiểu Nhân và Tiểu Hân thay phiên ra khỏi đình viện độc lập, tìm hiểu tin tức bên ngoài.
Sau khi ý thức được bên ngoài nguy hiểm hơn, Ninh Vũ Điệp đưa ra một quyết định sáng suốt, ở lại đình viện, kiên quyết không ra ngoài.
Trong thời khắc nguy hiểm, biểu hiện của Khê Ấu Cầm rất bình tĩnh, nàng chỉ vài lần hỏi khi nào La Chinh về, cảnh tượng kinh thiên động địa bên ngoài như thể không hề liên quan đến nàng.
Đình viện lúc tục cảm nhận được ngọn núi đang lay chuyển, sau đó còn có tiếng nứt vỡ chói tai, ban đầu ngọn núi lay động khá nhỏ, nhưng sau đó lại bắt đầu trượt xuống dưới!
Nếu ngọn núi to lớn này đổ xuống, hậu quả khó mà tưởng tượng được. Nhưng các đệ tử tam đại kiếm phái đều có thể ngự không phi hành, nếu núi Thái Nhất đổ xuống, bọn họ chỉ cần bay đi là được.
Cũng may ngọn núi chỉ trượt xuống một lúc đã nhanh chóng ổn định.
Tiểu Nhân lại ra ngoài hỏi thăm, biết chiến sự trong Thiên Cung đã bình ổn, lúc này mọi người mới thở phào một hơi…
Lại đợi thêm một lát, La Chinh từ trên không trung hạ xuống đình viện, các cô gái trong đình viện vừa nhìn thấy La Chinh đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ ra mặt.
Tuy các nàng tin tưởng La Chinh có thể lành lặn trở về, nhưng lần này ngay cả Thái Nhất Thiên Cung cũng suýt nữa trụ không nổi, đối mặt với cường giả tộc Kim Ô, các nàng cũng chỉ có thể âm thầm cầu phúc cho La Chinh.
Cuối cùng La Chinh không làm bọn họ thất vọng, hắn vẫn bình yên trở về.
Trong lúc La Chinh tụ hội với Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm, Tú Châu chỉ lẳng lặng đi ra từ một góc, thấp giọng hỏi: “Chủ, không biết Tà Thần có nguy hiểm không”
La Chinh từng mấy lần sửa lại, bảo Tú Châu không cần gọi hắn là “Chủ”, nhưng có vẻ như Tú Châu sửa không được.
Nhắc tới Tà Thần, La Chinh khẽ nhíu mày.
Nhìn vẻ mặt La Chinh, tâm trạng Tú Châu chùng xuống, lẽ nào Tà Thần đã chết?
Nàng ta biết phu quân của mình đã trở thành Đạo Luyện Phân Thể, đồng nghĩa với con rối của La Chinh, trong tình huống này bản lĩnh của Tà Thần có lớn nhường nào cũng khó mà phản bội hắn, hơn phân nửa là đã bỏ mạng…
Tú Châu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ để nghênh đón đáp án này.
“Hắn ta chạy thoát rồi” La Chinh bất đắc dĩ nói.
“Chạy thoát, sao có thể…” Sắc mặt Tú Châu cứng đờ.
La Chinh nhún vai: “Hẳn là hắn ta không chết ở bên ngoài”
Tà Thần có thể chạy thoát hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, về lý thuyết Tà Thần không thể làm trái mệnh lệnh của hắn, chỉ là lúc ấy sinh linh mà Tà Thần phải đối phó chính là tồn tại không thể đánh chết, hắn ta lợi dụng mệnh lệnh của mình để liên tục kéo dài khoảng cách mới có thể chạy thoát.
“Xin, xin lỗi…”
Tú Châu đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói xin lỗi.
La Chinh lắc đầu nói: “Cũng không phải lỗi của ngươi, là ta sơ sót, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm hắn ta trở về”
La Chinh suy nghĩ, mặc dù Tà Thần có cách chạy trốn nhưng vẫn là Đạo Luyện Phân Thể của hắn. Một khi gặp lại, chuyện như trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới sẽ không xảy ra lần nữa, chỉ cần khoảng cách đủ gần, hắn ta nhất định không thể ngỗ nghịch mình.
“Vậy, vậy ta có thể trở về thế giới trong cơ thể ngài không?” Tú Châu hỏi.
Tú Châu xem việc rời khỏi thế giới trong cơ thể là ân huệ của Chủ, hiện tại Tà Thần lầm lỗi, hẳn là Chủ sẽ thu hồi ân huệ.
Nàng ta biết trong lòng Tà Thần không phục La Chinh, hắn ta vĩnh viễn không thể thỏa hiệp. Nhưng nàng ta nghĩ Đạo Luyện Phân Thể đã đủ để áp chế Tà Thần, ngàn lần không ngờ chưa được bao lâu mà hắn ta lại bỏ chạy, trong lòng nàng ta cực kỳ bất an.
