Mặc dù đám đệ tử trong Ngưng Kiếm Cung có thiên phú rất bình thường, nhưng toàn bộ đều có quan hệ chặt chẽ với tầng trên của Đạo Kiếm Cung cũng như của Thất Tinh thành. Bọn họ hoặc là con cái dòng chính của một vài trưởng lão, hoặc là thuộc gia tộc lớn trong Thất Tinh thànhTrước khi bước vào Ngưng Kiếm Cung, những kẻ này đã nổi danh là Tiểu Bá Vương. Sau khi vào Ngưng Kiếm Cung thì lại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trở thành khối u ác tính của cả Ngưng Kiếm Cung. Nếu tùy tiện chọc vào bọn họ thì không những không chiếm được lợi gì, hơn nữa còn khơi phải một đống sình tanh hôi.
Sau khi biết được quy định đại khái, trong lòng La Chinh đã có tính toán riêng. Hắn bèn men theo đường cũ quay về hậu viện.
Còn chưa đến gần, hắn đã nghe thấy trong hậu viện phát ra tiếng nổ đùng đoàng, luồng sóng nhiệt ập tới từ bên kia vách tường, sau đó là vài tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp chốn.
Nhóm Lại Hoa Bắc nằm bẹp trên mặt đất, cháy khét khắp người, ai nấy đều bị thương không nhẹ.
Một người bên cạnh Lại Hoa Bắc hiển nhiên đã bị chọc giận, tức tối nói: “Chúng ta vào Ngưng Kiếm Cung rồi, mọi người chính là sư huynh đệ đồng môn của nhau, sao các ngươi có thể đối xử với bọn ta như thế?”
Người này do thành chủ Thiên Dung thành tiến cử, cũng rất có địa vị tại Thiên Dung thành. Y là người kiêu căng ngạo mạn, sao có thể để mặc mấy tên này trêu cợt?
“Ai là sư huynh đệ đồng môn của các ngươi? Các ngươi đủ tư cách chắc?” Thiếu niên tóc bạc nhỏ tuổi nhất tiến lên hai bước, giẫm người vừa rồi lên mặt đất rồi cúi đầu cười ha ha, nói: “Muốn vào Ngưng Kiếm Cung của bọn ta à, lời của các đại học cung chẳng hề có giá trị, mà của Thu Thắng Thủy cũng như thế. Chỉ có lời nói của bọn ta mới là giá trị!”
Người vừa rồi cắn răng hỏi: “Vậy làm sao mới được xem là gia nhập Ngưng Kiếm Cung?”
Thiếu niên tóc bạc nhún vai, cười nói: “Chỉ cần qua năm cửa là được. Vừa rồi chính là cửa thứ nhất, nướng thịt…”
“Vậy còn cửa thứ hai?” Người kia lại hỏi.
“Cửa thứ hai là pho tượng” Một luồng đạo uẩn quanh quẩn trên đầu ngón tay của thiếu niên tóc bạc, tản ra khí lạnh rét buốt: “Đông lạnh các ngươi thành pho tượng rồi phơi trong sân viện này chừng mười ngày nửa tháng. Nếu bằng lòng thì ta ra tay luôn nhé?”
Ở bên cạnh, Lại Hoa Bắc vốn đã cực kỳ thất vọng đối với Đạo Kiếm Cung rồi, bây giờ còn bị những kẻ này làm nhục, trong hai mắt hắn ta toát ra vẻ phẫn hận như muốn phun lửa.
Mặc dù con người hắn ta rất hiền lành, nhưng dưới cơn phẫn nộ cũng vẫn bộc phát ra sát ý ngút trời. Hắn ta hét lên: “Ta bằng lòng liều mạng với ngươi!”
“Phụt!”
Đạo uẩn trong cơ thể Lại Hoa Bắc bùng nổ ra ngoài, cả cơ thể hắn ta tựa như một thanh đao nhọn sắc bén, phóng về phía thiếu niên tóc bạc.
Chân thần đại viên mãn mà dốc sức bộc phát sức mạnh thì uy lực thật sự không thể khinh thường, nhất là tại khoảng cách gần đến thế.
Nhưng Lại Hoa Bắc vừa bước ra được một bước, một đệ tử Ngưng Kiếm Cung đã lấy ra một viên châu màu bạc. Bề mặt nó lóe lên ánh bạc lấp lánh, Lại Hoa Bắc bỗng cảm thấy đạo uẩn trong người mình biến mất sạch…
Hắn ta còn chưa vọt đến trước mặt thiếu niên tóc bạc, thiếu niên tóc bạc đã xoay tròn và dùng một tư thế cực kỳ đẹp mắt đá vào người Lại Hoa Bắc.
Phần ngực Lại Hoa Bắc lập tức lõm xuống, cơ thể bay ngược vài chục mét ra sau rồi đập mạnh vào một ngọn núi giả trong hậu viện, cuối cùng ngất lịm đi.
“Chỉ bằng cái mạng chó của ngươi mà muốn liều mạng với ta à?” Thiếu niên tóc bạc lạnh giọng nói.
Có lẽ thực lực của đám con ông cháu cha này chẳng ra gì, song dù gì họ cũng xuất thân từ các gia tộc lớn, hầu hết đều có báu vật thủ sẵn bên người và các loại bí giả thần thông, chân thần đại viên mãn bình thường không phải là đối thủ của họ.
Thấy tình trạng thê thảm của Lại Hoa Bắc, vẻ mặt của mấy người đến từ Thiên Dung thành đều hết sức khó coi.
