Thần mộc Phù Tang nằm ở vùng cực Đông của Thần vựcRễ cây khổng lồ đan xen phức tạp, thậm chí một rễ cây dài nhất trong đó còn xuyên qua mấy đại vực.
Thân cây thần mộc Phù Tang kéo dài tới tận chân trời, tạo thành một đám mây khổng lồ.
Đứng trên tán cây này, phạm vi thị lực đều là biển mây mênh mang vô tận, khí thế hào hùng phi phàm, so với Nhược Mộc tại vùng đất không chiến tranh của Kiếm tộc thì thần mộc Phù Tang linh thiêng và hùng vĩ hơn một chút.
Thần thành Đông Phương được xây dựng trên đỉnh tán cây này.
Tại dải đất trung tâm thần thành Đông Phương có xây dựng một tòa tháp, trên đỉnh tháp là một truyền tống trận khổng lồ, nối thông tới đảo nổi của Đông Phương gia.
Số lượng chỗ trên đảo nổi có hạn, mà con em Đông Phương gia lại đông đảo.
Hằng năm đều có nhân tài nổi bật xuất chúng muốn đi tới Thiên Cực Tháp, tiến vào đảo nổi của Đông Phương gia.
Trong mắt người Đông Phương gia, lên tháp có nghĩa là thành công.
“Ù…”
Truyền tống trận trên đỉnh Thiên Cực Tháp bắt đầu nhấp nháy ánh sáng, ngay sau đó có một bóng người bước ra, chính là Đông Phương Hậu.
Ở hai bên Thiên Cực Tháp có sáu chân thần đại viên mãn đứng canh gác, địa vị của họ ở Đông Phương gia cũng không thấp.
Tin tức Thuần Quân Đại Thánh bỏ mạng không hề truyền tới thần mộc Phù Tang. Dù sao đảo nổi cũng cách xa nơi này, mà đường tắt duy nhất lại chính là truyền tống trận nên muốn giữ kín tin tức cũng không khó.
Nhưng những nhân vật chủ chốt của Đông Phương gia vẫn nắm được tình hình.
“Đông Phương Hậu đại nhân! Sao ngài lại trở về?”
Một chân thần đại viên mãn cầm đầu nhìn lướt qua một cái đã nhận ra thương thế của Đông Phương Hậu, trên mặt lộ vẻ quan tâm.
Theo sát đằng sau Đông Phương Hậu chính là nhóm người Lê Lạc Thủy, La Chinh và Hoa Thiên Mệnh.
“Bọn họ là ai?” Chân thần đại viên mãn cầm đầu hỏi.
Đông Phương Hậu lắc đầu, lập tức nói với chân thần đại viên mãn kia: “Đông Phương Huân, dẫn đường cho bọn họ là được rồi, không cần nhiều lời!”
Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ hùng hồn của Đông Phương Hậu, sắc mặt Đông Phương Huân hơi cứng đờ nhưng lại không chịu dẫn đường.
“Đông Phương Hậu đại nhân, những người này là ai? Thần mộc Phù Tang ta không cho phép người ngoài tùy tiện xông vào!” Đông Phương Hậu lạnh giọng nói.
Đông Phương gia lớn mạnh nhiều năm như vậy, nào có chuyện cho phép người bình thường tự tiện xông vào?
Huống chi Lê Lạc Thủy nhìn không ra tu vi, La Chinh và Hoa Thiên Mệnh lại chỉ là hai chân thần đại viên mãn, duy chỉ có Trần Hoàng Dịch Kiếm có tu vi á thánh.
Chút thực lực ấy không đủ để làm càn trên thần mộc Phù Tang.
Đông Phương Huân không thèm nể mặt cả Đông Phương Hậu.
Sáu chân thần đại viên mãn kia xếp thành một hàng, lập tức bao vây nhóm người La Chinh, thái độ thù địch rõ ràng.
Lê Lạc Thủy cau mày, lập tức nói với Đông Phương Hậu: “Bảo người của ngươi tém lại một chút, đừng ép ta phải ra tay giết người”
Lần này bà trở lại đảo nổi đã rất kiềm chế tính tình của mình, nguyên nhân là vì trước khi chết Đông Phương Thuần Quân đã để lại cho bà một bảo thể, thực hiện lời hứa kia. Bằng không, bà đã đại khai sát giới ở Đông Phương gia từ lâu rồi.
Hiện tại bà đang nóng lòng đi gặp phu quân của mình, hơi đâu mà lãng phí thời gian với đám thủ vệ này?
“Đông Phương Huân! Đừng nhiều chuyện, dẫn chúng ta vào đảo giam cầm” Đông Phương Hậu vội vàng ra lệnh.
Nhưng Đông Phương Huân vẫn cứng đầu cứng cổ, gã nhìn ra Đông Phương Hậu có vấn đề nên sắc mặt càng thêm nghiêm khắc: “Đông Phương Hậu đại nhân, ta là thủ vệ truyền tống trận, nhất định không cho phép người không rõ lai lịch tự tiện xông vào, dù cho Thuần Quân Đại Thánh ở đây ta vẫn sẽ hỏi như vậy…”
“Phập!”
