Lão Kim dẫn theo nhóm người Trì Nghĩa và Phù Nhị xông tới nhưng không lập tức vọt vào phía sau đài caoTrên suốt đoạn đường chém giết, họ đã hấp dẫn không ít âm nhân lại đây.
Mặc dù lòng họ thấp thỏm lo âu cho sự an nguy của La Chinh nhưng vẫn buộc phải xử lý đám âm nhân vừa xúm lại này trước. Dù sao họ cũng không hề biết chuyện nhóm Địch Tiến đã ăn bánh thuốc nên đám âm nhân sẽ không bám theo họ mà xông vào trong.
Trong khi đó, đằng sau cây cột trụ to lớn, cơ thịt trên mặt Địch Tiến khẽ giật nhẹ.
Ông ta nhận ra một chuyện rằng, nếu không giải quyết La Chinh thì e là bọn họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Mấy tên bị lưu đày thuộc tộc nhỏ có chết ở đây cũng không tiếc, nhưng còn Địch Tiến ông ta thì không muốn phải táng thây tại đây!
Nghĩ vậy, ông ta lại càng tấn công dữ dội hơn!
“Chết!”
Địch Tiến hạ quyết tâm, gần như dùng hết sức lực toàn thân chém ra một đao.
La Chinh vội vàng lui lại và ngăn kiếm trước mặt theo thường lệ, nhưng giờ đây sức lực cơ thể của mọi người đều bị suy yếu quá nhiều, sức mạnh của họ gần như là ngang nhau. Tuy La Chinh có thể vận dụng kỹ xảo nhuần nhuyễn đến tột độ, nhưng nhát kiếm chắn ngang kia lại không thể chặn nổi thế công hung ác của thanh bội đao!
“Keng!”
Thanh trường kiếm văng khỏi tay La Chinh và bay ra xa cùng với tiếng vang lanh lảnh!
“Cơ hội tốt!”
Hai kẻ bị lưu đày còn lại đã chẳng màng đến sống chết gì nữa, song La Chinh lại quá ngoan cố và ương ngạnh, đánh mãi nãy giờ vẫn chưa chết nên trong lòng họ cũng nôn nóng không thôi.
Thấy thanh trường kiếm khó nhằn trong tay La Chinh bị Địch Tiến đánh văng đi, tim hai người họ đập nhanh như ngựa phi, cơ thể cũng vội vã áp sát về phía La Chinh, cây rìu to và thanh kiếm sắc bén chém thẳng về phía mặt hắn!
Địch Tiến cũng cầm bội đao ép lại, trên mặt là nụ cười tiểu nhân hiểm ác. Chỉ đợi thằng nhãi này trúng kiếm thôi là ông ta sẽ chém đầu hắn xuống ngay…
Dù tốc độ của La Chinh có nhanh đến mấy thì trong tình trạng tay không tấc sắt cũng chẳng thể nào chống đỡ được.
Nhưng ngay lúc này, La Chinh bỗng nở một nụ cười bình thản, ánh mắt nhìn xuyên qua hai tên bị lưu đày kia, nhắm thẳng về phía Địch Tiến. Một cánh tay của hắn lặng lẽ giơ lên.
“Sắp chết đến nơi rồi mà còn muốn cố làm ra vẻ?” Địch Tiến cười lạnh, nói.
Chúng Sinh Bình Đẳng là thuật mà ngay cả những người bị lưu đày bọn họ cũng không thể tránh khỏi. Ông ta thật không nghĩ ra La Chinh còn có thủ đoạn gì đặc sắc, mà hắn cũng chẳng có khả năng để làm ấy chứ.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc khi cây rìu to bổ xuống đầu La Chinh, trong lòng bàn tay hắn bỗng lóe ra tia sáng màu xanh lục.
“Ù ù ù…”
Năng lượng này yếu ớt cực kỳ, khe khẽ réo lên nghe như tiếng ruồi muỗi đang vo ve.
Trong nháy mắt, nguồn năng lượng ấy tạo thành một khối lập phương màu lục rồi nhanh chóng tan ra, lan khắp tay La Chinh.
Thoắt cái, hắn đã tự nhuộm tay mình thành màu xanh lá mạ!
Sau đó La Chinh bỗng nhiên dừng bước, thôi không lùi lại nữa mà đưa bàn tay màu xanh lá lên, vồ về phía cây rìu lớn!
Mặc dù cây rìu này chỉ được chế tạo từ sắt thép bình thường, nhưng sau Chúng Sinh Bình Đẳng, bất cứ ai bị trúng một rìu cũng sẽ bị chặt thành hai nửa, đó là chưa kể đến tên bị lưu đày kia gần như đã dồn hết mọi sức lực của mình mà bổ xuống.
Ấy vậy mà La Chinh chỉ dùng mỗi tay phải đã có thể túm gọn lưỡi rìu!
Kẻ cầm rìu ngây người ra, dùng sức siết chặt cán rìu giật mạnh về. Thế nhưng cây rìu ấy lại tựa như bị khắc vào trong đá, chẳng hề nhúc nhích mảy may.
“Không biết ai mới là kẻ sắp chết?”
La Chinh mỉm cười, cất giọng hỏi. Tay phải hắn bóp nhẹ, lưỡi búa rèn từ thép tinh luyện lập tức bị hắn bóp méo đến mức không thể nhìn ra hình dáng ban đầu…
Địch Tiến và kẻ cầm kiếm còn lại nhìn thấy cảnh này chỉ còn biết đứng đực ra, hai mắt trợn tròn.
