Hiển nhiên Vũ Thái Bạch cũng biết chút ít về mối quan hệ giữa sư mẫu và Hàm Cửu DiTính tình sư mẫu kiêu ngạo, khi xưa còn từng tranh cãi với sư phụ vì Hàm Cửu Di, lúc căng thẳng nhất thì phải gọi là nước lửa bất dung.
Chẳng qua đó đã là chuyện ngày trước rồi, mọi người đều đã trải qua nhiều năm tháng bụi trần nên hẳn là những vướng mắc xưa kia đều đã phai nhạt. Huống hồ giờ đây sư mẫu đã làm mẹ chồng rồi, đâu thể nào tranh giành người yêu trước mặt con trai mình chứ.
Sau khi vào phòng khách, Ninh Vũ Điệp bưng nước trà lên rồi ngượng ngùng nói: “Bà bà(*), mời người uống trà…”
(*) Bà bà: cách con dâu gọi mẹ chồng thời xưa.
Các cô gái đều là người hiểu biết rộng, nhưng do đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với “mẹ chồng” thình lình xuất hiện nên còn hơi không quen.
Lê Lạch Thủy mỉm cười ngắm nhìn Ninh Vũ Điệp, khen nàng xinh đẹp không ngớt lời.
La Chinh tiện thể giới thiệu cả Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm và cả Huân cùng Tô Linh Vận cho bà.
Lễ tiết của mỗi địa phương là không giống nhau, ví như Huân hoàn toàn không biết đến khái niệm “bà bà” nên La Chinh cố gắng giới thiệu đơn giản nhất có thể.
Lê Lạc Thủy cũng thích thú bắt chuyện với đám Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm.
Trông các cô gái nói chuyện phiếm đến quên cả lối về, Vũ Thái Bạch và Tịnh Vô Huyễn gấp muốn chết.
Bọn họ rất quan tâm đến nguyên nhân La Chinh quay về và cách mà hắn đưa cả Lê Lạc Thủy và Trần Hoàng Dịch Kiếm về chung.
Nhân lúc các cô gái tạm dừng, Vũ Thái Bạch rốt cuộc cắt ngang cuộc trò chuyện: “La Chinh, ngươi kể lại chuyện ở trong vực sâu Ma Vực xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Câu hỏi của Vũ Thái Bạch đã giải cứu La Chinh, hắn sợ mẫu thân sẽ vặn hỏi nhiều hơn nên lập tức trả lời: “Chuyện này phải bắt đầu từ chuột Thạch Lẫm, ta vừa đến Tà Quỷ vực…”
La Chinh lần lượt kể lại chuyện đụng độ nhóm tộc trưởng Thiên Long trong Tà Quỷ vực, đến vùng đất chuyển thế rồi gặp gỡ Trần Hoàng Dịch Kiếm như thế nào cho Vũ Thái Bạch nghe.
Hoa Thiên Mệnh và Đông Phương Nghênh Thanh ngồi ở một bên khác, thỉnh thoảng Hoa Thiên Mệnh lại chen vào nói những gì gặp được tại liên minh các gia tộc quyền thế.
Đến giai đoạn La Chinh bị cuốn vào trong quan tài băng cũng như hợp sức với Hoa Thiên Mệnh để đối đầu với Đông Phương Thuần Quân, mọi người đều kinh ngạc tán thán không thôi.
Bọn họ thật sự không ngờ mối thù giữa Hàm Thanh Đế và Đông Phương Thuần Quân lại lớn đến vậy, cũng không ngờ rằng vực sâu Ma Vực còn có một người tộc Lê.
“Nói cách khác, Đông Phương Thuần Quân… đã bị hai người các ngươi hợp sức tiêu diệt à?” Vũ Thái Bạch hỏi lại vì vẫn chưa dám tin.
La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đồng loạt gật đầu.
Có điều, thay vì nói bọn họ giết chết Đông Phương Thuần Quân thì chi bằng nói Đông Phương Thuần Quân bỏ mạng vì đại trận của chính mình đè ép…
“Đúng là không ngờ, sợ rằng đến sư phụ cũng không nghĩ đến…” Vũ Thái Bạch đứng dậy, hưng phấn vô cùng: “Nếu Đông Phương Thuần Quân đã chết, những thánh nhân khác cũng còn đang trong quá trình sống lại thì chúng ta có thể đe dọa Đông Phương gia…”
Vũ Thái Bạch muốn ép buộc Đông Phương gia thả thân thể của La Tiêu ra.