Trước đó họ đã biết Ngưng Kiếm Cung này căn bản chẳng phải là nơi tu luyện đường đường chính chính gì, nhưng nói thế nào thì cũng được xem là học cung trực thuộc Đạo Kiếm Cung, bất kể thế nào vẫn cứ gia nhập vào trước đã rồi tính tiếp. Đâu ai ngờ trong Ngưng Kiếm Cung còn có cả một băng nhóm hung ác như này.
Vài người trong số họ nhớ đến lời mà Thu Thắng Thủy đã nói, bấy giờ mới hiểu ra “tiểu ác ma” trong lời hắn ta chính là đám người trước mắt mình đây!
“Những ai bằng lòng vượt qua năm ải thì bước ra xếp hàng tại đây. Mấy ngọn núi giả trong hậu viện nhìn đơn điệu quá, mặc dù các ngươi chẳng đẹp đẽ gì, nhưng đem trưng ra ở đây cũng không tệ. Còn ai không muốn… vậy bây giờ có thể rời khỏi Ngưng Kiếm Cung” Thiếu niên tóc bạc cười ha ha, nói lớn.
Đám con ông cháu cha sau lưng gã cũng cười vang. Mỗi lần có người mới gia nhập, bọn họ đều sẽ được chơi đùa vui vẻ, điều này đã trở thành thông lệ những năm qua.
“Chúng ta vẫn nên rời khỏi Ngưng Kiếm Cung thôi…”
“Rõ ràng là mấy tên kia đang làm khó chúng ta!”
“Dù bây giờ chúng ta chấp nhận, sau này họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Những người đến từ Thiên Dung thành hiểu rất rõ, những kẻ trời đánh này căn bản sẽ không từ bỏ ý đồ. Mục đích của chúng chính là đuổi sạch đám người mới gia nhập vào cung.
“Các ngươi nói rất đúng” Thiếu niên tóc bạc từ tốn nói: “Tài nguyên trong Ngưng Kiếm Cung là có hạn, mấy kẻ không rõ lai lịch như các ngươi mà muốn được chia sẻ tài nguyên với bọn ta thì đúng là mơ tưởng viển vông. Thức thời thì rời đi sớm chút…”
Thiếu niên tóc bạc vừa nói xong, La Chinh đã chầm chậm bước ra khỏi hành lang và đi vào hậu viện. Ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua, lập tức trông thấy Lại Hoa Bắc còn đang lún sâu trong núi giả.
Trước mắt bao người, La Chinh đi thẳng về hướng ấy rồi đỡ Lại Hoa Bắc ra khỏi núi giả. Sau đó trên tay hắn nổi lên một vầng sáng màu xanh lục, đó chính là đạo uẩn của thần đạo Sinh Mệnh.
Đạo uẩn dần thấm vào khắp cơ thể, vết thương trên người Lại Hoa Bắc nhanh chóng liền lại. Chỉ lát sau hắn ta đã từ từ tỉnh lại.
“La Chinh huynh… Huynh vừa đi đâu vậy?” Lại Hoa Bắc vừa tỉnh đã hỏi ngay.
“Đi hỏi rõ quy định ở đây” La Chinh mỉm cười đáp.
“Hỏi quy định gì?” Lại Hoa Bắc chẳng hiểu gì cả.
La Chinh buông hắn ta ra rồi chầm chậm đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nghe nói nếu ra tay trong Ngưng Kiếm Cung thì chỉ cần đừng để xảy ra án mạng là được. Thật không ngờ quy định trong Ngưng Kiếm Cung lại thoáng đến thế”
Thiếu niên tóc bạc nghe vậy cũng cười mỉa, nói: “Đang yên đang lành tự dưng lại đi hỏi mớ quy định đó. Lẽ nào ngươi dám ra tay với bọn ta?”
Trong phạm vi Thất Tinh thành, xưa nay chỉ có bọn họ đi tìm người ta chứ chưa có ai dám đến trêu chọc họ cả.
Hai tay La Chinh khẽ nắm lại cùng nhau. Hắn nhìn thiếu niên tóc bạc kia, mỉm cười nói: “Đang có quyết định này đấy!”
Hắn vừa dứt lời, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng lại thì gót chân hắn đã giẫm thật mạnh xuống đất khiến viên gạch xanh lót đường biến thành bột mịn, còn cơ thể hắn thì đã vọt về phía thiếu niên tóc bạc như một mũi tên rời nỏ.
Thiếu niên tóc bạc căn bản không ngờ La Chinh lại dám ra tay, trong mắt y lóe lên vẻ tàn nhẫn. Gã đang định mở miệng quát thì nắm đấm của La Chinh đã đến ngay giữa mặt.
“Uỳnh!”
Cùng với tiếng vang trầm đục rợn người, cả cơ thể của thiếu niên tóc bạc lộn vài vòng giữa không trung, sau đó đập thật mạnh vào vách tường ở một phía hậu viện khiến nó vỡ tan thành từng khối.
Cú đấm vừa rồi La Chinh còn giữ lại chín phần sức lực, chỉ ra một phần. Nếu hắn dốc hết toàn lực thì có thể nện cho cái đầu của thiếu niên tóc bạc thành bột mịn rồi.
Dù vậy, tình trạng thương tích của thiếu niên tóc bạc vẫn vô cùng nghiêm trọng. Gương mặt tuấn tú giờ đã bẹp dúm, ngũ quan lẫn lộn hết vào với nhau, cơ thể nằm lặng trên mặt đất hệt như một con chó chết.
Chứng kiến cảnh này, những kẻ còn lại đều hít một hơi khí lạnh. Đây chính là công tử của Nguyệt Bạch gia chủ đấy!