Tuy các giác quan của họ yếu đi khá nhiều, nhưng ánh mắt thì vẫn rất tinh tường. Bọn họ biết, La Chinh đã sử dụng năng lượng nào đó.
Nhưng hiện giờ mọi người đang bị Chúng Sinh Bình Đẳng hạn chế, những cường giả Bỉ Ngạn cảnh như họ còn không thể thoát khỏi thì sao La Chinh làm được?
Trong khoảnh khắc ấy, họ còn tưởng mình nhìn nhầm.
Có điều, hai mắt có thể nhìn nhầm thật, nhưng sức mạnh tuôn ra từ tay La Chinh thì lại không nhầm đi đâu được!
Trong lúc đối phương còn đang sững sờ, La Chinh đã đoạt lấy cây rìu, đồng thời cầm lấy đầu rìu và vung lên.
“Bốp…”
Cán rìu thô to như cánh tay đập mạnh vào kẻ bị lưu đày kia, thử hỏi gã làm sao mà chịu nổi? Vì vậy, xương đầu của gã lập tức vỡ nát, cơ thể nằm vật xuống đất…
La Chinh đã chọn cách sử dụng thần thông trong huyết thống nên đương nhiên sẽ không chừa lại bất cứ kẻ nào còn sống!
“Ầm!”
Hắn tiếp tục nắm lấy đầu rìu và quơ cán rìu.
Kẻ bị lưu đày cầm kiếm lấy lại tinh thần, vừa xoay người định tránh thì cán rìu đã đập ầm ầm lên đầu gã.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi Địch Tiến mà thôi.
“Ngươi… Sao ngươi làm được? Chúng Sinh Bình Đẳng không tác dụng gì đến ngươi ư?” Ngoài mặt Địch Tiến vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, song giọng nói của ông ta đã hơi run lên.
“Đương nhiên là có” La Chinh khẽ nắm tay phải lại, lưỡi búa rèn từ thép cứ thế thay đồi hình dạng theo sự nhào nặn của hắn chẳng khác nào cục bột. Hắn nói tiếp: “Chẳng qua do ta có cách khắc phục được Chúng Sinh Bình Đẳng thôi…”
Khắc phục Chúng Sinh Bình Đẳng, điều này tương đương với hắn có khả năng phá tan quy tắc do cổ thần Hỗn Độn thiết lập nên!
Vẻ mặt Địch Tiến lúc này hiện rõ năm chữ “Không thể nào tin nổi”, nhưng khi thấy tay phải tỏa ra ánh sáng màu lục của La Chinh thì ông ta lại không thể không tin.
Ông ta đột nhiên cắn răng, dồn hết sức lực vung thanh bội đao trong tay lên và quẳng về phía La Chinh, sau đó lập tức quay đầu chạy…
“Keng!”
La Chinh dựng thẳng cán rìu lại, nhẹ nhàng hất thanh bội đao ra.
Hắn nhìn bóng dáng Địch Tiến đang chạy trối chết, tay phải giơ lên.
“Vù vù vù…”
Cây rìu to lớn vung vẩy không ngừng làm phát ra tiếng xé gió vun vút, sau đó bỗng bị La Chinh quẳng mạnh đi.
Hắn đã thi triển năng lượng Chân Lý Phương Tinh nên chắc chắn không thể để lại người sống.
Cây rìu xoay vòng lao vun vút giữa không trung, nhoáng cái đã đuổi tới sau lưng Địch Tiến.
Khi thấy cây rìu sắp bổ trúng mình, cơ thể Địch Tiến bỗng gập xuống, lưỡi rìu chỉ sượt qua đỉnh đầu ông ta.
Trong lòng Địch Tiến thầm kêu may, dù sao La Chinh cũng không đuổi theo ông ta, bây giờ đã kéo giãn ra được một khoảng rồi nên chắc ông ta vẫn còn cơ hội chạy trốn…
Thế nhưng, ngay khi ông ta vừa đứng dậy, tiếng gió gào thét lại vang lên bên tai.
“Hỏng rồi…”
Trong lòng ông ta thầm than, sau lưng cũng chợt thấy mát lạnh.
Một thanh phi đao mỏng như cánh ve đã găm phập vào lưng ông ta.
La Chinh đứng ở đằng xa chầm chậm hạ tay phải xuống, đồng thời lắc nhẹ một cái. Khi ánh xanh bọc quanh tay hắn đã biến mất hoàn toàn, hắn mới thong thả bước về phía Địch Tiến.
Lúc này, rốt cuộc nhóm lão Kim cũng đã giải quyết hết đám âm nhân đuổi bám theo họ.
“Mau đi giúp La Chinh!”
Lão Kim trầm giọng nói, bàn chân thoăn thoắt lao tới, cuối cùng cũng vọt tới mặt sau đài cao.
Nhưng khi bọn họ tập hợp đông đủ tại đây rồi, ai nấy đều phải trợn tròn mắt.
La Chinh đang chậm rãi rút phi đao ra khỏi lưng Địch Tiến nghe được tiếng động vang lên sau lưng mình bèn nở nụ cười bình thản.
“Đó là Địch Tiến. Một mình ngươi mà giải quyết được hết cả bốn người họ sao?” Trên mặt Trì Nghĩa là vẻ khó tin.
Cùng là người bị lưu đày của các tộc lớn, bọn họ biết rõ hơn ai hết rằng ngay cả khi đã trúng Chúng Sinh Bình Đẳng, Địch Tiến cũng chẳng phải là hạng người dễ đối phó.
Chỉ một mình La Chinh mà giải quyết được bốn người bị lưu đày, đây là kết quả mà họ chẳng thể nào đoán được.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!