Lê Lạc Thủy khẽ cười: “Phu quân đã quay về vũ trụ Đại Diễn, không lâu sau sẽ sống lại một cách bình yên thôi”
Vũ Thái Bạch nghe sư mẫu nói thế bèn cười khổ: “Lẽ ra đồ đệ con đây mới là người làm việc này, bây giờ mọi người đã làm xong rồi, đại đồ đệ con đây thật là chẳng ra gì…”
Tịnh Vô Huyễn vẫn luôn im lặng lắng nghe chợt lên tiếng: “Nếu Đông Phương Thuần Quân đã chết thì chúng ta chỉ cần đối mặt với tên Hiên Viên Vệ kia thôi…”
La Chinh lắc lắc đầu: “Chỉ e tình hình không lạc quan như vậy. Tuy rằng Đông Phương Thuần Quân đã chết nhưng cuối cùng không biết Hàm Thanh Đế gặp được cơ duyên gì mà chiếm được vực sâu Ma Vực, có lẽ dã tâm của ông ta không hề thua kém Đông Phương Thuần Quân”
Vũ Thái Bạch và Tịnh Vô Huyễn đồng loạt biến sắc, chẳng qua Ngự Thần Phong lại cười hì hì: “Có sao đâu, đến Đông Phương Thuần Quân cũng bị tiểu sư đệ giết được thì thánh nhân Hàm gia là cái thá gì chứ…”
Tịnh Vô Huyễn liếc xéo Ngự Thần Phong, nghĩ thầm bọn họ đang quan tâm đến tình cảnh có thể xảy ra thôi. Suy cho cùng, việc nắm giữ vực sâu Ma Vực nghĩa là mở ra một chiếc chìa khóa hóa giải phong ấn Hỗn Nguyên.
Sau khi nói xong những gì mình đã trải qua trong suốt chuyến đi, La Chinh cũng nghĩ đến một chuyện quan trọng.
Hắn đặt hai tay nơi đan điền rồi bắt đầu kết nối với thế giới trong cơ thể.
“Vù…”
La Chinh khẽ giơ ngón tay bắn ra ánh sáng, sau đó Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Hàm Cửu Di vừa nhìn thấy Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Lưu Tô thì biến sắc ngay tức khắc. Nàng bước đến trước mặt hai cô gái để thử hơi thở, sau đó hỏi: “Linh hồn của hai người đã biến mất rồi ư?”
Thể xác mà không có linh hồn thì chỉ là xác sống thôi.
Xưa nay Hàm Cửu Di luôn qua lại thân thiết với hai cô gái của Hàm gia nên thấy cảnh này thì rất đau lòng.
Ngay cả Lê Lạc Thủy cũng nhìn La Chinh với ánh mắt kỳ quái. Bà luôn bị nhốt trong tiểu thế giới nên chưa từng gặp hai người này.
“Hàm Thanh Đế muốn lợi dụng hai người này để nắm giữ vực sâu Ma Vực nên đã giúp bọn họ tu luyện bằng ngọn lửa ký ức, đồng thời tách ngọn lửa ký ức của bọn họ ra. Không phải bọn họ không có linh hồn, mà là vì bọn họ đã bị xóa sạch ký ức” La Chinh nói.
“Hàm Thanh Đế…” Hàm Cửu Di lẩm bẩm cái tên ấy. Nàng đã biết thân phận thực sự cũng như nguyên nhân Hàm Thanh Đế thay đổi tính cách: “Cho dù ông ta có thù sâu hận nặng đến mức nào thì cũng đâu cần báo thù bằng thủ đoạn thế này, đây là con gái của ông ta mà… Đúng là thua cả súc sinh!”
Dù gì Hàm Cửu Di cũng là người Hàm gia nên rất đau lòng trước những gì hai cô gái gặp phải, cách làm của Hàm Thanh Đế khiến lòng nàng lạnh lẽo.
“Không sao, Hàm Thanh Đế có thể xóa sạch ký ức của bọn họ nhưng mẫu thân lại có thể chuyển ký ức về, làm phiền mẫu thân vận dụng hồn khí Chuyển Thế ạ” La Chinh nói với Lê Lạc Thủy.
Lê Lạc Thủy gật đầu. Tuy bà vẫn chưa luyện hóa hồn khí Chuyển Thế hoàn toàn nhưng ít nhất vẫn có thể sử dụng nó.
Lê Lạc Thủy đứng dậy, nhắm mắt tiến vào biển lửa ký ức trong vùng đất chuyển thế, sau đó sử dụng hồn khí Chuyển Thế tìm ra ngọn lửa ký ức của hai cô gái một cách nhanh chóng.
Lê Lạc Thủy khẽ phất ngón tay qua vùng giữa mày của Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt, ngọn lửa ký ức lập tức quay trở về linh hồn hai người.
Chốc lát sau, hai cô gái giật giật mí mắt rồi mở mắt ra.
Ngay khi vừa mở mắt, Hàm Lưu Tô lập tức giơ hai tay ôm đầu rồi kêu lên: “Phụ thân, phụ thân làm gì…”
Hồi lâu sau, nàng mới buông tay và ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ký ức của Hàm Lưu Tô còn dừng lại tại khoảnh khắc Hàm Thanh Đế cưỡng ép thay đổi ngọn lửa ký ức của nàng nên mới làm ra phản ứng như thế.
Hiện giờ ngọn lửa ký ức đã được đổi lại lần nữa nên mới tiếp tục từ giây phút đó.
Có điều, Hàm Lưu Tô chợt phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm và đối mặt với những con người xa lạ… Không đúng, trong đó có một người quen là La Chinh!
Trong lòng nàng đang chồng chất nghi hoặc, nhưng nàng không hỏi ra mà nhào vào lòng La Chinh khóc lóc trước.
Hàm Sơ Nguyệt hoàn toàn không hiểu gì cả, nàng không biết Hàm Thanh Đế đã lén lút ra tay với mình nên bình tĩnh đi đến chỗ Hàm Cửu Di, hỏi: “Cửu Di, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đang ở đâu vậy?”
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!