Đông Phương Huân còn chưa nói xong, một tia sáng màu đỏ đã xuyên qua đầu gã, thậm chí gã còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã ngã nhoài xuống, lăn xuống bậc thang mạ vàng của Thiên Cực Tháp…
Lê Lạc Thủy khẽ vung tay, trong tay còn có vài chùm tia sáng tỏa ra khí thế kinh khủng.
Năm chân thần đại viên mãn khác ngây ra, nhìn chằm chằm người phụ nữ này. Ai nấy đều há hốc mồm, trong phút chốc không nói được nên lời.
Đông Phương Hậu nhắm hai mắt lại, vẻ mặt đầy đau đớn. Ông ta chỉ nói: “Đã bảo ngươi đừng lắm lời rồi mà…”
Những người cùng tộc trên thần mộc Phù Tang không biết tin tức trên đảo nổi, vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp của gia tộc quyền thế bậc nhất, không biết Đông Phương gia đã trở thành thịt cá nằm trên thớt…
Đông Phương Nghênh Thanh nắm chặt tay Hoa Thiên Mệnh, cắn chặt môi, mặt mày trắng bệch. Dù sao người chết cũng là người cùng tộc với nàng ta, trong lòng nàng ta cũng mang theo áp lực cực lớn.
“Dẫn đường. Còn nhiều lời, ta sẽ giết chết không tha” Lê Lạc Thủy lạnh giọng nói, sát ý bừng bừng khuếch tán ra, gây nên cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Sau khi ý thức được chênh lệch về thực lực, mấy tên chân thần đại viên mãn này cũng hiểu ra Đông Phương Hậu đã dẫn về mấy tên sát tinh…
Tuy trong lòng bọn họ còn biết bao điều thắc mắc khó hiểu, ví như những người này rốt cuộc dựa vào cái gì mà xông vào đảo nổi của Đông Phương gia, lại dựa vào cái gì mà bắt ép Đông Phương Hậu trở lại thần mộc Phù Tang; nhưng trong trường hợp không có sức chống trả, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đường…
Thi thể Đông Phương Huân rơi xuống khỏi Thiên Cực Tháp hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người trong Đông Phương gia, ánh mắt bọn họ nhìn về phía này đều vừa u ám vừa đầy ác ý, nhưng lúc này cũng không có ai dám nói thêm lời nào.
Thần mộc Phù Tang vô cùng cao lớn, chỉ việc rơi xuống từ thần mộc Phù Tang cho đến khi tiếp đất cũng mất tới mấy ngày.
Đông Phương gia thiết lập truyền tống trận tại các nơi trên thần mộc Phù Tang, bọn họ liền dẫn nhóm người La Chinh đi vào truyền tống trận thông tới đảo giam cầm.
Đảo giam cầm là nơi Đông Phương gia dùng để giam giữ tội phạm quan trọng, nằm ở dưới cùng của thần mộc Phù Tang.
Trong đảo giam giữ tội phạm quan trọng của Đông Phương gia, có kẻ phản bội gia tộc, cũng có một vài phần tử chống đối mạo phạm Đông Phương gia.
Nhưng ở chính giữa đảo giam cầm có một ngục giam hết sức kỳ lạ, trong ngục giam này không giam giữ người sống, mà là một người chết…
Nói chính xác thì người chết này còn chưa chết hẳn, mà đang rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống.
Mỗi khi người nửa chết nửa sống này sắp bỏ mạng thì một đại trận trong ngục giam sẽ khởi động, trong đại trận này được dung nhập thần đạo Sinh Mệnh, nó sẽ rót sinh mệnh lực vào trong cơ thể “xác sống” này để bảo đảm rằng kẻ ấy sẽ không thực sự chết đi.
Người của Đông Phương gia đều biết, người bị giam trong nhà tù này chính là vị thánh nhân của La gia.
Phương pháp giết chết thánh nhân rất phức tạp, không chỉ tiêu diệt cả thần hình mà còn phải phá hủy vũ trụ của thánh nhân đó.
Đông Phương gia không thể hủy diệt vũ trụ Đại Diễn trong ngày một ngày hai, nên chỉ có thể “phụng dưỡng” La Tiêu như vậy.
Không cho ông sống lại, cũng không để ông chết đi. Bởi vì một khi chết đi, ông sẽ nhanh chóng sống lại trong vũ trụ Đại Diễn.
Thủ đoạn giam cầm thánh nhân này cũng không phải do Đông Phương gia sáng tạo ra.
Đông Phương Hậu dẫn theo đoàn người nhanh chóng đi tới trước cửa lớn ngục giam.
“Mở cửa ngục giam ra” Đông Phương Hậu lớn tiếng ra lệnh.
Thủ vệ trước cửa ngục giam chỉ là hai chân thần cấp trung, nào dám không tuân theo mệnh lệnh của Đông Phương Hậu giống như Đông Phương Huân? Họ chỉ có thể vội vội vàng vàng mở cửa ra.
“Két…”
Cánh cửa này đã rất nhiều năm chưa được mở, bên trong nhanh chóng bốc lên mùi máu ẩm mốc khó có thể miêu tả.
La Chinh nhanh chân bước vào trong đó, lập tức nhìn thấy một thân thể tàn tạ nằm giữa đại trận màu xanh biếc.
Đó chính là phụ thân vừa xa lạ vừa quen thuộc của hắn.
(Hết tập 143)
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!