La Chinh thản nhiên nhìn Tú Châu, sau đó nói: “Ta quay về Tâm Lưu kiếm phái lần này là muốn đưa Tiểu Điệp, Ấu Cầm, Linh Vận trở về thế giới trong cơ thể, nếu ngươi không muốn trở về thì ta cũng không ép, ta có thể thả ngươi rời đi”
Tú Châu không có vùng đất ký linh trong cơ thể La Chinh, một khi rời đi thì không thể tìm lại.
“Chẳng qua dạo này thế giới mẹ cũng không thái bình, ngươi đi lại một mình, xác suất tìm được Tà Thần là rất nhỏ” La Chinh lại bổ sung.
Thực lực của Tú Châu đứng đầu tầng trung tại thế giới trong cơ thể La Chinh, nhưng trong thế giới mẹ thì lại thuộc hạng chót. Với thiên phú của nàng ta có thể bước vào Bỉ Ngạn cảnh, nhưng cho dù bước vào Bỉ Ngạn cảnh cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghe La Chinh nói vậy, Tú Châu sửng sốt giây lát, đôi mắt vốn ảm đạm đột nhiên sáng bừng lên, như bảo thạch bị che phủ bỗng gặp ánh mặt trời: “Chủ bằng lòng thả… thả ta đi?”
“Nếu ngươi muốn, ta sẽ không ngăn cản” La Chinh trả lời.
“Vậy ta muốn rời đi!” Mặt mày Tú Châu tươi sáng rạng rỡ.
Nàng ta có thể quay lại thế giới trong cơ thể La Chinh mòn mỏi chờ đợi Tà Thần trở về, nhưng nàng ta lại muốn chủ động đi tìm hơn, có bao nhiêu nguy hiểm nàng ta cũng không để ý.
“Nhưng những đứa con của ta ở trong thế giới của Chủ, không biết Chủ…” Tú Châu chần chờ nói. Tuy nàng ta yêu Tà Thần nhưng chung quy không giống Tà Thần, là một người mẹ, nàng ta vẫn luôn lo lắng cho những đứa con của mình.
“Ta sẽ không quấy nhiễu sự phát triển của thế giới trong cơ thể, tin tưởng ngươi cũng biết” La Chinh nói.
Trong hầu hết các trường hợp, La Chinh đều tùy ý cho thế giới trong cơ thể tự diễn biến, trừ phi xuất hiện tình huống cực đoan như Tà Thần thì hắn mới ra tay can thiệp.
Nhận được đáp án khiến mình yên tâm, Tú Châu tức khắc rời đi. Hiện tại Thái Nhất Thiên Cung vừa tạm ổn định lại sau cơn loạn lạc, cũng không có ai ngăn cản nàng ta.
“Hiện tại thế giới mẹ đã loạn, ta đã thu Huân và mọi người vào thế giới trong cơ thể, các nàng vào trong đó tránh nạn, đặc biệt là Ấu Cầm, cần phải có một hoàn cảnh an ổn mới được” La Chinh nói.
Dạo này Khê Ấu Cầm như thay đổi thành người khác, La Chinh nói gì nghe nấy, không hề phản đối.
Nghe nói La Chinh muốn thu Ninh Vũ Điệp và mọi người vào thế giới trong cơ thể, Tiểu Nhân Tiểu Hân lập tức biến sắc.
Mấy năm nay, địa vị của La Chinh trong Thiên Cung liên tục tăng lên, địa vị của các nàng cũng nước lên thuyền lên, ít nhất các nàng cũng đứng đầu trong số các nha hoàn trong Tâm Lưu kiếm phái.
Thậm chí khi các đệ tử Tâm Lưu kiếm phái nhìn thấy bọn họ đều tỏ ra khách sáo, nếu là trước kia thì chuyện này là không thể tưởng tượng nổi.
Hai người cũng thầm đưa ra quyết định, muốn đi theo La Chinh.
Hiện tại La Chinh muốn đưa toàn bộ gia quyến rời đi, sao trong lòng các nàng có thể không hốt hoảng?
“La công tử không định quay về Tâm Lưu kiếm phái nữa sao?” Tiểu Nhân lấy hết can đảm hỏi.
La Chinh nhìn Tiểu Nhân một cái, lúc này mới nhớ ra mình quên mất hai nha hoàn này.
“Hiện tại Thiên Cung cũng không thái bình, nếu các ngươi bằng lòng vào thế giới trong cơ thể của ta thì cũng có thể…”
La Chinh còn hơi do dự, dù sao các nàng cũng sinh ra trong thế giới mẹ, chỉ sợ không muốn sống trong một thế giới nhỏ bé trong cơ thể.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Tiểu Nhân và Tiểu Hân đã đồng thanh đáp lại: “Vậy thì tốt quá!”
Nhìn dáng vẻ nôn nóng của các nàng, La Chinh đã phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.